Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 321: Tôi sẽ bá đạo cho anh xem



Bạch Tiểu Thăng dùng giọng điệu thân thiết nhất, hiền hoà nhất, nói ra câu nói đó. Lúc này ai nghe được cũng cho là hắn đang nói đùa!

Thương Uyển Uyển thật sự tin tưởng, Văn Thanh cũng vậy!

Từ những sự việc mà Bạch Tiểu Thăng đã làm lúc trước thì người này không thể dùng lẽ thường để phỏng đoán được!

Anh ta chắc chắn làm được!

Mặc cho người này có tài hoa hơn người, thì anh ta cũng không cần!

- Khai trừ anh không cần lý do, không phải anh nói tôi là tổng giám đốc bá đạo à, vậy tôi sẽ bá đạo cho anh xem!

Bạch Tiểu Thăng nói xong câu này liền đi ra ngoài.

Thương Uyển Uyển tiếc nuối nhìn Văn Thanh một chút. Nàng hiện giờ đang rất tiếc hận nhưng mà Bạch Tiểu Thăng đã đưa ra quyết định này, nàng cũng không có biện pháp để ngăn cản.

Nhìn thấy kết cục của Văn Thanh làm nàng lại nhớ đến Trần Trường Khoảnh, cũng vì quá mức tự ngạo, quá mức tự phụ nên bọn họ mới khinh thường Bạch Tiểu Thăng.

Một khi Bạch Tiểu Thăng tức giận, không ai có thể ngăn cản!

Vốn lúc đầu Thương Uyển Uyển rất muốn mời Văn Thanh về bên mình làm việc, nhưng cuối cùng nàng cũng suy nghĩ lại hay là bỏ đi.

Nếu vì chuyện này mà lại đắc tội với Bạch Tiểu Thăng thì được cũng không bù mất.

Còn nữa, tên Văn Thanh này giống như là ngựa hoang, không phục quản giáo, lẻ loi với nhóm, coi như anh ta có năng lực bằng trời, nhưng so sánh với cả một nhóm, thì Thương Uyển Uyển vẫn lựa chọn cái sau.

Có lẽ, đây chính là quyết định xác nhất nhất.

- Ngài, ngài muốn đuổi việc tôi? Cái này, cái này, ngài không thể đuổi việc tôi, tôi có thể viết kịch bản tốt như vậy, ngài không thể đuổi việc tôi!

Văn Thanh không thể tin được nhìn Bạch Tiểu Thăng, hoảng sợ thì thào.

Bây giờ hắn cũng đã nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

- Tôi có thể.

Bạch Tiểu Thăng kéo cửa ra, ngay cả nói thêm một câu cùng anh ta cũng không muốn, lạnh lùng nói một câu như vậy.

- Anh nói tôi là tổng giám đốc bá đạo như thế thì nên biết rõ, loại nhân vật như vậy bên trong phim truyền hình là một người không cần giảng đạo lý. Đặc biệt là đối với một người không biết lễ phép, không biết tôn trọng người khác như anh!

Sắc mặt Văn Thanh lập tức tái nhợt, đưa tay muốn nhặt kịch bản lên nhưng hai tay lại run rẩy không nhặt nổi.

Cái kịch bản này là do hắn dốc hết tâm huyết, hao tổn tâm cơ làm ra. Một khi tâm huyết đã bị bác bỏ vậy thì so với chết còn khó chịu hơn!

Hết lần này tới lần khác, Bạch Tiểu Thăng lại nó bỏ đi giống như giày rách.

Truyền thông Trung Kinh không cần cái kịch bản này thì xem như xong rồi!

Nữ chính không phải là Thương Uyển Uyển, thì tất cả không còn có ý nghĩa gì nữa!

Văn Thanh rốt cục cũng nhặt xong kịch bản.

- Kịch bản tốt như vậy, tôi không tin Tống tổng cũng sẽ buông tha. . .

Văn Thanh cắn răng nói.

Bây giờ thuyết phục Tống tổng là tia hi vọng cuối cùng của hắn.

Thương Uyển Uyển có chút không đành lòng, thở dài nói.

- Hôm nay, Tống tổng thay tôi cầu tình, còn bị từ chối ở ngoài cửa. . . Nếu như Bạch tổng không đồng ý, cho dù là Tống tổng công nhận thì thật xin lỗi tôi cũng sẽ không đồng ý vai nữ chính này.

Một câu đó giống như sấm sét giữa trời quang, đánh trúng Văn Thanh.

Hắn tràn đầy vẽ sợ hãi nhìn Thương Uyển Uyển.

- Vì cái gì, Tống tổng đồng ý mà cô cũng không chịu diễn? !

Thương Uyển Uyển cũng không tiếp tục nói.

Bối cảnh của Bạch Tiểu Thăng, có nói anh ta cũng sẽ không thể hiểu được!

Sắc mặt Văn Thanh bây giờ giống như tro tàn.

Cái kịch bản này cứ như vậy bị phế đi sao?

Không! Đồ tốt như vậy, sao có thể phế bỏ được!

- Ra ngoài.

Bạch Tiểu Thăng nhẹ giọng nói với hắn.

Hai chữ này, giống như vạn quân lôi đình, làm cho Văn Thanh rất hoảng sợ.

Không chỉ kịch bản bị phế đi mà hắn còn mất đi một không gian rộng lớn để thi triển khát vọng.

- Bạch tổng, tôi sai rồi! Là tôi quá mức ngạo mạn, tôi sai rồi! Ngài cho tôi một cơ hội đi!

Văn Thanh bỗng nhiên đứng dậy, hướng về phía Bạch Tiểu Thăng cúi người thật sâu, nước mắt cũng chảy ra.

Bạch Tiểu Thăng không có động tĩnh, yên lặng nhìn hắn, trong ánh mắt không có gợn sóng.

Thương Uyển Uyển nhịn không được nhìn Văn Thanh lại nhìn Bạch Tiểu Thăng, nhìn Bạch Tiểu Thăng xong lại quay qua nhìn Văn Thanh.

Thẳng thắng mà nói đây một nhân tài tốt rất khó có được. Chỉ cần anh ta chịu cúi đầu, Bạch Tiểu Thăng tốt nhất là nên thu nhận anh ta.

Nhưng mà, ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng vẫn lạnh lùng giống như không có động tâm chút nào.

- Bạch tổng, ngài cho anh ta một cơ hội nữa đi.

Thương Uyển Uyển thực sự nhịn không được, hạ giọng cầu tình thay cho Văn Thanh.

Từ trước đến giờ nàng chưa hề thay một người mới quen không bao lâu cầu tình như vậy, đây hoàn toàn là vì thưởng thức tài nghệ của Văn Thanh, thưởng thức cái kịch bản này.

Bạch Tiểu Thăng trầm mặc mấy giây. Mấy giây này bầu không khí ngột ngạt nên cảm giác thời gian trôi qua rất chậm.

Văn Thanh nước mắt đầm đìa không nói được gì nữa.

- Tôi là nể mặt Thương tiểu thư nên tạm thời giữ anh ở lại!

Bạch Tiểu Thăng cuối cùng cũng mở miệng nhưng lời nói có mấy phần không kiêng nhẫn.

- Nhưng mà, Văn Thanh anh hãy nhớ kỹ đó chỉ là tạm thời! Nếu để cho tôi biết anh lại không phục quản lý, không hiểu lễ nghi. Tôi sẽ đuổi anh ngay lập tức!

Bạch Tiểu Thăng hừ lạnh một tiếng, hướng về Văn Thanh nói.

- Để kịch bản ở đó đi, anh đi tìm Cao Đại Chí, mấy tháng tiếp theo anh cùng các diễn viên kia học tập lễ nghi cho tôi! Đi thôi!

Bạch Tiểu Thăng lãnh đạm nói như thế, nhưng Văn Thanh lại rất kích động, rất cảm kích, hắn nhanh chóng chạy ra khỏi văn phòng.

Lúc chạy ra còn quên đóng cửa, Bạch Tiểu Thăng chau mày một cái, nhẹ giọng tằng hắng một tiếng, tên này nghe xong giống như bị điện giật, chạy trở về vừa cúi đầu xin lỗi, vừa đóng cửa lại.

Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần. Thương Uyển Uyển mới cẩn thận từng li từng tí nhìn Bạch Tiểu Thăng đang nghiêm mặt quay lại chỗ ngồi.

Bầu không khí lành lạnh làm cho Thương Uyển Uyển cũng không dám thở mạnh.

Bỗng nhiên, Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, nhìn Thương Uyển Uyển áy náy nói.

- Thật có lỗi đã hù cho Thương tiểu thư sợ rồi, tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Lần này nếu không để cho anh ta sợ, không hung hăng trị anh ta thì về sau sẽ có rất nhiều phiền phức, chờ sau này phim truyền hình bấm máy nếu các cô hợp tác với anh ta mà lại có chuyện nữa thì không hay.

Thương Uyển Uyển nghẹn họng nhìn trân trối.

Bạch Tiểu Thăng trước và sau tương phản quá lớn.

Khoảng cách chỉ có một giây mà tường như là hai người khác nhau.

Vừa rồi còn là tổng giám đốc bá đạo, bây giờ lại là Bạch Tiểu Thăng hiền hoà.

Đến cùng đâu mới là con người thật của anh ta? !

Thương Uyển Uyển tự xưng là xuất thân từ diễn xuất chính quy, bây giờ nàng mới cảm nhận được nhân sinh như kịch, vị Bạch tổng này thật là cao thủ, vô sự tự thông a!

- Ngài vừa rồi cùng anh ta diễn kịch sao?

Thương Uyển Uyển khó có thể tin được nên dò hỏi.

- Chúng ta bây giờ là bạn bè, cô cũng không cần dùng chữ 'Ngài' này để nói chuyện với tôi nữa. Tôi lạnh nhạt như vậy là muốn xóa đi hoàn toàn sự ngạo mạn của anh ta.

Bạch Tiểu Thăng cười nhún vai.

May mà là bạn bè nếu mà cùng làm địch nhân thì thật đáng sợ! Thương Uyển Uyển nói thầm, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Nàng bỗng nhiên hiểu được.

- Từ lúc bắt đầu anh cũng không nghĩ đến sẽ thật sự đuổi việc anh ta đúng không!

- Đúng vậy.

Bạch Tiểu Thăng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Thương Uyển Uyển.

- Một nhân tài như thế mà tôi không cần sao, chỉ có đầu óc bị úng nước mới đuổi việc anh ta.

Bạch Tiểu Thăng nói xong nhìn Thương Uyển Uyển cười một tiếng.

- Trong mắt của tôi, nhân tài thì muốn dùng tốt. Nếu một mực bưng lấy anh ta, dung túng cho anh ta, ngày càng để anh ta được nuông chiều, không kiêng nể gì cả, cuối cùng thì sẽ khó làm được việc lớn, với lại đối với bản thân mình và đối với người khác đều không phải chuyện tốt. Để anh ta hiểu được e ngại, sau đó cấp cho anh ta không gian phát huy, mức ủng hộ lớn nhất, lại không buông lỏng áp lực, để cho anh ta toả sáng, mới là chính đạo.

Bạch Tiểu Thăng giảng giải một phen, hoàn toàn là lý giải của cá nhân hắn.

Thương Uyển Uyển nghe vậy gật đầu, ánh mắt khâm phục. Đối với Bạch Tiểu Thăng, nàng thật sự phục ! ! !

Bạn cần đăng nhập để bình luận