Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 328: Trần Cửu Tranh đến!



Bạch Phỉ nhìn thấy bóng lưng đã khuất những người kia nhưng trong lòng vẫn sợ hãi như cũ.

Nhưng mà, những tên hung thần ác sát kia lại bị Bạch Tiểu Thăng đuổi chạy làm cho hắn không thể tin vào còn mắt của chính mình.

Bạch Phỉ khi quay người lại thì phát hiện cả người của Bạch Tiểu Thăng đang được Dương Thiến Nhi đỡ lấy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Bạch Phỉ thầm giật mình, đi đến bên còn lại của Bạch Tiểu Thăng đỡ lấy cánh tay của hắn.

Khi chạm đến cánh tay của Bạch Tiểu Thăng thì Bạch Phỉ giật nảy mình.

Hắn cảm giác được các cơ bắp trong cánh tay của Bạch Tiểu Thăng đang run lên, là một loại co rút cùng run rẩy, hắn còn thấy cả người Bạch Tiểu Thăng cũng đang run lên rất nhỏ, giống như một chiếc lá cây trong gió.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng không có biểu hiện sợ hãi gì, thân thể run lên cũng chỉ do các cơ bắp có phản ứng mà thôi.

Xem ra, vừa rồi Bạch Tiểu Thăng cùng những người kia đánh nhau, là một trận ác chiến!

Trên mặt Bạch Phỉ thể hiện ra vẻ cảm kích.

Nhưng bây giờ Bạch Tiểu Thăng cũng không rảnh để ý tới ánh mắt của hắn. Có khổ thì tự biết, Bạch Tiểu Thăng trong lòng đang không ngừng kêu khổ.

Không nghĩ tới đối tượng động thủ là Lôi Nghênh lần này, lại cường hãn như thế, chính mình có sự trợ giúp của Hồng Liên lại cưỡng ép tăng cường adrenalin, phản ứng so sánh với dĩ vãng gấp mấy lần, vậy mà cũng chỉ có thể đánh ngang tay với đối phương!

Bạch Tiểu Thăng không bị trúng một phát nào từ quyền cước của Lôi Nghênh, nhưng có vài quyền sượt qua thân thể của hắn, mặc dù chỉ có như vậy thôi nhưng cũng làm cho hắn có cảm giác được mười mấy nơi quanh người đau nhức kịch liệt!

Có thể nghĩ ra được nếu mà bị đánh trúng thì xương cốt tuyệt đối sẽ bị đứt gãy ngay.

Đúng là một kẻ đáng sợ!

Nhưng mà sau khi nỗi sợ hãi qua đi thì trong lòng của Bạch Tiểu Thăng lại có một tia may mắn.

Lần này hắn cũng không tính là ăn thiệt thòi. Tên Lôi Nghênh kia cũng chịu hơn mười quyền của mình.

Hồng Liên cho mình những chiêu thức đó thì ngoại trừ mắt ra các nơi cần công kích còn lại đều là nơi yếu hại như yết hầu, các đại huyệt quanh thân thể. Đánh vào huyệt vị, nếu như đánh chuẩn, hiệu quả sẽ rất kinh người. Nếu người bình thường mà bị đánh trúng vào huyệt vị trên cánh tay thì cả nửa ngày chắc cũng không thể cử động được cánh tay đó.

Dưới sự trợ giúp của Hồng Liên, Bạch Tiểu Thăng đánh lên các huyệt vị rất chuẩn xác.

Huyệt vị ở chân của Lôi Nghênh bị Bạch Tiểu Thăng đá trúng nhiều lần, nhưng cuối cùng Lôi Nghênh vẫn có thể đi được làm cho Bạch Tiểu Thăng cũng rất ngạc nhiên, nhưng mà nhìn bộ dáng của anh ta thì chắc đang ráng chống đỡ.

- Anh còn cười được!

Dương Thiến Nhi cảm giác được tình huống của Bạch Tiểu Thăng nên sắp khóc đến nơi rời.

- Đi, đi tiệm cơm!

Bạch Tiểu Thăng nhỏ giọng nói.

Đối phương cũng không chỉ có một người là Lôi Nghênh, bọn họ cũng chỉ là tạm thời bị hù dọa mà thôi, chờ bọn họ lấy lại tinh thần, Bạch Tiểu Thăng không còn sức để tái chiến a.

- Được!

Dương Thiến Nhi vội vàng gật đầu.

- Tiểu Thăng, lần này, cám ơn cậu!

Bạch Phỉ ở một bên cảm kích, nhỏ giọng nói.

Hắn cùng Bạch Tiểu Thăng ngoại trừ một tầng quan hệ máu mủ, cơ bản không có tình cảm gì, thậm chí hai người còn từng xung đột qua. Nhưng Bạch Tiểu Thăng vẫn có thể ở trong thời điểm nguy nan đứng ra giúp mình.

Lòng người đều là nhục trường, coi như Bạch Phỉ là người hay tính toán và tham tài, thì hắn cũng là một con người có tình cảm.

Bây giờ, Bạch Phỉ là cảm kích thực lòng.

Bạch Tiểu Thăng trầm mặc một lát, bỗng nhiên mở miệng cười nói.

- Chúng ta, cuối cùng cũng là người một nhà!

Câu nói này làm cho Bạch Phỉ cảm giác thấy mắt mình hơi cay cay.

- Được rồi, đừng trò chuyện nữa, chúng ta đi nhanh thôi, chỗ này không phải là chỗ để nói chuyện.

Dương Thiến Nhi ở bên cạnh thúc giục.

Nàng cùng Bạch Phỉ dìu Bạch Tiểu Thăng, bước chân vội vàng rời đi, thẳng đến tiệm cơm.

Mộ Dung Yến đang đứng xem ở phía xa đôi mi thanh tú khẽ cau lại.

Trận ẩu đả này nàng mới đầu không có để ý nhưng trong lúc lơ đãng lại phát hiện có mặt Bạch Tiểu Thăng!

Mộ Dung Yến xác nhận đúng là cậu ta thì không khỏi kinh ngạc.

Thế giới này thật nhỏ, chỉ ăn một bữa cơm cũng có thể gặp được vị Bạch tổng này.

Vị Bạch tổng này bình thường nhìn rất văn nhược, nhưng lúc cùng người khác đánh nhau lại mạnh như vậy!

Thật ra Mộ Dung Yến cũng không rõ ràng Lôi Nghênh lợi hại như thế nào. Chỉ nhìn thấy những người thân thể mạnh mẽ, cao lớn đều phải ngoan ngoãn rút lui thì cũng đủ cho thấy Bạch Tiểu Thăng rất lợi hại rồi.

Nàng hơi hơi híp mắt nhìn theo hướng bọn người Bạch Tiểu Thăng rời đi.

Lúc đầu, chỉ là ngẫu nhiên gặp được, mặc dù ngạc nhiên nhưng cũng không cần quá lưu ý đến.

Nhưng đến khi Mộ Dung Yến nhìn thấy nhóm người của Bạch Tiểu Thăng đi về phía Đỉnh Hương Lâu thì đôi môi đã mở ra thành hình chữ O, hai con mắt trợn tròn.

Chỉ là lần này bọn họ đặt phòng cũng ở Đỉnh Hương Lâu!

Bình thường thì có thể xem như trùng hợp nhưng Trần tổng cùng vị Bạch tổng này có nghiệt duyên a!

Mộ Dung Yến kìm lòng không được lấy điện thoại di động ra, muốn nói cho Trần Trường Khoảnh biết tin tức này.

Lúc nàng đang viết tin nhắn thì thang máy bên kia vang lên một tiếng "Đinh".

Một đám người bắt đầu đi ra.

Mộ Dung Yến vô ý nhìn sang, lập tức giật mình, tranh thủ thời gian thu hồi điện thoại.

Là Trần Cửu Tranh đến!

Lúc Mộ Dung Yến đi theo Trần Trường Khoảnh thì từng gặp qua vị chú hai này của nhà họ Trần, đối với ông ta có ấn tượng sâu sắc.

Gương mặt Trần Cửu Tranh có góc cạnh rõ ràng, hình dáng rất cứng cáp, thân thể cường tráng rắn chắc, giống như là một tên lỗ mãng. Nhưng hai mắt của ông ta lại thâm thúy có thần, lộ ra sự uy nghiêm.

Xung quanh Trần Cửu Tranh có bốn bảo tiêu mặc âu phục phẳng phiu bảo vệ ông ta lúc đi ra ngoài.

Để Mộ Dung Yến ngạc nhiên là còn có một người nước ngoài vừa đi vừa nói bên cạnh Trần Cửu Tranh.

Người nước ngoài này ước chừng hơn bốn mươi tuổi, mặc dù đầu có hơi hói nhưng vẫn rất đẹp trai, có chút ria mép thưa thớt giống như vương tử William.

Thời điểm hai người đi ra khỏi thang máy, Trần Cửu Tranh thậm chí còn làm thủ thế mời đối phương đi ra đầu tiền.

Đây là ai chứ? !

Mộ Dung Yến rất ngạc nhiên.

Trần Trường Khoảnh cũng có tiết lộ qua với nàng cùng Vu Thanh, Chú hai nhà họ Trần lần này có mang theo một vị khách đến, chắc là người này rồi!

Mộ Dung Yến tranh thủ thời gian chạy lại nghênh đón, trên mặt toát ra một nụ cười sau đó chào hỏi một câu.

- Trần tổng.

Trần Cửu Tranh cũng phát hiện ra Mộ Dung Yến, phất tay để bảo tiêu lui lại, sau đó quay sang đánh giá cô gái trợ lý này, thấy dáng vẻ cũng không tệ lắm nên cười nói.

- Là Trường Khoảnh để cô đến đón chúng tôi sao? Rất tốt!

- Thiếu gia của chúng tôi đã đến trước một bước, đốc thúc mọi người bên kia chuẩn bị, không dám thất lễ với ngài cùng vị khách nhân này.

Mộ Dung Yến cười nói, làm trợ lý thì nên nói chuyện cho giọt nước cũng không lọt, còn phải dễ nghe.

Trần Cửu Tranh rất hài lòng.

Người nước ngoài kia cũng mỉm cười, đối với Mộ Dung Yến nho nhã lễ độ nói.

- Xin vị nữ sĩ mỹ lệ này dẫn đường cho chúng tôi.

Người này nói tiếng Trung thật tốt!

Mộ Dung Yến trong lòng ngạc nhiên nhưng ngoài mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường, rất ưu nhã hữu lễ đi ở phía trước dẫn đường.

Một đoàn người đi thẳng hướng đến Đỉnh Hương Lâu.

. . .

Lúc này Bạch Tiểu Thăng bọn họ đang ngồi trong một căn phòng ở giữa tầng hai.

Bạn của Dương Thiến Nhi cũng có quen biết với ông chủ ở đây nên thái độ của nhân viên với bọn họ rất nhiệt tình.

Hỏi một chút mới biết rõ, Dương Thiến Nhi đem bạn của mình giới thiệu cho ông chủ ở đây, sau khi làm quen thì hai người liền dính với nhau không rời. Ông chủ này đối với bạn thân của người yêu cũng như bà mối này của mình thì tất nhiên là sẽ rất nhiệt tình.

Lúc Dương Thiến Nhi biết được chuyện này cũng không khỏi có chút chấn kinh.

Đây rõ ràng là loại bán bạn cầu vinh. Nhưng mà, hai bên đều hài lòng thì cũng coi như là chuyện tốt.

Dương Thiến Nhi, Bạch Phỉ dìu Bạch Tiểu Thăng vào phòng, để phục vụ viên trước tiên lui xuống.

Bạch Tiểu Thăng nhe răng trợn mắt.

Hai người cũng không nghĩ ra phải làm gì khác nên chỉ bóp vai, bóp chân cho hắn. Bạch Tiểu Thăng lúc này mới tốt lên một chút, ít nhất cũng có thể cử động một chút nhưng khoảng cách có thể di chuyển được thì còn xa.

Tình hình hiện giờ nếu không nói đến Lôi Nghênh kia, dù bất kỳ một tên nào tới thì hắn đều đánh không lại.

- Những người kia đang làm cái gì vậy, sao anh lại chọc bọn họ?

Bạch Tiểu Thăng thừa cơ hỏi.

Dương Thiến Nhi cũng tò mò nhìn Bạch Phỉ.

Loại sự tình này nếu không phải liên quan đến tình cảm thì cũng chỉ có liên quan đến tiền tài, hoặc là chọc phải con em nhà giàu có?

Nhưng mà ngoài dự liệu của hai người, Bạch Phỉ lại trực tiếp lắc đầu nói.

- Những người này, không phải do tôi gây chuyện với họ.

Bạch Tiểu Thăng, Dương Thiến Nhi sững sờ liếc nhau ! !

Bạn cần đăng nhập để bình luận