Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 311: Hôm nay, Bạch tổng không tiếp khách!



Bạch Tiểu Thăng mang theo Lâm Vi Vi, từ phòng họp số ba đi ra một đường trở lại phòng của mình.

Đến văn phòng, Bạch Tiểu Thăng mặt không mang theo cảm xúc ngồi xuống chơi điện thoại.

Lâm Vi Vi nhanh chóng đi pha trà, Bạch Tiểu Thăng vừa nhìn thấy lập tức kêu to.

- Vi Vi, đừng pha trà Khổ Đinh cho tôi, quá khó uống! Với lại, tôi đang bị tiêu chảy!

- Nhưng mà, trà Khổ Đinh có thể trừ nhiệt. . .

Lâm Vi Vi quệt miệng lầm bầm, giống như mình khổ tâm lo lắng cho người ta nhưng người ta lại xem mình là lòng người dạ thú.

- Tôi đâu có bị cái gì làm cho tức giận a.

Bạch Tiểu Thăng cười cười, dừng lại một giây sau đó tiếp tục nói.

- Tôi chỉ làm cho người khác tức giận thôi!

Anh Tiểu Thăng của tôi, anh còn muốn mạnh miệng tới khi nào. . .

Trong lòng của Lâm Vi Vi có chút chua sót, sau đó lại tức giận một trận.

Anh Tiểu Thăng chưa bao giờ nhận qua vũ nhục lớn như vậy, vị Trần phó tổng kia, còn có Thương Uyển Uyển kia quá xấu xa rồi!

Nàng không muốn Bạch Tiểu Thăng không vui như vậy nên lúc này cười lớn nói.

- Được rồi, em đi pha cho anh chén trà xanh.

Bạch Tiểu Thăng cười hì hì, hướng về cô gái nhỏ còn đang tức giận nói.

- Vi Vi, tôi giao cho cô một nhiệm vụ nha.

- Nhiệm vụ gì?

Lâm Vi Vi hiếu kỳ hỏi.

- Cô dẫn người đến cửa thang máy, nếu ai muốn gặp tôi thì đều cản lại cho tôi!

Bạch Tiểu Thăng sắc mặt lạnh lùng, nghiêm túc nói.

- Hôm nay, tôi không tiếp khách!

- Vậy sao?

Lâm Vi Vi sững sờ, nhưng mà nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Bạch Tiểu Thăng thì cũng biết đây không phải là nói đùa.

Nàng lập tức rất kiên quyết gật đầu một cái.

- Vâng, anh Tiểu Thăng! Coi như Tống tổng đến, tôi cũng sẽ ngăn cản lại! Hôm nay ngài không vui, cũng không cần gặp bất luận kẻ nào!

Cô gái này trên mặt đầy sát khí, giống như nhận quân lệnh, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đẩy cửa đi ra ngoài.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy bóng lưng của nàng mà bật cười.

- Tống tổng tới cũng không cho vào à. Vi Vi, đây này là do cô nói đấy nhé.

. . .

Lâm Vi Vi ra khỏi văn phòng của Bạch Tiểu Thăng, bỗng nhiên nhìn thấy các đồng nghiệp ở khu làm việc, đều đang lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn nàng.

Lâm Vi Vi thấy thế liền sững sờ.

Bọn người Thạch Vũ đi tới, cẩn thận từng li từng tí nhìn phía văn phòng một chút, hạ giọng cùng Lâm Vi Vi nói.

- Vi Vi, Bạch tổng thế nào?

Lâm Vi Vi chau mày.

Thời điểm Bạch Tiểu Thăng cùng nàng trở về, trên mặt đều không có biểu hiện gì, mọi người vì cái gì lại hỏi như vậy?

- Cô không biết sao, Lâm Bắc Thần kia ở bên ngoài ồn ào, nói là phó tổng bị Thương Uyển Uyển từ chối, đuổi ra khỏi phòng họp, nói cái gì mà nàng chỉ cùng Trần tổng ký kết, Bạch tổng còn không đủ tư cách. Bạch Tổng trước mặt mọi người còn cầu xin cô ta….

Có người nhỏ giọng bép xép.

- Đủ rồi!

Lâm Vi Vi tức giận quát lên bảo mọi người im miệng.

m thanh rất lớn làm cho chính nàng cũng phải giật mình, cẩn thận từng li từng tí quay lại nhìn cửa văn phòng một chút, thấy bên trong không có động tĩnh gì lúc này mới quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào mọi người.

Vẻ mặt đám người cũng nghiêm nghị nhìn nàng.

- Những lời này, mọi người tin sao?

Lâm Vi Vi hỏi.

- Đương nhiên không tin! Bạch tổng của chúng ta khi nào lại thấp kém đến mức phải đi cầu người ta!

- Đúng là đánh rắm, Bạch tổng không đủ tư cách ký kết thì ai đủ, tên họ Lâm này rõ ràng là nói linh tinh.

- Nếu không phải đang ở công ty, tôi nhất định sẽ giáo huấn tên Lâm Bắc Thần đó một trận.

Những người này giống như cùng chung mối thù, trong lòng đầy căm phẫn.

Trong mắt bọn họ, cái gì mà tổng thanh tra trước kia, cái gì mà Lâm Bắc Thần, tất cả đều không quan trọng, bọn họ chỉ nhận Bạch Tiểu Thăng mà thôi!

Nói thẳng một câu, công ty này ngoại trừ Tống tổng, bọn họ chỉ đặt Bạch Tiểu Thăng vào trong mắt, ngay cả Trần tổng đều không được!

Bạch Tiểu Thăng mang lại cơ hội được bộc lộ tài năng lần thứ hai cho bọn họ, mang theo mọi người cùng nhau làm giàu, đây mới là phó tổng của bọn họ.

Lâm Vi Vi nhìn vẻ mặt của mọi người, có chút cảm động, cũng có chút kích động.

- Tốt!

Lâm Vi Vi giống như một nữ tướng mặc giáp trụ để ra trận, nhìn đám người xung quanh, rất nghiêm túc nói.

- Hiện giờ Bạch tổng cho tôi một nhiệm vụ! Mọi người theo tôi đi làm!

. . .

Bạch Tiểu Thăng cầm chén trà, thổi thổi một hơi, nghe thấy phía ngoài có động tĩnh, hiếu kỳ đi đến trước cửa sổ thủy tinh, nhìn ra bên ngoài liền lập tức sững sờ.

Chỉ thấy Lâm Vi Vi hùng dũng oai vệ mang theo một đám người, đi về hướng thang máy.

- Vi Vi của tôi, cô đây là muốn đi đánh trận sao. . .

Bạch Tiểu Thăng, không còn gì để nói.

. . .

Lâm Vi Vi để mấy cái bàn lớn chắn ngang ngay giữa thang máy, kéo mấy cái ghế, chính mình ngồi ở đó.

Nghiễm nhiên là tạo chướng ngại vật giữa đường.

- Chị Vi Vi, chúng ta muốn cản ai vậy?

Có người nhịn không được hiếu kỳ hỏi.

- Ai đến, đều cản!

Lâm Vi Vi kéo căng khuôn mặt nhỏ, chân thành nói.

- Nếu Tống tổng đến?

Có người hỏi.

- Đối xử như nhau!

Lâm Vi Vi bá khí nói.

. . .

Ban đầu, mọi người đi theo Lâm Vi Vi tạo chướng ngại vật còn cho là một lát thì chướng ngại vật mới phát huy hiệu lực.

Kết quả, không đến mười phút đồng hồ, thang máy bỗng vang lên một tiếng "Keng".

Theo một làn gió thơm thổi đến, đám người kinh dị nhìn thấy một mỹ nữ tuyệt sắc trên mặt mang theo vẻ hoảng sợ, bối rối từ trong thang máy xông ra, tóc tai cũng hơi lộn xộn, chân mang giày cao gót chạy đến.

Nàng chỉ nhìn thoáng qua, liền phát hiện ra chướng ngại vật trên đường mà Lâm Vi Vi đã đặt, lúc này mới chạy tới.

- Thương Uyển Uyển!

Có người nghẹn ngào nói.

Thương Uyển Uyển! Đám người kinh ngạc.

Chỉ thấy Thương Uyển Uyển hoàn toàn không để ý đến hình tượng, cuồng hỉ chạy đến, lập tức bổ nhào lên cái bàn kia, đôi chân ngọc đẫy đà theo quán tính trùng kích mà run rẩy theo.

Nàng vội vã không nhịn nổi cách cái bàn nói với Lâm Vi Vi.

- Bạch Tiểu Thăng Bạch tổng ở đâu, nhanh dẫn tôi đi gặp anh ấy, tôi muốn ký kết!

Lập tức, tất cả mọi người á khẩu không trả lời được, tròng mắt đều trừng lớn.

Lâm Bắc Thần không phải đã nói ra, Thương Uyển Uyển không vừa ý Bạch tổng, còn vũ nhục Bạch tổng, không cùng anh ấy ký kết sao?

Bây giờ làm sao lại rất lo lắng hốt hoảng, chính mình chạy tới cửa ký hợp đồng!

Bạch tổng của chúng ta, ngưu như vậy sao!

Tất cả mọi người rung động thật sâu!

Kính nể của bọn họ đối với Bạch Tiểu Thăng lại lần nữa thăng đến một tầm cao mới, đoán chừng so với Tống Trường Không cũng không kém hơn là bao.

Bởi vì quá kích động, tin tức này nhanh chóng truyền đến phía sau, những người khác ở phòng truyền thông internet mới, nhao nhao dừng lại công việc trong tay, chạy tới xem náo nhiệt.

Thậm chí còn có người cầm điện thoại di động quay phim, chuẩn bị cho mọi người trong công ty xem, cho họ biết cái gì mới gọi là ngưu bức!

Một ít người tổ một lấy tin và biên tập, thậm chí cảm thấy điện thoại di động không đủ mạnh, dứt khoát cầm máy quay phim ra quay. . .

. . .

Đã đến sao?

Bạch Tiểu Thăng nghe được động tĩnh ở bên ngoài, bến bên cửa sổ nhìn thoáng qua, nhếch miệng cười lạnh.

Hắn thoải mái nhàn nhã trở lại chỗ ngồi, tiếp tục cầm trà chén lên uống một ngụm.

Ký kết? Không phải cô muốn ký thì có thể ký!

Ở phía thang máy bên kia, Lâm Vi Vi vẫn đang im lặng do bị chấn kinh quá mức, nhưng mà ngay sau đó liền giật mình tỉnh lại.

Anh Tiểu Thăng kêu mình thiết kế chướng ngại vật trên đường, thì ra là để cản nàng!

Lâm Vi Vi không biết rõ Bạch Tiểu Thăng làm như thế nào để cho Thương Uyển Uyển phải chạy tới cửa xin ký kết, nhưng nàng đã chứng kiến anh Tiểu Thăng sáng tạo kỳ tích, còn ít sao?

Đối với thần tượng của mình, nàng chưa từng có nghi ngờ qua!

Nhìn thấy bộ dáng kinh hoảng cấp bách của Thương Uyển Uyển, Lâm Vi Vi không nhanh không chậm, nhếch lên một tia cười lạnh, rất bá khí nói,

- Hôm nay, Bạch tổng không tiếp khách

Bạn cần đăng nhập để bình luận