Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 320: Anh bị đuổi việc



- Cái kịch bản này của anh xem ra cũng rất tốt nha, lát nữa chúng ta phải nói chuyện một chút.

Bạch Tiểu Thăng đem quyển tập Văn Thanh viết cho Thương Uyển Uyển để qua một bên. Sau đó cầm lấy bản bút ký mà hắn viết cho mình, nhìn một chút rồi mỉm cười hỏi.

- Bây giờ anh có thể cho tôi biết, anh cho tôi làm nhân vật gì trong này không?

Thương Uyển Uyển cũng có chút hiếu kỳ, trừng lớn đôi mắt liếc qua, nhìn một chút liền sửng sốt, đôi mi thanh tú cau lại.

Nàng một chữ cũng xem không hiểu!

Bản bút ký này bút tẩu long xà, giống như vẽ bùa vậy, đây là chữ Hán sao, có phải không muốn cho người khác xem hiểu không?

- Bạch tổng, vừa rồi tôi nghe bọn họ kể lại những sự tình ngài đã làm, tôi cảm thấy được ngài rất phù hợp với một vai diễn bên trong kịch bản của tôi. Đó là vai tổng giám đốc bá đạo!

Văn Thanh không khách khí chút nào lấy tay gõ cái bàn, thao thao bất tuyệt nói.

- Giống như một người ẩn nấp thân phận đến công ty cấp dưới vi hành.

Văn Thanh tinh thần ung dung, giống như rất hài lòng với giả thiết của chính mình.

- Hình tượng nhân vật này khởi điểm đã tốt rồi! Bây giờ lại ở trong kịch bản của tôi thì nhất định sẽ càng thêm rạng rỡ!

- Vậy anh cảm thấy tôi là tổng giám đốc bá đạo che dấu thân phận, tính cách là chính hay tà?

Bạch Tiểu Thăng ánh mắt nhấp nháy hỏi, trong đôi mắt có một tia kinh ngạc.

Văn Thanh này là có thiên phú dị bẩm hay sao thế, vậy mà có thể từ một số việc, một chút cảm giác, liền tạo nên một nhân vật, một đoạn nội dung cốt truyện, càng đáng sợ là nhân vật này, nội dung cốt truyện này còn rất gần sự thật!

Bất luận là trước đây, anh ta cho Lục Phạm Ngữ làm nhân vật chính, hay là bây giờ cho mình làm nhân vật chính.

Đều rất tinh chuẩn, đoán mệnh rất chuẩn nha!

- Vừa chính vừa tà!

Văn Thanh ngắm nghía Bạch Tiểu Thăng cảm thán thốt lên một câu.

- Có thể giữ vững tay trong, có đôi khi lại không từ thủ đoạn!

Thương Uyển Uyển không nhịn được cười ra tiếng, nhìn ánh mắt có chút bất đắc dĩ của Bạch Tiểu Thăng, không nhịn được mà vỗ tay.

Tên Văn Thanh này quá thần, có thể viết ra được tính cách của Bạch Tiểu Thăng chuẩn như vậy.

Bạch Tiểu Thăng mà không phải vừa chính vừa tà sao. Anh cho là hắn dễ bị bắt nạt, được một tấc lại muốn lấn thêm một thước, nhưng anh không biết người ta đang đào cái hố để chuẩn bị chôn anh đó.

Bạch Tiểu Thăng cười khổ nhìn Thương Uyển Uyển, vô ý thức gãi gãi mặt.

Tên Văn Thanh này làm cho hắn cũng có chút bội phục.

May mắn là tên này có chút ngốc chỉ tập trung tinh thần nghiên cứu kịch bản, chứ nếu là dấn thân vào thương trường, có thể đây sẽ là một đối thủ cực kỳ khó dây dưa.

- Bạch tổng, tôi cảm thấy được, ngài ngược lại thật sự là có thể thử một lần.

Thương Uyển Uyển chế nhạo nói.

