Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 329: Tình thân bị phai mờ



- Bạch Song Lôi? !

Bạch Tiểu Thăng, Dương Thiến Nhi cơ hồ cùng lúc kinh ngạc la lên.

Làm sao có thể là Bạch Song Lôi được, cậu ta không phải còn đang nằm viện sao! Trong đầu có một khối u lớn cần 800 ngàn để phẫu thuật sau đó còn phải tăng thêm 100 ngàn nữa à!

Mọi người trong nhà họ Bạch vì muốn kiếm tiền cứu mạng cậu ta mà thiếu chút nữa đã đánh nhau. Lúc đó Bạch Phỉ còn thủ vai một nhân vật không tốt đẹp gì nữa chứ!

- Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, anh Bạch Phỉ, anh nói rõ ràng ra xem nào!

Bạch Tiểu Thăng cau mày, nhìn chăm chú vào Bạch Phỉ rồi hỏi.

Bạch Phỉ kể lại tất cả mọi chuyện một cách tỉ mỉ, trong lúc kể còn rất tức giận.

Bạch Tiểu Thăng cùng Dương Thiến Nhi nghe xong toàn bộ sự việc liền kinh sợ lẫn tức giận.

Cái gì mà trong đầu có khối u, cái gì mà phải làm phẫu thuật, tất cả đều là gạt người!

Bạch Song Lôi người con trai thứ hai của chú tư Bạch Minh Viễn cùng người ta đánh cược sau đó thua, nếu không trả được tiền sẽ bị người ta chặt đi một cánh tay trái! Cậu ta không có tiền vì thế mới lừa gạt cha mẹ để cha mẹ chuẩn bị tiền cho mình.

Chú tư và thím tư cầm tiền chạy đến nơi mới biết được chân tướng sự việc, ở trước mặt mọi người vừa tức vừa giận.

Nhưng việc đã đến nước này, bọn họ cũng không có cách nào khác, dù sao đây vẫn là tiền dùng để cứu mạng, nhưng một cái là tiền chữa bệnh còn một cái lại là tiền để trả nợ đánh bạc.

Nếu là lý do này thì dù không xài hết tiền mà sau này để người trong nhà biết rõ thì bọn họ cũng phải trả tiền lại cho những họ.

Hai vợ chồng chú tư dứt khoát giấu chuyện này đi, gọi điện thoại về nhà nói là đã phẫu thuật thành công, Bạch Song Lôi đã không có chuyện gì, đang trong quá trình khôi phục lại. . .

- Tốt, tốt!

Bạch Tiểu Thăng nhắm mắt lại, cười lạnh, liên tiếp nói ra hai chữ ‘tốt’.

Bà nội Lý Phượng Quan vì chuyện này mà mấy ngày mấy đêm ăn không ngon ngủ không yên, sinh nhật đều chỉ miễn cưỡng vui cười, một mực quan tâm tình huống bên này, vậy mà giờ sự thật lại là như thế sao!

Trên mặt Bạch Tiểu Thăng xuất hiện một tầng sương lạnh, trong đôi mắt tràn đầy sát khí.

Bạch Phỉ lúc đầu cũng rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng, lập tức bị dọa khẽ run rẩy, chỉ cảm thấy trong lòng rét run.

Vị em họ này của mình khi nổi giận thì ánh mắt làm sao lại dọa người như vậy, còn mang theo một cỗ uy áp. Cái áp lực này mình cũng chỉ thấy qua khi ông chủ của mình thật sự nổi giận thôi!

Bạch Phỉ âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.

- Đúng là vô sỉ!

Dương Thiến Nhi nhịn không được mắng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Bạch Phỉ, lại hỏi.

- Bạch Song Lôi có quan hệ gì với những người này? Không phải cậu ta đã lấy được tiền rồi sao, sao lại chưa trả hết nợ!

Dương Thiến Nhi cũng rất hiếu kỳ.

- Đúng là chú tư và thím tư đã đưa hết tiền để trả nợ.

Bạch Phỉ nói đến chỗ này liền tức giận không nhịn được vỗ lên bàn một cái.

- Nhưng mà tên vương bát đản này lại khuyên chú tư và thím tứ trở về, nói cái gì mà sau một thời gian mới có thể trở về, diễn đủ mọi trò, chú tư thím tư thì quá mức cưng chiều con nên đem tiền đưa hết cho cậu ta.

Bạch Tiểu Thăng trong lòng trầm xuống.

Không cần hỏi cũng biết Bạch Song Lôi nhất định là lại đem số tiền đó đi cược!

Quả nhiên đúng là như vậy.

- Cậu ta lại đi cược, lần này còn thua càng nhiều hơn.

Bạch Phỉ thở dài một tiếng, rất chán ghét nói.

- Cậu ta từng lén lút trở về nhưng lại không có về nhà mà trực tiếp đến tìm Bạch Nhiên và tôi vay tiền!

Không có thuốc nào cứu được nữa rồi!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng trở nên lạnh lẽo.

Trong ấn tượng của hắn, Bạch Song Lôi chỉ là một tên thích khoác lác, một tên mập mạp ưa thích cười mờ ám, nhưng không nghĩ tới tên này giờ lại tồi tệ đến trình độ này!

Bạch Phỉ tức giận đến phát run, sau đó nói tiếp.

- Cậu ta lừa nhiều tiền như thế của chúng ta! Còn nữa, thời điểm nó nói những ra lời đó thì một chút hối hận cũng không có !

- Đúng là không biết xấu hổ!

Dương Thiến Nhi nhịn không được mắng to.

Bạch Tiểu Thăng thì trầm mặc không nói gì hết.

Đối với dạng em họ như vậy thì cho dù hắn có thật nhiều tiền cũng sẽ không cho mượn!

Có lần này, thì sẽ có lần sau, Bạch Song Lôi giống như một cái động không đáy, tham lam thôn phệ lòng tốt của mọi người.

- Cậu cũng biết rõ con người của tôi mà, đối với tiền tài tương đối coi trọng.

Bạch Phỉ thừa nhận nói.

- Lúc trước cho Bạch Lôi Song tiền cứu mạng, tôi đúng là đã đánh chủ ý đến căn nhà của bà nội, nhưng kiểu gì cuối cùng thì tôi cũng sẽ cho cậu ta số tiền kia, nếu không có cậu thì tôi cũng sẽ không trơ mắt nhìn cậu ta bệnh chết mà không để ý tới! Nhưng mà lần này cậu ta vay tiền thì tôi đã từ chối.

- Từ chối rất tốt!

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói.

Không phải bọn họ không có tình thân, mà là người này đã nát đến không còn thuốc nào có thể cứu được.

Bạch Song Lôi thiếu đến cả triệu nhưng về sau lại càng không biết hối cải, lại thiếu nhiều hơn, trong lòng của cậu ta chỉ sợ không biết rõ e ngại là như thế nào rồi.

- Nhưng mà lần này Bạch Song Lôi không phải chỉ đi một mình tới mà cậu ta còn mang theo chủ nợ tới.

- Tôi cùng Bạch Nhiên đều không thể ngờ, cậu ta vậy mà nói với bọn chúng bảo chúng tôi có tiền, có thể giúp cậu ta trả nợ. Tôi thì còn tốt, trong khoảng thời gian này ở trong công ty tăng ca nên bọn họ không có cơ hội tìm đến tôi gây phiền phức. Nhưng không nghĩ tới Bạch Nhiên vừa mới đi ra ngoài đã bị bọn họ mang đi.

Mang đi? Bắt cóc!

Dương Thiến Nhi bị dọa kêu to một tiếng.

- Vậy sao anh không báo cảnh sát sao? !

Dương Thiến Nhi nhịn không được hỏi.

- Báo cảnh sát sao, tôi phải báo như thế nào, báo là bị người ta bắt cóc sao?

Bạch Phỉ tức giận tới mức gào lên.

- Tôi gọi điện cho Bạch Song Lôi thì lúc đó chủ nợ cũng ở bên cạnh, Bạch Song Lôi nói nếu tôi muốn báo cảnh, cậu ta liền làm chứng nói tôi giả báo án. Thực tế thì cậu ta cùng Bạch Nhiên chỉ là cùng bạn bè đi tụ hội, nói Bạch Nhiên uống nhiều quá mà thôi! Không bị trói cũng không bị uy hiếp! Cảnh sát tới đó mà thấy mọi người đang uống rượu nói chuyện thì làm sao có thể đưa mọi người về cục cảnh sách tra khảo được.

Dương Thiến Nhi nghe vậy thì ngạc nhiên đến im lặng.

Bạch Tiểu Thăng chậm rãi thở ra một hơi.

Bạch Song Lôi điên rồi, dùng người thân áp chế người thân, mấu chốt là Bạch Nhiên còn là người đang giúp cậu ta!

Đây quả thật là cầm thú không hơn không kém!

Loại phương thức bắt cóc này cũng chưa bao giờ nghe thấy.

- Bọn họ hẹn tôi gặp mặt chỗ này ở, để cho tôi mang tiền đến. Bạch Song Lôi thua hơn một triệu, tôi coi như thật sự giúp đỡ, cũng chỉ gom góp được ba phần, huống hồ tiền của tôi cũng là phải dùng để nuôi gia đình chứ không phải tiền để không!

Bạch Phỉ thở dài nói.

- Nhưng mà, vì Bạch Nhiên tôi vẫn là không yên lòng nên tới xem một chút. Bạch Nhiên không có việc gì, chỉ là bị ép uống một bình rượu đế nên say. Những người kia cũng rất quy củ chỉ cần tiền thôi.

Bạch Tiểu Thăng khẽ gật đầu.

Ấn tượng của hắn đối với Bạch Phỉ cũng đã thay đổi rất nhiều.

Xuất hiện tình huống như thế mà Bạch Phỉ còn dám tới đây, còn có thể nghĩ đến Bạch Nhiên cũng không thẹn là người của nhà họ Bạch.

- Cuối cùng chúng tôi đàm phán không thành, tôi cầm điện thoại chụp một bức ảnh, chuẩn bị đi báo cảnh sát, đáng tiếc lại bị Bạch Song Lôi phát hiện, điện thoại cũng bị rơi vỡ. Tôi một đường chạy trốn như điên, bị đuổi trở thành chó, chuyện kế tiếp, các cậu đều biết rõ.

- Theo những gì anh nói thì bây giờ bọn họ vẫn còn ở nơi này?

Bạch Tiểu Thăng đột nhiên hỏi.

- Đúng vậy.

Bạch Phỉ gật gật đầu, nghiêm mặt trả lời.

- Chính là ở một phòng trong quán cơm cuối con đường này.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, ánh mắt nhắm lại.

- Bây giờ phải hành động càng nhanh càng tốt. Chắc hiện giờ bọn họ còn chưa đi vì vậy chúng ta phải nắm chắc thời gian cứu Bạch Nhiên ra ngoài.

- Làm sao cứu đây, lúc nãy mới đánh nhau xong cậu đã thành như vậy ...

Bạch Phỉ nhịn không được đắng chát nói.

- Nếu bây giờ tìm người hỗ trợ thì chờ bọn họ tới chắc đám người kia cũng đã chạy mất.

Trước mắt đối phương có nhiều người, bên mình chỉ có ba người, Bạch Tiểu Thăng có thể đánh nhưng bây giờ chắc không thể đánh nổi nữa.

- Ai nói cứu người là phải lấy cứng chọi cứng với họ chứ? Mọi việc cứ giao cho tôi đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận