Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 318: Người không điên cuồng thì không sống được.



Bạch Tiểu Thăng vẻ mặt thản nhiên, ở trong phòng truyền hình điện ảnh xung quanh đi lại, xem xét.

Phòng truyền hình điện ảnh , là Trung Kinh truyền thông một trong những phòng có lợi nhuận nhất, gốc gác phong phú, có được các phòng chức năng mang tính chuyên nghiệp. Phòng thu âm, phòng bối cảnh, phòng vũ đạo chuyên nghiệp, thậm chí còn có phòng tập thể thao cỡ lớn.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy thì tràn đầy hứng thú, còn đích thân đi xem thử các thiết bị chuyên nghiệp, Cao Đại Chí ân cần vì hắn giới thiệu.

Vị Cao tổng thanh tra này đơn giản là cái gì đều hiểu, gần như thông hiểu tất cả máy móc chuyên nghiệp cùng các loại tài sản chuyên ngành ở đây, lúc giới thiệu mạch thì lời nói rõ ràng, mồm miệng lanh lợi, ngôn ngữ lại hài hước.

Có đôi khi, ngay cả Thương Uyển Uyển đều phải xin ông ta chỉ bảo một vài vấn đề.

Cao Đại Chí cho ra đáp án, ngay cả Thương Uyển Uyển đều khen không dứt miệng.

- Nếu sớm biết Cao tổng là người phụ trách toàn tài như vậy thì tôi cũng không cần xin phó tổng làm liên hệ giữa hai bên.

Thương Uyển Uyển thậm chí nói ra trò đùa.

Bây giờ, nàng ở trước mặt Bạch Tiểu Thăng, càng ngày càng thoải mái.

Một mặt, nàng cũng biết Bạch Tiểu Thăng là người có tính tình hiền hoà, là một người đàn ông không câu nệ tiểu tiết.

Một mặt khác, nếu như cứ một mực biểu hiện sợ hãi nịnh nọt, Bạch Tiểu Thăng cũng không thích, như vậy trái lại được một mất mười.

Thương Uyển Uyển là người phụ nữ rất thông minh, hiểu được cách ở chung cùng người đàn ông có địa vị cao cả.

Bạch Tiểu Thăng cũng rất thưởng thức điểm này của nàng, đồng thời, đối với Cao Đại Chí cũng liên tiếp gật đầu.

Xem ra, cao tầng truyền thông Trung Kinh không chỉ có loại người làm ra vẻ trang nghiêm chỉ ngồi mà không làm gì như Lâm Bắc Thần, mà còn có loại người tài ba như Cao Đại Chí này.

Chỉ có điều lúc vừa mới tiếp xúc cùng Cao Đại Chí, ông ta biểu hiện ra xu nịnh, làm cho Bạch Tiểu Thăng hiểu lầm.

Loại hiểu lầm này dẫn đến Bạch Tiểu Thăng cũng muốn làm giống như phòng truyền thông internet mới, đối với phòng truyền hình điện ảnh động đao, đương nhiên, nhìn trên mặt mũi của Cao Á, Triệu Tiểu Huỳnh, hắn sẽ không để cho Cao Đại Chí chết quá khó coi, nhưng cũng sẽ không quá tốt.

Nhưng mà hiện giờ xem ra, vị Cao Đại Chí tổng thanh tra này không cần động.

Đi một vòng, Bạch Tiểu Thăng quay đầu nhìn đám người đi theo phía sau, không nhìn thấy cái tên kia.

Đối với Văn Thanh, Bạch Tiểu Thăng trong lòng có chút hứng thú. Nhưng mà người này quá xúc động, Bạch Tiểu Thăng ở trên đoạn đường này không có phản ứng đến anh ta, cũng bỏ quên để làm cho anh ta tỉnh táo một chút, thuận tiện hỏi thăm một chút chính mình là ai, đừng lại cứ ô ô thì thầm.

- Cao tổng, cái người tên Văn Thanh này, đến cùng là làm cái gì?

Bạch Tiểu Thăng giờ phút này mới hỏi.

Cao Đại Chí sững sờ, lập tức cười nói,

- Ngài còn nhớ cậu ta sao?

Nói xong, Cao Đại Chí hướng về phía sau liếc qua, cũng không biết là không nhìn thấy được.

Quay lại, Cao Đại Chí đối với Bạch Tiểu Thăng tiếp tục nói,

- Cái tên này, ngài chớ nhìn cái đạo đức không ra đâu vào đâu kia của cậu ta, nhưng cậu ta tuyệt đối là một nhân tài, mà là một nhân tài hạng nhất! Có hai bằng thạc sĩ của khoa truyền hình điện ảnh văn học và khoa điện ảnh của trường Bắc Ảnh!

- Anh ta, có hai bằng thạc sĩ của Bắc Ảnh?

Bạch Tiểu Thăng không khỏi kinh ngạc nói.

Văn Thanh là một người còn trẻ, làm việc còn có chút điên, giống loại nhân vật như Cao Đại Chí này, không thân cũng chẳng quen, nhưng lại có thể dung nạp anh ta, thì không khó suy đoán ra, tên kia nhất định có chỗ siêu phàm.

Nhưng mà làm cho Bạch Tiểu Thăng tuyệt đối không nghĩ ra, người kia bất phàm như thế.

Bắc Ảnh là địa phương nào, là học viện lớn nhất Châu Á, nổi tiếng thế giới về ngành truyền hình điện ảnh chuyên nghiệp, trong nước là tồn tại như cung điện. Bên trong xuất hiện yêu nghiệt liên tục, có một cái bằng Thạc sĩ chuyên nghiệp đã rất trâu rồi. Văn Thanh lại một hơi cầm hai cái!

- Lợi hại như thế!

Lần này, ngay cả Thương Uyển Uyển đều hít vào một ngụm khí lạnh, nhịn không được có chút sợ hãi thán phục.

Nàng cũng có nhóm biên kịch do công ty phân phối cho cùng với tự mình tuyển nhận, từng người cũng là nhân vật lợi hại, nhưng mà tên tuổi dọa người như vậy thì một người đều không có!

Mắt thấy ngay cả Bạch Tiểu Thăng, Thương Uyển Uyển đều thán phục không thôi, Cao Đại Chí không khỏi có chút đắc ý.

- Người không điên cuồng thì không sống được, tên này chỉ đi sâu nghiên cứu việc học, dùng sức quá lớn, cho nên đầu óc quá tải, không am hiểu cách đối nhân xử thế. Nhưng mà cậu ta có lý luận ở phương diện biên kịch hay phê bình truyền hình điện ảnh rất tốt, tuyệt đối là nhân tài hàng đầu. Ngài nói, nhân tài như vậy, tôi sao có thể không thích, có thể không che chở cho cậu ta một chút?

Bạch Tiểu Thăng liên tiếp gật đầu.

- Vậy anh ta tại sao một mực không có ở công ty, tôi nghe nói, ông cho anh ta ở nhà đợi ba tháng?

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên nói.

Thương Uyển Uyển cũng rất tò mò.

Cao Đại Chí cười khổ,

- Ngài là không biết rõ, cái thằng ranh con này là đúng là một nhân tài, nhưng cũng tuyệt đối là cái gây tai hoạ! Công ty nỗ lực tâng bốc Lục Phạm Ngữ, cho Lục Phạm Ngữ đo thân trước tạo hình tượng, muốn dựng nên hình tượng quang minh chính diện cho cậu ta.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

Phòng truyền hình điện ảnh chung quy là muốn lợi nhuận, tạo nên ngôi sao của chính mình, nhất là loại người được thị trường công nhận này thì cũng không gì đáng trách.

Dứt bỏ thù hận cùng Lục Phạm Ngữ, Bạch Tiểu Thăng cũng không cảm giác được cái gì không ổn, Lục Phạm Ngữ vẫn tương đối thích hợp vị trí kia.

- Văn Thanh với tư cách là biên kịch chủ lực của phòng truyền hình điện ảnh, nói Lục Phạm Ngữ ánh mắt gian xảo, tâm tư bất chính, không thích hợp với hình tượng quang mình, mà thích hợp nhân vật âm u. Nhất định phải cho Lục Phạm Ngữ làm một người âm tàn, mà tôi lại không khuyên nổi.

Cao Đại Chí cười khổ,

- Lục Phạm Ngữ cùng cậu ta xung đột công khai mấy lần, thậm chí nháo đến tai phó tổng tiền nhiệm — Lưu Tổng.

- Cho nên, Văn Thanh anh ta bị đuổi về nhà?

Bạch Tiểu Thăng suy đoán, cảm giác được có chút không thích hợp.

Vị kia phó tổng được thăng chức kia, hắn chưa gặp qua, nhưng mà đã có thể bị tập đoàn chọn trúng, năng lực nhất định không kém, ánh mắt cũng sẽ không quá thô tục như vậy.

Một ngôi sao mới tất nhiên trọng yếu, nhưng là một cái biên kịch hạng nhất cũng rất trọng yếu, cùng lắm thì tách ra là được, về phần đuổi biên kịch trở về sao?

- Ngài không biết rõ a, đáng giận nhất là chính là chỗ này!

Cao Đại Chí vẻ mặt khác lạ, vừa bực mình vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ đối với Bạch Tiểu Thăng nói,

- Văn Thanh cái con nghé này, chẳng những cùng phó tổng ầm ĩ lớn còn trước mặt mọi người chỉ trích phó tổng ánh mắt kém, làm cho phó tổng một cái cốt truyện, làm cho ông ấy diễn một cái vai hề.

- Đường đường là phó tổng, làm sao có thể làm cái khách mời này? Phó tổng không đồng ý, tên cháu trai này cả ngày chạy tới khuyên người ta! Đến cuối cùng, phó tổng đều phải nổi giận, ra lệnh cho tôi hoặc là làm cho cậu ta xéo đi, hoặc là cho cậu ta nghỉ dài hạn!

- Tôi có biện pháp nào, chỉ có thể cho thằng ranh con này nghỉ ở nhà thôi!

Cao Đại Chí cười khổ nói,

- Lục Phạm Ngữ rời đi, tôi suy nghĩ làm cho cậu ta trở về, kết quả cậu ta hôm nay vừa đến, liền tạo ngay một cái sọt cho tôi a! Nếu không phải Bạch tổng rộng lượng, tôi nghĩ tên này trở về nhà nghỉ phép đều là nhẹ, làm không cẩn thận thì thật sự phải xéo đi!

Cao Đại Chí vẫn không quên vỗ mông ngựa của Bạch Tiểu Thăng.

Cái gọi là thiên xuyên vạn xuyên nịnh nọt không xuôi, có bản lãnh đi nữa, cũng phải để lãnh đạo vui vẻ, lãnh đạo mới có thể thưởng thức, để cho anh có không gian phát huy.

Cao Đại Chí gian khổ mấy chục năm, am hiểu sâu cai đạo nghĩa này. Làm việc nói chuyện, sẽ không kiềm hãm được đập cái mông ngựa không ảnh hưởng toàn cục.

Bạch Tiểu Thăng biết rõ năng lực Cao tổng thanh tra, đối với cái này, cũng không có phản cảm.

Nhưng mà nghe được sự tích của Văn Thanh, Bạch Tiểu Thăng có chút buồn cười, Thương Uyển Uyển cũng che miệng cười trộm, người cổ quái như vậy, thật là khó gặp.

Mấy người đang trò chuyện, đằng sau truyền đến một trận rối loạn tưng bừng.

Có một giọng nói ẩn ẩn như đang hô hoán,

- Bạch tổng, Bạch tổng, tôi viết cho ngài một vai diễn!

- Tên nhóc ngu ngốc này!

Cao Đại Chí vừa sợ vừa giận, nhịn không được muốn để cậu ta đàng hoàng một chút, tuyệt đối đừng cùng vị này Bạch tổng đâm đầu vào chỗ chết.

- Ông đem Văn Thanh mang tới đi, chúng ta gặp anh ta một chút!

Bạch Tiểu Thăng nói với Cao Đại Chí.

Phía trước là văn phòng tổng thanh tra, Bạch Tiểu Thăng không cho giải thích, đẩy cửa đi vào.

Lần này, hắn ngược lại là muốn nhìn xem kẻ lỗ mãng này, viết nhân vật gì cho mình!

Bạn cần đăng nhập để bình luận