Kỳ thật, từ lúc đọc qua kịch bản cùng xem những tình tiết trong đó. Nếu như Bạch Tiểu Thăng làm tổng giám đốc bá đạo - nam số hai thì đúng là rất thú vị.

Thương Uyển Uyển từ kịch bản cân nhắc, rất đồng ý với chuyện này.

Đứng ở góc độ của nàng, Thương Uyển Uyển cũng rất muốn. . .

Bạch Tiểu Thăng có bối cảnh kinh khủng lại là người thích điệu thấp, thủ đoạn quỷ dị, ra chiêu quả quyết, hung hăng trừng trị nàng, trong nội tâm nàng chẳng những không ghen ghét, hiện giờ ngược lại có có cảm giác bị chinh phục.

Thương Uyển Uyển là một người phụ nữ cường thế, người như vậy kỳ thật rất khát vọng được nam nhân cường đại hơn chinh phục.

Nếu là cùng hắn đóng vai đối thủ, gặp được cảnh bị theo đuổi hoặc là bị hôn, mình ngược lại có thể lặp đi lặp lại cảnh đó, đùa anh ta một chút, thì nhất định sẽ rất thú vị!

Thương Uyển Uyển nghĩ như vậy, trong lòng có chút chờ mong.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Thương Uyển Uyển một chút, nụ cười của nữ nhân này có chút không có hảo ý a.

- Thật đáng tiếc, tôi sợ là không thể được như anh mong muốn.

Bạch Tiểu Thăng nói với Văn Thanh.

- Tại sao vậy!

Văn Thanh trợn to đôi mắt, vỗ bàn một cái, còn có chút gấp gáp hỏi.

- Tôi sẽ ở trước mặt lão Lưu đảm bảo cho ngài a, tôi nói được là được, ngài không cần lo lắng. Tôi cho người viết lời kịch, nhất định thích hợp nhất với ngài, không có một chút khó đọc nào, ngài không cần phải sợ hãi! Ngài thân là phó tổng, nếu làm xong phim này sẽ được cả danh và lợi, đây là chuyện tốt a. . .

Văn Thanh kích động kêu to cái gì cũng không quan tâm đến.

Thương Uyển Uyển sắc mặt hơi đổi một chút.

Đều nói người càng có tài thì tính tình càng quái dị, rất nhiều người thậm chí không hiểu cách đối nhân xử thế cùng tôn ti trật tự.

Tên Văn Thanh trước mắt này chính là người như vậy!

Giống như là thần câu tuấn mã trên thảo nguyên, có thể là ngày đi nghìn dặm, nhưng cũng kiệt ngạo bất tuân, rất khó quản giáo.

Hiện giờ xem ra vị tổng thanh tra Cao Đại Chí kia, đúng là có năng lực dung thứ cho người dưới, vị Lưu phó tổng lúc trước kia thật là độ lượng a, chỉ cho anh ta tạm nghỉ, mà không phải đuổi ra công ty.

Nhưng mà Bạch Tiểu Thăng sẽ dính chiêu này sao? !

- Văn Thanh!

Bạch Tiểu Thăng sắc mặt lạnh lẽo, quát khẽ một tiếng, cắt ngang lời nói của Văn Thanh.

Hai con mắt của hắn bắn ra hai vệt ánh sáng lạnh lẽo, giống như hai thanh đao kiếm, sắc lạnh vô cùng.

Thương Uyển Uyển nhịn không được rùng mình một cái.

Văn Thanh cũng kìm lòng không được mà ngậm miệng lại.

- Những điều anh vừa mới nói không sai, tôi là loại người vừa chính vừa tà, tôi dễ nói chuyện, nhưng nếu anh chọc tôi không vui, tôi sẽ không từ thủ đoạn nào thu thập anh!

Giọng nói của Bạch Tiểu Thăng không cao, nhưng từng chữ lại rất rõ ràng lọt vào tai người nghe.

- Anh không phải muốn nhìn thấy một vị tổng giám đốc bá đạo không nói đạo lý sao, tôi hiện giờ sẽ cho anh xem!

- Ở trước mặt tôi thì hãy thu hồi cái bộ dạng kiệt ngạo bất tuân, duy ngã độc tôn kia đi, cũng không cần phải khuyên tôi làm thế này làm thế kia, tôi làm thế nào không cần anh khoa tay múa chân chỉ dạy!

- Tôi cho anh cơ hội, cho anh tất cả tài nguyên anh cần để phát huy tài hoa của mình, để anh thực hiện mộng tưởng, nhìn thấy tác phẩm của mình được mọi người chiêm ngưỡng!

Bạch Tiểu Thăng giơ kịch bản của Văn Thanh lên, quẳng ngược lại trước mặt anh ta, thân hình hướng về phía trước ánh mắt nhìn thẳng đến.

- Nhưng tôi cũng có thể bỏ đi giống như bỏ một đôi giày rách, làm cho tâm huyết của anh như nước chảy về biển đông! Tôi còn có thể nói cho anh biết, lấy đức hạnh này của anh! Ngoại trừ tôi, không có người có thể khoan nhượng anh đâu!

- Đừng có chờ mong Cao Đại Chí giúp đỡ, có lẽ Lưu Tổng tiền nhiệm tốt tính, nhưng tôi không phải như thế, tôi vừa chính vừa tà, có thể làm quân tử cũng có thể làm tiểu nhân. Chắc anh cũng đã nghe qua tôi muốn thu thập ai thì không cần giảng đạo lý, không cần tìm lý do, tôi khai trừ một tổng thanh tra con mắt đều không nháy một cái! Càng không cần nói đến anh!

Giọng nói của Bạch Tiểu Thăng không nhanh không chậm, nhưng từng bước ép sát đến giống như từng nhát đao chém thẳng vào lòng người.

Thương Uyển Uyển ngồi ở bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, mắt nhìn một màn này, tai nghe thấy làm tóc gáy trên người dựng đứng lên, trái tim co rụt lại.

Loại trạng thái này của Bạch Tiểu Thăng rất đáng sợ giống như ác ma muốn ăn thịt người.

Thương Uyển Uyển chỉ đứng ở khía cạnh người xem để cảm thụ, còn Văn Thanh là trực diện bị Bạch Tiểu Thăng đè ép, hắn nghẹn họng trân trối bên trong ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.

Bạch Tiểu Thăng thể hiện bộ mặt như thế này theo Thương Uyển Uyển thấy thì đã rất khủng bố.

Hình tượng của Bạch Tiểu Thăng mà Văn Thanh đã suy nghĩ ở trong đầu bây giờ ngoài hiện thực còn được phóng đại lên rất nhiều lần.

Vậy mà Văn Thanh vẫn còn cảm giác kiêu ngạo, cho là mình đến chỗ nào đều có thể phát sáng tài hoa, mà người trước mặt này dám nói mình giống như một tờ giấy mỏng, yếu ớt không chịu nổi một kích!

Rời khỏi truyền thông Trung Kinh, không có công ty lớn nào có thể tiếp nhận mình sao?

Văn Thanh không phải chưa đi qua địa phương khác, không phải không gặp qua người khác, nhưng không có ai khoan dung nổi hắn.

Chỉ có ở chỗ này, lão Cao bưng lấy hắn, che chở hắn, ngay cả phó tổng tiền nhiệm cũng đều nhường nhịn, làm cho hắn ngông nghênh, tự cho mình là nhất.

- Từ xưa đến nay, âu sầu sẽ thất bại, sau khi chết nhiều người muốn thanh danh, Văn Thanh anh nếu muốn bắt chước, tôi cho anh cơ hội này!

Bạch Tiểu Thăng ung dung đứng lên, âm thanh không còn bức bách nghiêm khắc như vừa rồi, mà giống như mưa phùn trong gió xuân.

- Nhưng mà người như anh, sợ là không có cơ hội gì để thành danh, đến chết cũng chỉ là một đống giấy vụn.! !

- Anh bị đuổi việc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận