Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 324: Dương Thiến Nhi trở về



Dương Thiến Nhi xông vào trong lúc Lâm Vi Vi đang bưng một cái khay trà nhỏ, trên mặt còn mỉm cười ôn nhu đặt một chén đại hồng bào trước mặt Bạch Tiểu Thăng cùng với một đĩa điểm tâm, một đĩa hoa quả.

Bạch Tiểu Thăng bây giờ đã bị cô gái nhỏ này chiều thành thói quen, lúc uống trà hắn cũng rất hưởng thụ những thứ này.

Dương Thiến Nhi ồn ào xông tới, phá vỡ buổi chiều yên tĩnh của hai người.

Thấy nàng chạy vào, Bạch Tiểu Thăng cùng Lâm Vi Vi đều sững sờ.

Dựa theo lịch trình mà tính thì giống như ngày mai những biên tập và nhân viên ra ngoài lấy tin kia mới có thể trở về. Nhưng Dương Thiến Nhi lại trở về trước thời hạn.

- Cái cuộc sống mà ngài gọi là tạm bợ qua ngày cũng rất thoải mái nha Bạch Tiểu Thăng Bạch tổng!

Dương Thiến Nhi hừ lạnh một tiếng, tháo kính râm xuống, giống như cười mà không phải cười nói.

Gương mặt Lâm Vi Vi lập tức đỏ lên.

Đây là văn phòng, Lâm Vi Vi làm những việc này kỳ thật rất bình thường, coi như bị người khác nhìn thấy, cũng không thể nói gì được.

Nhưng mấu chốt là nàng cùng Dương Thiến Nhi là bạn bè, cũng biết Bạch Tiểu Thăng là đối tượng ra mắt của Dương Thiến Nhi.

Mặc dù nói Bạch Tiểu Thăng cùng Dương Thiến Nhi chỉ là cái bát úp còn chưa lật lên, nhưng loại tình huống này bị nhìn thấy thì vẫn có chút xấu hổ.

- Chị Thiến nhi, chị đã trở về, tranh thủ thời gian ngồi nghỉ một chút đi, để em đi rót cho chị chén trà nha.

Lâm Vi Vi không hổ là đỉnh cấp thư ký, chỉ cần một nhịp hô hấp đã điều chỉnh lại tâm trạng, trên mặt tràn đầy nụ cười, nhiệt tình đi qua giúp Dương Thiến Nhi đem cặp da nhỏ để qua bên cạnh.

- Em gái Vi Vi, em xem bộ dạng trợ lý này của em xem, còn kiêm nhiệm bảo mẫu nữa sao, bình thường cũng đừng quá thuận theo ý của người nào đó, tính tình của em quá ôn nhu, chị sợ em sẽ bị người ta bắt nạt!

Dương Thiến Nhi cười nói.

Nàng chỉ là chế nhạo, cũng không có biểu hiện ra sự ghen tuông cùng bất mãn, có thể là do nàng xác thực là không có gì, hoặc là nàng cùng Vi Vi là bạn bè nên cũng tin tưởng cô ấy.

Còn có, nàng cùng Bạch Tiểu Thăng có quan hệ gì đâu.

Nhưng mà trong lòng Dương Thiến Nhi vẫn như cũ có chút hỏa khí không biết tại sao mà sinh ra, lúc nói chuyện cùng Bạch Tiểu Thăng đều trừng mắt nhìn hắn.

- Nha đầu này, sẽ không phải gấp gáp trở về tìm mình báo thù chứ. Không phải mình chỉ là quên nói cho cô ấy biết về sự tình về cổ phần thôi sao, mình vẫn cho tiền thưởng mà, đâu có thiếu người nào!

Bạch Tiểu Thăng đối với ánh mắt giết người của Dương Thiến Nhi làm như không thấy, phối hợp ngồi ăn lê, trong lòng thì âm thầm phỏng đoán xem ánh mắt tràn đầy sát ý của Dương Thiến Nhi là từ đâu mà có.

Bạch Tiểu Thăng tuy tâm cơ siêu phàm nhưng chung quy sự nghiên cứu đối với loại sinh vật cấp cao như phụ nữ thì còn xa xa không đủ. . .

- Hai người trò chuyện đi, chị Thiến nhi, chị uống gì em đi làm cho?

Lâm Vi Vi cười hỏi.

- Vất vả cho em rồi Vi Vi, cho chị một chén trà xanh nhé.

Dương Thiến Nhi cười một tiếng đáp lại.

Lâm Vi Vi gật gật đầu, mở cửa lui ra ngoài.

Nàng vừa quay người lại thì giật mình, có rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú lên người nàng, trong ánh mắt tràn ngập tò mò.

Trong phòng làm việc rất nhiều nam nữ, vẻ mặt rất có vài phần chế nhạo.

Lâm Vi Vi trừng mắt, dùng khẩu hình miệng uy hiếp bọn họ.

- Nhìn cái gì vậy, đều đi làm việc đi!

Bốn phía truyền đến một trân cười vang.

Những ánh mắt kia thu liễm trở về.

Lâm Vi Vi hít sâu một hơi, quay trở lại nhìn cửa văn phòng một cái sao đó mới yên lặng rời đi. Nếu nhìn kĩ trong ánh mắt của nàng có vài tia thất vọng, mất mát.

Thật ra nàng cũng không muốn suy nghĩ gì nhiều, nàng chỉ là muốn một mực ở bên cạnh Bạch Tiểu Thăng làm một nữ trợ lý. . .

Trong văn phòng.

Dương Thiến Nhi thoải mái nhàn nhã đi qua lấy mấy miếng điểm tâm trước mặt Bạch Tiểu Thăng ăn.

- Của tôi mà. . .

Bạch Tiểu Thăng lầm bầm nhắc nhở một chút.

- Bạch Tiểu Thăng anh cũng được lắm, dám ngay trước mặt đối tượng ra mắt chính quy của mình thân mật cùng bạn của cô ấy như vậy.

Dương Thiến Nhi hừ lạnh nói.

Thân mật gì đâu!

Bạch Tiểu Thăng vừa bực mình vừa buồn cười nhìn nàng, nha đầu này thật đúng là là một mực không thay đổi, tình tình thật tùy tiện.

- Đầu tiên, cô là đối tượng ra mắt chính quy của tôi lúc nào, tôi cùng Vi Vi không có bất cứ vấn đề gì. Tiếp theo. . .

Bạch Tiểu Thăng hầm hừ nói.

- Không được ngồi trên cái bàn của tôi, nói cho cô biết, tôi bây giờ là phó tổng, có tin hay không chỉ cần vài phút tôi sẽ để cho cô. . .

- Để tôi thế nào!

Dương Thiến Nhi tức giận ngắt lời hắn.

- Đừng cho là tôi không biết gì hết, Chúng tôi phải ở bên ngoài làm việc thêm mấy ngày nữa là có chuyện gì, là do ai làm thì tôi điều biết hết. Thật tốt a, anh đám đâm sau lưng tôi.

Khi Dương Thiến Nhi nói những này, Bạch Tiểu Thăng lập tức có chút đuối lý.

- Đều là do công việc cần như thế mà ....

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Dương Thiến Nhi đang muốn đang nói thêm cái gì đó thì điện thoại riêng trên bàn của Bạch Tiểu Thăng vang lên, hắn nhắc lên nghe đồng thời làm thủ thế im lặng với nàng.

Dương Thiến Nhi nhẹ hừ một tiếng, an tĩnh lại.

- Cao tổng thanh tra, ông có chuyện gì muốn cùng tôi bàn luận sao, rất trọng yếu sao, muốn tôi qua đó ngay sao? À bên này tôi đang tiếp một vị khách quan trọng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Dương Thiến Nhi một chút, cười trả lời điện thoại.

Dương Thiến Nhi nghe được mình được gọi là vị khách quan trọng, trong lòng cuối cùng cũng có chút hài lòng.

- Có đúng không, nghiêm trọng như vậy sao, vậy thì không thể chậm trễ, tôi sẽ lập tức qua bên đó!

Bạch Tiểu Thăng trả lời một tiếng sau đó nhanh chóng cúp điện thoại, thần sắc nghiêm túc đứng lên.

- Phòng truyền hình điện ảnh bên kia có chút việc, tôi nhất định phải lập tức đi tới đó giải quyết, không thể tiếp cô được nữa, cô cứ nghỉ ngơi trước đi.

Bạch Tiểu Thăng vội vàng bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi..

- Này.

Dương Thiến Nhi kêu một tiếng nhưng bước chân của Bạch Tiểu Thăng không hề giảm tốc độ.

Nàng chỉ có thế đứng nhìn hắn dần biến mất.

Bên phía phòng truyền hình điện ảnh, Cao Đại Chí kinh ngạc nhìn điện thoại, lầm bầm.

- Bạch tổng như thế nào vậy nhỉ, báo cáo qua điện thoại không được sao ...

. . .

Một lát sao khi Bạch Tiểu Thăng "Chạy mất", Dương Thiến Nhi càng nghĩ càng cảm thấy có mấy phần không thích hợp, thời điểm Bạch Tiểu Thăng nhận điện thoại biểu hiện có vẻ không đúng lắm.

Lấy sự hiểu biết của nàng với Bạch Tiểu Thăng, cho tới bây giờ gặp chuyện gì đều có bộ dạng bình tĩnh, lạnh nhạt. Là tin tức gì có thể làm cho anh ta vội vàng lập tức rời đi như thế?

- Không phải là mình bị anh ta lừa gạt chứ.

Dương Thiến Nhi lầm bầm nói.

- Chị Thiến nhi, trà xanh của chị đây.

Cửa vừa mở ra, Lâm Vi Vi mỉm cười bưng một ly trà tiến đến, nhìn thấy chỗ ngồi của Bạch Tiểu Thăng trống không, lập tức khẽ giật mình hỏi.

- Bạch tổng đi ra ngoài rồi sao?

- Vi Vi, gần đây công ty có đại sự gì không, có chuyện gì liên quan đến Bạch tổng sao? Đặc biệt là phòng truyền hình điện ảnh bên kia!

Dương Thiến Nhi nhịn không được hỏi Lâm Vi Vi.

- Có a!

Lâm Vi Vi vô cùng khẳng định đáp lại, đem chén trà để lên bàn.

Dương Thiến Nhi ngạc nhiên phát hiện, cái tiểu nha đầu lúc nào cũng điềm tĩnh ưu nhã này, bây giờ trong đôi mắt lại bắn ra ánh sáng, giống như là thiếu nữ đang truy minh tinh.

- Nếu nói có chuyện gì thì chính là trong khoảng thời gian này anh Tiểu Thăng quá lợi hại!

Gương mặt Lâm Vi Vi có chút ửng hồng, lại có mấy phần kích động. Thậm chí trong lúc vô tình, đã gọi Bạch Tiểu Thăng là anh Tiểu Thăng.

Dương Thiến Nhi rất kinh ngạc.

- Nói một chút, anh Tiểu Thăng của em trong khoảng thời gian này lợi hại như thế nào.

. . .

Bạch Tiểu Thăng tản bộ đến phòng truyền hình điện ảnh, trên đường mỗi người nhìn thấy hắn đều tươi cười chào hỏi một cách thân mật.

- Bạch tổng!

- Bạch tổng tốt!

- Bạch tổng!

Loại cảm giác được người ta tôn kính này rất tuyệt. Bạch Tiểu Thăng rất hưởng thụ, trên mặt treo nụ cười tản bộ cả nửa tiếng đồng hồ.

Trong lúc đó, Cao Đại Chí trên mặt đầy nụ cười chạy ra nghênh đón.

Bạch Tiểu Thăng cùng ông ta đi đến chỗ Văn Thanh.

Hai người đứng tại bên ngoài phòng học lễ nghi, nhìn qua cửa sổ vào phòng học rất giống như thầy giáo đi kiểm tra.

Văn Thanh cái tên lỗ mãng này, ngược lại rất thẳng thắn, không học là không học, một khi đã học so với ai khác đều khắc khổ hơn.

Không hổ xuất thân là học phách! Bạch Tiểu Thăng cảm khái.

Bạch Tiểu Thăng canh thời gian nghĩ chắc Dương Thiến Nhi đi rồi thì mới trở về.

Kết quả vừa tiến vào văn phòng. Bạch Tiểu Thăng liền thấy Dương Thiến Nhi ngồi ở chỗ đó, cười lạnh nhìn mình.

- Bạch tổng, trở về rồi. Tôi thật không nghĩ tới thời gian gần đây ngài rất phong quang nha. Vậy tôi càng không thể bỏ qua cho ngài, bồi thường tiền làm thêm giờ cho tôi nếu không tôi sẽ nói với dì Lý a! Nói ngài khi dễ tôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận