Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 327: Kẻ khó chơi



- Chàng trai trẻ, chỗ này không có việc liên quan đến cậu, chớ xen vào việc của người khác, cùng bạn gái của cậu đi chỗ nên đi đi!

Người đàn ông kia vẻ mặt bình tĩnh nói, ngôn từ cũng không hung ác, nhưng mà vẫn như cũ để cho người khác cảm thấy một cỗ hàn ý lành lạnh.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, đi hướng về phía đối phương.

- Thật ra, tôi cũng không phải là một người thích xen vào chuyện của người khác, chỉ tiếc, người này các anh không thể mang đi!

Bạch Tiểu Thăng giọng điệu kiên quyết.

Mặc kệ Bạch Phỉ nhân phẩm có xấu tới đâu, chung quy cũng là người nhà họ Bạch, đánh gãy xương thì liền với gân, có liên kết huyết thống của gia tộc.

Cậu ta cuối cùng vẫn là một trong các cháu trai của bà nội Lý Phượng Quan, nếu thật có chuyện gì xảy ra, bà nội cũng sẽ đau lòng giống như bị cắt thịt. Bạch Tiểu Thăng coi như vì bà nội, cũng không thể để người khác cứ mang Bạch Phỉ đi như vậy.

Bạch Tiểu Thăng mặc dù không biết rõ chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn ánh mắt hung lệ của những người này, lại ra tay rất hung ác, nhìn cũng biết không phải là người bình thường.

- Không để cho chúng tôi mang đi, chỉ bằng cậu sao?

Người đàn ông cầm đầu hỏi lại, miệng nhếch lên một vòng trào phúng.

Hắn thấy, người trẻ tuổi này cũng chỉ là một con gà con mong manh yếu đuối.

- Lôi Nghênh, chớ cùng hắn nói nhảm, anh rể của tôi vẫn đang chờ chúng ta đó!

Người đàn ông dữ tợn đang túm lấy Bạch Phỉ buông tay ra, giống như hung thần ác sát xông về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Thả người sao? Mày. Mẹ nó, nói khoác không biết ngượng, để tao nhìn thân thể của mày có cứng hay không!

Người đàn ông kia đi lên liền đánh tới một quyền nhắm vào mặt Bạch Tiểu Thăng.

- A!

Dương Thiến Nhi bị dọa sợ hét lên một tiếng.

Nàng được chứng kiến Bạch Tiểu Thăng đối phó giặc cướp, nhưng lúc ấy Bạch Tiểu Thăng có chuẩn bị trước, là tập kích người xấu.

Hiện giờ một chút báo hiệu đều không có, đối phương đi lên liền đánh ra một quyền!

Người vung quyền cũng rất khỏe mạnh, cánh tay thô to giống như bắp chân, nhìn cái nắm đấm to bằng cái bát kia, để người ta phải hoảng sợ.

Bạch Tiểu Thăng có thể đánh thắng được?

Nếu bị đấm vào trên mặt, khuôn mặt có thể bị biến dạng hay không!

Dương Thiến Nhi hãi hùng khiếp vía, là vì lo lắng cho Bạch Tiểu Thăng.

- Hồng Liên, Kỹ thuật đánh nhau cận chiến.

Bạch Tiểu Thăng rất tỉnh táo, suy nghĩ trong đầu.

- Đã rõ!

Giọng Hồng Liên ở trong đầu hắn vang lên.

Người đàn ông gọi là Lôi Nghênh đứng bên cạnh, trong đôi mắt ẩn ẩn có một tia thương hại.

Nhưng cuối cùng cũng không có ngăn cản.

Thắng bại không cần nhìn, thanh niên kia gánh không được!

Người kia đánh một quyền này, vừa đen lại hung ác, nếu đánh tới, tên tiểu tử kia chắc chắn sẽ bị hôn mê tại chỗ.

Chỉ trách cậu can thiệp vào, đúng là tự làm mất mặt!

Lôi Nghênh thầm than một tiếng.

- Tên nhóc, coi như cậu chịu một quyền này là mua một cái giáo huấn đi, trên thế giới này có quá nhiều chuyện phải lượng sức mà đi, can thiệp vào cũng không có kết quả tốt!

Lôi Nghênh chuẩn bị rời đi.

"Phanh phanh phanh", từng tiếng đập nện trầm muội vang lên, tiếng quyền va vào thịt.

Lôi Nghênh ánh mắt run lên, nhìn sang.

Người đã ngã xuống, lại không phải người trẻ tuổi kia, mà là người bên bọn hắn!

Cái người đàn ông mới vừa rồi còn mãnh liệt như hổ, hung thần ác sát kia giờ phút này lưng eo cong lên giống như một con tôm lớn, trán dính sát vào mặt đất, hai tay ôm bụng, ngay cả tiếng kêu thảm đều không phát ra được!

Ngay lập tức bị đánh ngã? !

Cậu ta làm sao? !

Lôi Nghênh khó có thể tin nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Vừa rồi, hắn chỉ bỏ lỡ trong chớp mắt, hoàn toàn không thể biết được tên này làm sao mà làm được!

Dương Thiến Nhi nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, nàng cũng hoàn toàn không thấy rõ chuyện gì xảy ra!

Bạch Tiểu Thăng đến tột cùng làm sao làm được!

Đúng là anh ta đem người đàn ông cao to kia đánh ngã sao? !

Khó có thể tin được, thì ra anh ta lợi hại như vậy!

Dương Thiến Nhi nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, trong mắt bắn ra chút thần thái dị dạng.

Bạch Tiểu Thăng khuôn mặt không biểu tình, đứng tại chỗ, thần sắc bình tĩnh nhìn Lôi Nghênh, không nhanh không chậm nói,

- Tôi nói, người này, các anh không mang đi được!

Một người đàn ông khác đang mang theo Bạch Phỉ, kinh hãi nhìn đồng bạn đã ngã xuống đất, lại nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Bạch Tiểu Thăng. Người ngã xuống đất, kỳ thật đánh nhau rất tốt, cũng dám đánh, nhưng mà chỉ tuỳ tiện đã bị đánh ngã, hơn nữa còn dậy không nổi!

Người trẻ tuổi kia, là cao thủ sao!

Hắn sau khi kinh ngạc, lại nhịn không được nhìn về phía Lôi Nghênh. Trước đây, trong sự nhận thức của hắn, chỉ có Lôi Nghênh mới có thể làm được như vậy!

- Cậu nói mang không đi được, liền mang không đi được sao? Tôi muốn thử xem.

Trong đôi mắt của Lôi Nghênh tỏa ra ánh sáng, vặn vẹo cái cổ, bẻ ngón tay, phát ra tiếng vang rốp rốp.

Hắn không nhanh không chậm đi về phía Bạch Tiểu Thăng.

Khí tràng của người này, người lúc trước hoàn toàn không thể so bì!

- Đi lại mạnh mẽ, bên dưới rất ổn, hình dáng cơ bắp rõ ràng, bao gồm cả sức chịu đựng cùng sức bộc phát.

Giọng nói của Hồng Liên bỗng nhiên vang lên

- Đề thăng đẳng cấp kỹ thuật cận chiến!

Bạch Tiểu Thăng biến sắc.

Từ khi có Hồng Liên phụ trợ, hắn cũng đã động thủ cùng không ít người, nhưng những người kia mặc kệ là tráng hán, hay là người có cầm dao. Hồng Liên đều không có chủ động đưa ra cảnh cáo, bây giờ vẫn là lần đầu.

- Sàng chọn chiêu thức cận chiến, tăng cường adrenalin. . .

Hồng Liên giọng nói tiếp tục vang lên.

Bạch Tiểu Thăng cảm giác trong óc tràn vào rất nhiều chiêu thức mới, cả người có "Tinh thần" hơn trước kia rất nhiều.

Lôi Nghênh động.

Mau lẹ như báo, nhanh đến mức khó mà tin nổi, so với người vừa rồi, căn bản không phải cùng một cấp bậc.

Bạch Tiểu Thăng cũng động.

Song phương nhanh như thiểm điện, lại giống như hai cỗ gió mạnh đụng vào một chỗ, va chạm, tách ra, lại đụng vào.

Vài lần giao phong, hai người cuối cùng tách ra.

Bạch Tiểu Thăng lần đầu tiên không có đem đối phương quật ngã, mà vẻ mặt của Lôi Nghênh thì âm tình bất định, nhìn thật sâu vào Bạch Tiểu Thăng.

Dương Thiến Nhi thấy choáng váng.

Vừa rồi quá nhanh, nàng chỉ nghe thấy âm thanh thân thể va chạm, tới lúc nhìn rõ thì đã thành cục diện giằng co như vậy.

Người đang giữ Bạch Phỉ tròng mắt đều trợn lồi ra.

Lôi Nghênh ở trong nhóm của bọn họ là nhân vật vô địch, một người đánh mười người là điều chắc chắn.

Tên nhóc gầy nhom này vậy mà lại cùng Lôi Nghênh. . . Đánh ngang tay!

Không thể tưởng tượng nổi!

- Còn muốn đánh sao?

Lôi Nghênh mở miệng, giọng nói bình tĩnh.

- Tôi nói rồi, người này, hôm nay các anh không mang đi được! Có đánh hay không, tôi đều phụng bồi.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Lôi Nghênh yên lặng nhìn Bạch Tiểu Thăng một lúc lâu, vậy mà gật đầu.

- Tiểu Lục tử, thả người đi, mang theo thành Tiểu Tứ, chúng ta đi.

Lôi Nghênh trầm giọng nói, xoay người rời đi.

Tiểu Lục tử đang mang theo Bạch Phỉ nghẹn họng nhìn trân trối.

Lần này anh Lôi vậy mà chủ động lui bước sao?

Người đàn ông gọi là tiểu Lục tử rất kinh hãi, nhìn thấy Lôi Nghênh đi rất chậm, lúc bước đi chân phải thậm chí có chút mất tự nhiên.

Anh Lôi bị thua thiệt!

Tiểu Lục tử không thể tưởng tượng nổi, nhìn khuôn mặt tươi cười của Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt đầy kính sợ, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Bạch Phỉ, để tinh thần hắn tỉnh táo lại một chút, sau đó buông tay ra, ảo não chạy tới đem tên đồng bọn bị đánh ngã nâng dậy, vội vàng rời đi.

Bạch Phỉ lắc lắc đầu, sợ hãi mờ mịt, nhìn những người kia rời khỏi.

Chờ hắn uốn éo mặt, nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, hắn nhịn không được nghẹn ngào nói,

- Anh, anh làm sao ở chỗ này!

Vừa rồi, hắn chỉ biết mình được cứu, nhưng mà lại không biết rõ người cứu hắn là Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng vẻ mặt thay đổi, liếc mắt nhìn hắn, sau đó lại nhìn bọn người Lôi Nghênh đang đi xa, nhỏ giọng nói với Dương Thiến Nhi đang đứng ở bên cạnh,

- Đỡ tôi!

Dương Thiến Nhi không rõ ràng cho lắm, đỡ lấy Bạch Tiểu Thăng, mới phát hiện cơ bắp ở cánh tay của hắn đang co rút như giống như bị điện giật.

Bạch Tiểu Thăng cả người lay động, chân cũng không nhịn được run run, trán hắn rịn ra đám mồ hôi to như hạt đậu.

Lại giằng co thêm một lúc, người ngã xuống sẽ là hắn!

Mẹ nó, đau a!

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được nhếch miệng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận