Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 333: Rất biết cách diễn



Tụ Phong Viên là cửa hàng lâu đời hơn trăm năm tuổi, trong tiệm trang hoàng theo phong cách cổ hương cổ sắc.

Ông chủ ở đây mang họ Trầm, là một người trung niên có đôi mắt biết cười, đầu đội mũ chỏm, người mặc áo dài, bình thường rất thích ngồi ở trong quầy, nhất là thời điểm đông khách thì rất thích đi ra chào hỏi khách khứa và cùng khách chụp hình chung.

Lúc đang chào đón khách nhân thì ông chủ Trầm chợt nhìn thấy một vị mỹ nữ đang đi vào. Khuôn mặt nàng rất lạnh lẽo, thần sắc cao ngạo. Ở sau lưng nàng còn có một người thanh niên trẻ theo đuôi trông giống như tùy tùng.

- Chào ngài, mời ngài vào trong …

Ông chủ Trầm chủ động đi ra nghênh đón, tươi cười chào hỏi.

Hai người này chính là Dương Thiến Nhi cùng Bạch Tiểu Thăng.

- Ông là?

Dương Thiến Nhi nhíu mày hỏi một câu.

- Tôi là ông chủ của nơi này.

Ông chủ Trầm vừa cười vừa giải thích.

- Vậy à, chúng tôi có đặt phòng trước rồi.

Trên mặt của Dương Thiến Nhi xuất hiện một nụ cười yếu ớt, giọng điệu lại phong khinh vân đạm.

- Người đặt tên là Lý Hào, phòng 'Nam Uyển'.

Ông chủ Trầm đi tới quầy xem xét sổ ghi chép, thấy những thông tin đó đều trùng khớp, vội vàng quay trở lại niềm nở mời hai người vào.

- Mời! Lý Hào tiên sinh tới phòng 'Nam Uyển'!

Thường ngày những người tới đây ăn cơm có một số người cũng là minh tinh hoặc danh viện*.

(* Chỉ các tiểu thư con nhà danh giá trong giới thượng lưu).

Các nàng tuy tận lực điệu thấp nhưng lại lơ đãng toát ra khí chất đặc biệt.

Từ trên người Dương Thiến Nhi, ông chủ Trầm cũng cảm thấy được khí chất tương tự như vậy, vì thế nên ông ta cũng nhiệt tình hơn không ít.

Dù là đối với Bạch Tiểu Thăng đang đi sau lưng Dương Thiến Nhi thì thái độ cũng rất cung kính.

Bạch Tiểu Thăng lúc này nhìn cử chỉ, ngôn từ của Dương Thiến Nhi thì rất ngạc nhiên. Kế hoạch mặc dù là do hắn nghĩ ra, nhưng cô gái này cũng có chút thiên phú biểu diễn đó chứ.

Mới đầu hắn còn sợ sẽ bị lộ ra chân tướng, nhưng mà bây giờ xem ra Dương Thiến Nhi đã hoàn mỹ khống chế được "Nhân vật" này, hoàn toàn không cần hắn phải lo lắng.

Nói thật nếu đổi lại là một diễn viên chính quy thì nói không chừng sẽ bị lòi đuôi ra.

Diễn xuất tốt là một chuyện nhưng cũng chỉ lừa gạt được một chút người bình thường thôi, đối với các ông chủ có ánh mắt độc như thế này thì chỉ cần lộ ra một chút sơ hở thôi là có thể nhìn ra được ngay.

Dương Thiến Nhi bây giờ quả thật là quá tự nhiên.

Bạch Tiểu Thăng âm thầm thưởng thức màn biểu diễn của Dương Thiến Nhi.

- Tôi sẽ phân phó cho phục vụ dẫn ngài qua bên đó nhé?

Ông chủ Trầm cười hỏi.

- Không cần gấp.

Dương Thiến Nhi nhàn nhạt nói.

- Tôi muốn xem một chút, bọn họ đã đặt những món gì.

Ông chủ Trầm nghe vậy lại nhìn vào sổ ghi chép.

- À ngài ấy đặt hai bình rượu đế, còn nói một lát nữa sẽ có khách nên chưa đặt món ăn vội.

Ông chủ Trầm thấy vậy hỏi tiếp.

- Ngài có phải là khách mà bọn họ chờ không?

Bọn anh Hào chỉ là thuận miệng tìm lý do để không phải gọi món mà thôi, nhưng không ngờ tới bây giờ lại tạo cơ hội hoàn mỹ cho Dương Thiến Nhi che giấu thân phận mình.

Dương Thiến Nhi sắc mặt không thay đổi, khẽ gật đầu một cái.

- Bọn họ gọi rượu đế giá bao nhiêu thế?

- Hơn 100 một bình.

Ông chủ Trầm trả lời rất chi tiết.

- Bùn nhão không dính lên tường được, là tôi mời bọn họ, vậy mà lại làm cho tôi mất mặt như thế sao.

Dương Thiến Nhi hừ nhẹ một tiếng, nhíu mày nói.

- Mang thực đơn tới đây!

Trong lời nói của nàng mang theo chút ý tứ ra lệnh.

Ông chủ Trầm kia không kìm lòng được tự tay cầm thực đơn đưa cho Dương Thiến Nhi.

Hai bên biểu hiện rất tự nhiên làm cho người xem không có cảm giác gì là không ổn cả.

Phục vụ viên của tiệm cơm đang đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này cũng sửng sốt một chút.

Mỹ nữ này vậy mà lại dám sai ông chủ của mình, nhưng mà sao ông chủ của mình lại nghe lời như vậy. . .

Nhưng nếu nhìn cử chỉ cùng khí chất của mỹ nữ này mà xem xét thì cũng biết là không phải người bình thường a!

- Ngài muốn chọn món ăn ở chỗ này luôn sao?

Ông chủ Trầm cũng có chút hiếu kỳ hỏi.

- Một lát nữa tôi còn có chút yêu cầu muốn nói với ngài, sợ vào bên trong phòng các phục vụ viên không hiểu được ý của tôi.

Dương Thiến Nhi nhàn nhạt trả lời câu hỏi của ông ta. Lúc trả lời thần thái ung dung không vội!

Cái phong phạm này làm cho Bạch Tiểu Thăng cũng phải thán phục.

Ông chủ Trầm nghe thế thì có chút sững sờ nhưng sau đó lập tức cười gật gật đầu.

- Tới trước mà chỉ gọi có hai bình Mao Đài.

Dương Thiến Nhi còn có chút không vừa ý nói.

- Chỉ có cấp bậc này sao?

Nghe ý tứ thì ngại rẻ sao?

Ông chủ Trầm nhịn không được có chút líu lưỡi, đây là loại bình vàng cất dấu chuyên để phục vụ cho khách quý, thức ăn này ở bên ngoài thì chỉ có mấy ngàn nhưng nơi này của bọn họ lại hơn mười ngàn, hoàn toàn là dùng làm trấn điếm, tất cả mới có hai bình thôi.

Thế mà còn có người ngại rẻ!

- Đồ ăn của các ông ở nơi này nhìn giá cả cũng không cao cấp lắm.

Ông chủ Trầm không còn gì để nói, làm nhiều năm làm buôn bán như vậy thì đây là lần đầu tiên ông ta nghe được câu nói giá cả không cao cấp này.

Dương Thiến Nhi khép thực đơn lại, không xem nữa, vẻ mặt cười như không cười nhìn ông chủ Trầm.

- Thế này đi, đồ ăn tôi cũng không xem nữa. Hay là tôi nói yêu cầu của tôi trước đi.

- Chúng tôi tổng cộng có mười người, đồ ăn ông tự chọn để đem lên đi, nhất định phải tinh xảo, phải thật cao cấp. Tôi nghe nói đây là cửa hàng có lịch sử trăm năm, ông chủ chắc chắn có tuyệt chiêu, lần này ngài cần phải xuất chiêu rồi! Bao nhiêu tiền tôi không cần biết, chỉ cần vừa lòng tôi là được, nếu như ngài đồng ý, tôi sẽ ăn cơm ở chỗ này. Còn nếu không đồng ý, chúng tôi có thể đổi chỗ khác, thế nào?

Điểm danh muốn ông chủ xuống bếp! Người phục vụ ở bên cạnh nghe thấy vậy liền trợn tròn mắt.

Đôi mắt của ông chủ Trầm lúc sáng lúc tối, lóe ra thần thái dị dạng. Đến dùng cơm, không hỏi giá cả, muốn ăn món đặc sắc, dạng người này rất lâu rồi ông ta không gặp!

Xem ra, hôm nay gặp được khách hàng lớn rồi.

- Được chứ, tôi sẽ vì ngài triển lộ tài năng!

Ông chủ Trầm cười nói. Khách hàng lớn đã đưa tới cửa thì không có lý do gì mà từ chối cả.

Dương Thiến Nhi gật đầu sau đó quay qua hỏi phục vụ viên.

- Phòng của chúng tôi đi hướng nào?

- Đi sâu vào trong trên tầng hai, phía bên tay trái phòng thứ ba.

Phục vụ viên bị Dương Thiến Nhi nhìn làm cho lúc nói chuyện có chút líu lưỡi nói năng không lưu loát.

Dương Thiến Nhi gật gật đầu, nhìn ông chủ cười một tiếng.

- Vậy tôi sẽ đợi để thưởng thức tài nghệ của ngài.

- Tiểu Thăng tử, đi!

Dương Thiến Nhi vẫy tay một cái.

Tiểu Thăng tử. . .

Trên trán Bạch Tiểu Thăng lập tức xuất hiện vài vạch đen nhưng hết lần này tới lần khác không thể nổi giận, còn phải bày ra vẻ mặt cung kính.

Dương Thiến Nhi giống như Thái hậu khởi giá, mang theo Bạch Tiểu Thăng đi lên tầng trên.

Phục vụ viên muốn ở phía trước dẫn đường.

- Không cần phải dẫn đường, cậu mang rau trộn lên cho chúng tôi, à đúng rồi, đi cầm cốc lên.

Dương Thiến Nhi tùy ý phất phất tay, để phục vụ viên rời đi.

- Nhanh đi!

Phục vụ viên còn không biết phải làm thế nào thỉ ông chủ Trầm lên tiếng hối thúc. Phục vụ viên vội vã rời đi.

Dương Thiến Nhi cùng Bạch Tiểu Thăng một đường lên lầu.

Ông chủ Trầm ở phía sau nhìn hai người, hai mắt phóng ra ánh sáng, vén tay áo lên đi thẳng đến phòng bếp.

Lên tầng, Dương Thiến Nhi quay về phía sau nhìn một chút. Lập tức dáng vẻ đoan trang ưu nhã bị quét sạch sành sanh, vỗ ngực một cái.

- Sao! diễn xuất của tôi có được không?

- Tôi cứ nghĩ cô là tỉ phú tới dùng cơm đó!

Bạch Tiểu Thăng giơ ngón tay cái lên.

Dương Thiến Nhi cười một tiếng, nhanh chóng thu liễm vẻ tươi cười lại.

- Đi, chúng ta qua bên kia!

Dương Thiến Nhi gõ cửa phòng ‘Nam Uyển’, còn Bạch Tiểu Thăng thì núp ở một góc kín.

Dù sao, bên trong cũng có người biết mặt hắn.

- Ai đó?

Trong phòng truyền đến một giọng nói trầm thấp, người lên tiếng là Thành Tiểu Tứ.

- Chào ngài, tôi là nhân viên tiệm cơm.

Dương Thiến Nhi cất giọng trả lời.

Trong phòng trầm mặc một lát, sau đó cửa mở ra, Thành Tiểu Tứ ngạc nhiên nhìn ra ngoài, bên ngoài là một người phụ nữ rất xinh đẹp.

- Cô là nhân viên tiệm cơm sao?

Thành Tiểu Tứ có chút ngạc nhiên hỏi.

Anh Hào ở phía sau cậu ta cũng dò xét Dương Thiến Nhi.

Dương Thiến Nhi nở nụ cười phong tình vạn chủng mê hoặc chúng sinh.

- Tôi cũng không phải là phục vụ viên, tôi là bà chủ. Xin hỏi vị nào là Lý Hào tiên sinh?

- Là tôi.

Anh Hào kinh ngạc nhìn vị bà chủ tuổi trẻ này, cảm thấy người phụ nữ này cùng cái lão trung niên kia không hợp một chút nào. Là thật hay giả vậy? Hắn ta có chút hoài nghi.

Dương Thiến Nhi nhìn về phía xa, ở đó có một số phục vụ viên đang bưng mòn ăn đi lên tầng.

- Tôi nói các cậu đi nhanh lên một chút, khách nhân đang chờ đó!

Trên mặt Dương Thiến Nhi lộ ra biểu hiện không kiên nhẫn, cất giọng nói.

- Vâng! vâng!

Phục vụ viên kia tranh thủ thời gian chào hỏi nàng rồi tăng tốc bước đi.

Thật đúng là bà chủ sao!

Anh Hào, Thành Tiểu Tứ không hẹn mà nhìn nhau một cái.

Nếu không phải là bà chủ thì làm sao những người kia lại nghe lời như thế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận