Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 319: Chuyên trị không phục



Bạch Tiểu Thăng, Thương Uyển Uyển đi vào văn phòng tổng thanh tra.

Thấy không cần người đi cùng, Cao Đại Chí để cho những người đi theo đằng sau giải tán, nên làm cái gì thì làm cái đó đi.

Ngay cả Cao Á, Triệu Tiểu Huỳnh, hắn cũng bảo đi.

Trong này, cũng có hai mặt phải cân nhắc.

Một mặt Cao Đại Chí biết rõ, hoan nghênh lãnh đạo vừa muốn nhiệt tình, chân thành, cũng không thể quá mức, hăng quá hoá dở.

Đặc biệt là vị Bạch tổng này, thì tuyệt đối là Càn gia tử, so với Lưu phó tổng ban đầu, chỉ hơn không kém.

Những chuyện nhiệt tình này, Bạch tổng nhìn thì không ghét, nhưng cũng không có biểu hiện ra ưa thích, Cao Đại Chí hắn là người biết được chừng mực.

Một mặt khác, Bạch Tiểu Thăng, Thương Uyển Uyển muốn gặp kẻ lỗ mãng Văn Thanh này, Cao Đại Chí hơi khẩn trương, cái kẻ lỗ mãng này là một cái không thể khống nổ vang a.

Nếu thật nổ vang, chính mình sẽ nhảy vào cứu trận, lúc đó thì càng nhiều người sẽ càng phiền phức.

Cao Đại Chí âm thầm đau đầu, trong lòng cũng đã làm xong hết tất cả chuẩn bị, thậm chí cả những chuyện xấu nhất.

Mặc dù nhìn thấy biểu hiện rất rộng lượng của Bạch tổng trong cuộc nháo kịch ở thang máy lúc đó, nhưng ai có thể biết được trong lòng người ta có tức giận hay không đây.

Vị Bạch tổng này một khi nổi giận lên thì rất hung bạo, rất kinh khủng a.

Không thấy sao, ngay cả Thương Uyển Uyển đều phải nhận lỗi, Tống tổng đều không có cách gì à, ngay cả vị Trần tổng kia, còn không phải là bị cứng rắn trừ tiền của phòng sao

Đây mới thật sự là tổ tông!

Cao Đại Chí không dám không cẩn thận, làm cho Văn Thanh đi vào trước, thậm chí đem tên này lôi tới trong góc, túm sau cổ hắn tận tâm chỉ bảo.

- Tiểu tử, tý nữa cậu phải nhớ kỹ chớ chọc Bạch tổng, vị kia là người cậu không thể trêu vào, tôi cũng không thể trêu vào, toàn bộ công ty từ trên xuống dưới, ngay cả Tống tổng đều không thể trêu vào! Phải nhớ đó, tuyệt đối đừng muốn chết nhanh! Nếu không, ngay cả tôi đều không cứu được cậu, còn phải liên lụy cùng cậu a!

Cao Đại Chí lặp đi lặp lại giống như một bà mẹ đang căn dặn con, sau đó thoáng nhìn trong tay Văn Thanh một chút, cầm cuốn vở nhỏ bôi bôi vẽ vẽ, phỏng đoán là lúc hắn đi theo phía sau, tranh thủ viết nhân vật trong vở kịch cho Bạch Tiểu Thăng xem.

- Cậu đưa cho tôi xem trước một chút!

Cao Đại Chí không nhịn được muốn đoạt lấy để kiểm định trước một chút, nhỡ may có chỗ nào không ổn, thì dù phải giật đi cũng không thể để cho hắn mang vào.

- Đây là viết cho Bạch tổng, tôi trước đó cần phải cho cậu ta xem, ông không được!

Văn Thanh vẻ mặt không biết tốt xấu, trừng to hai mắt nói.

Vong ân phụ nghĩa, đồ sói mắt trắng!

Làm cho Cao Đại Chí rất tức giận, hận không thể nện cho hắn một trận, lúc này mới kéo lấy hắn đi tới phòng làm việc.

Đến cửa ra vào, Văn Thanh cuối cùng vẫn là tránh thoát được, trực tiếp xông vào, Cao Đại Chí theo sát phía sau, lại nghe cửa bị đóng lại "Phanh" một tiếng, thiếu chút nữa là mũi đập vào cửa.

Xoay xoay tay nắm cửa, Cao Đại Chí mới kinh hãi phát hiện ——

Khóa cửa!

- Cái con rùa nhỏ nhà cậu, đúng là không biết sống chết!

Cao Đại Chí mặt mũi trắng bệch, hận không thể xô cửa xông vào nhưng lại không dám, gõ nhè nhẹ cửa hai cái nhưng lại cảm giác được không ổn, chỉ có thể mặt mày ũ rũ chờ ở bên ngoài cửa.

Văn Thanh khóa trái cửa sau đó nhịn không được đắc ý cười một tiếng.

Có lão Cao ở, không thể thoải mái nói chuyện, hắn chắc chắn sẽ ở thời điểm mấu chốt đánh gãy lời nói của mình.

. . .

Bạch Tiểu Thăng ngồi trên ghế dựa của tổng thanh tra, tò mò nhìn Văn Thanh.

Thương Uyển Uyển ngồi bên cạnh, một đôi mắt sáng chớp lên, cũng hiếu kỳ đánh giá Văn Thanh.

- Bạch tổng, tôi làm thiết kế nhân vật cho cậu, rất đặc biệt thích hợp với cậu!

Văn Thanh xoa mặt, không đè nén được hưng phấn đi tới, đem quyển vở nhỏ của mình đưa cho Bạch Tiểu Thăng xem.

Bạch Tiểu Thăng hứng thú nhận lấy, nhìn dòng chữ, liền có chút dở khóc dở cười. Hắn thậm chí muốn mở hệ thống công năng phụ trợ thứ hai, chuyển đổi ngôn ngữ.

Có thể đem chữ Hán viết thành ngoại văn, cũng coi như lợi hại!

- Tôi sẽ giải thích thêm cho cậu!

Sau khi đem cuốn vở ghi đưa cho Bạch Tiểu Thăng, Văn Thanh lại ở bên cạnh hào hứng từ bên bên trong giỏ xách bằng vải bạt của mình móc ra một xấp bản thảo được sắp xếp chỉnh tề, hai mắt nhấp nháy, nâng lên đưa cho Thương Uyển Uyển.

- Thương tiểu thư, đây là kịch bản tôi chuẩn bị cho cô, đã sửa đổi ba mươi mấy lần, cô xem một chút!

Thương Uyển Uyển mỉm cười gật đầu, nhận lấy.

Trung Kinh truyền thông sớm ở nửa năm trước đã mua xuống bản quyền điện ảnh của một một bộ tiểu thuyết rất lôi cuốn, lúc đó còn hung hăng quảng cáo một phen. Kỳ thật mục đích là thu được lợi nhuận, mượn độ nóng của cuốn tiểu thuyết kia, dùng đại cương cùng trong đó một số nhân vật quan trọng trong tiểu thuyết, quay một bộ phim truyền hình chỉ có vẻ bên ngoài.

Trong đó đa số nội dung cốt truyện cùng nhân vật, đều theo bản gốc.

Trung Kinh truyền thông lúc ấy đã muốn mời Thương Uyển Uyển đến làm nhân vật nữ số một, đồng thời sơ bộ đạt thành ý muốn hợp tác, người thiết kế kịch bản đương nhiên sẽ thiết kế dựa theo hình tượng của Thương Uyển Uyển.

Về sau, Văn Thanh bởi vì phạm sai lầm, nên bị cưỡng chế "Nghỉ", không có tham dự kịch bản.

Nhưng mà, ba tháng này hắn cũng không có ngồi không, chính mình hết ngày dài lại đêm thâu sửa chữa kịch bản, sửa chữa tới lui hơn 30 cái bản thảo, cuối cùng cũng hoàn thành. Lần này, hắn biết được Thương Uyển Uyển tới nên cố ý mang theo.

Trước đây, Thương Uyển Uyển cũng nhìn qua một bản kịch bản do Trung Kinh truyền thông cung cấp, bản đó không có quan hệ gì với Văn Thanh.

Thẳng thắn mà nói, nàng đối với kịch bản kia rất bất mãn.

Nàng từng theo Tống Trường Không đưa ra rất nhiều điều kiện, trong đó có điều kiện do đoàn đội biên kịch của nàng một lần nữa cải biên, đó cũng không phải hoàn toàn là làm khó dễ, cũng không phải muốn làm hí bá, mà là kịch bản đúng là quá cặn bã.

Cái kịch bản kia, Bạch Tiểu Thăng cũng xem qua.

Hắn tại sao vẫn cùng thương Uyển Uyển nhấn mạnh, làm cho nàng phái đoàn đội biên kịch sang đây, kỳ thực là chính hắn cũng rất không hài lòng.

Có chút nội dung cốt truyện quá ác tục, Logic không rõ, ba quan bất chính, có chút lời kịch đọc lên cũng làm cho người ta cảm thấy khó đọc cùng buồn nôn.

Bây giờ, cầm kịch bản Văn Thanh đưa đến, Thương Uyển Uyển trên mặt nở nụ cười, thỉnh thoảng sẽ nhìn vào một đoạn nội dung cốt truyện nào đó.

Mới đầu, nàng vẫn mỉm cười, nhưng khi càng xem càng nhiều, nụ cười của nàng thu liễm lại, đôi mắt tỏa ra thần sắc dị dạng, bắt đầu đắm chìm trong đó.

Thậm chí, môi của nàng còn có chút nhấp nháy, yên lặng đọc lên một đoạn trong đó, nhìn thấy điểm đặc sắc, vẻ mặt của nàng thậm chí có chút ửng hồng, có chút kích động.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy nét mặt của nàng biến hóa, âm thầm ngạc nhiên.

- Quá tốt rồi, đây mới là bản thảo mà tôi muốn, nếu như bản thứ nhất mà như thế này, cho dù tiền cát-xê thấp tôi cũng sẽ nhận!

Thương Uyển Uyển kìm lòng không được nói.

Một bên Văn Thanh vẻ mặt rất đắc ý.

Có thể làm cho một vị đại minh tinh kích động tới mức như thế, đây chính là năng lực của Văn Thanh hắn.

Bút lạc kinh phong vũ, văn thành kinh quỷ thần!

Văn Thanh trên mặt thậm chí xuất hiện một vòng vẻ kiêu ngạo, hắn có vốn liếng này.

Bạch Tiểu Thăng tò mò nhìn vẻ mặt của Thương Uyển Uyển, đưa tay cầm kịch bản trong tay nàng kéo sang.

Thương Uyển Uyển vậy nhất thời mà không có buông tay, cho đến khi thấy rõ là hắn, mới từ bên trong nội dung cốt truyện giật mình tỉnh lại, cười một tiếng, buông tay ra.

Bạch Tiểu Thăng nhìn quét một chút, liên tiếp gật đầu, thần sắc hơi kinh ngạc.

Chỉ là một cái kịch bản, lại làm cho người ta có thể lập tức đi vào nội dung bên trong, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh, lời nói của nhân vật cũng rất có tính xung kích, rất nhiều câu nói, nhìn kiểu gì đều có tiềm chất hỏa lên.

- Cấp chuyên nghiệp, không, cấp đại sư!

Thương Uyển Uyển kìm lòng không được nhỏ giọng giao lưu cùng Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng khẽ gật đầu.

- Đúng đó!

Văn Thanh đối mặt với sự tán thưởng của Thương Uyển Uyển, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, thần sắc bễ nghễ.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được liếc hắn một cái.

Đồ vật là thứ tốt, nhưng mà người thì quá cao ngạo một chút... Xem ra, cần phải rèn luyện một phen

!

Bạch Tiểu Thăng nhìn Văn Thanh, cười.

Ở một bên Thương Uyển Uyển nhìn thấy nụ cười này, nhất thời cảm thấy từng tia hàn ý.

Bạch Tiểu Thăng kinh khủng, nàng đã trải nghiệm qua!

Là người chuyên trị không phục!

Thương Uyển Uyển có chút đồng tình lại lực bất tòng tâm nhìn Văn Thanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận