Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 334: Thuận lợi



- Mấy người muốn làm gì? !

Coi như tin Dương Thiến Nhi là bà chủ, nhưng bây giờ nhìn thấy mấy cái phục vụ viên đang chạy từ bên này tới, anh Hào vẫn như cũ cảnh giác, hỏi lại.

- Anh có phải là anh Hào không?

Dương Thiến Nhi hỏi.

- Đúng vậy.

Anh Hào sắc mặt âm trầm gật đầu.

- Vậy thì đúng rồi, có một người tên Lôi Nghênh gọi những đồ ăn này. Nói cái gì mà mấy người chỉ gọi rượu, không gọi đồ ăn, người khác thấy không thích hợp. Tôi cũng không biết rõ là có ý gì, dù sao, anh ta gọi, chúng tôi chỉ đưa đến.

Dương Thiến Nhi cười nói.

Anh Hào cùng Thành Tiểu Tứ ngạc nhiên liếc nhau.

Nghe xong chuyện này lại thấy đúng là rất có lý nha.

Sáu bảy người đàn ông cùng một người phụ nữ, lại chỉ gọi hai bình rượu đế, chiếm một phòng nhỏ, chuyện này hơi kỳ lạ nha?

Một chút đồ ăn cũng không gọi, người khác sẽ hoài nghi, coi như không ai hoài nghi, tiệm cơm cũng sẽ không cho phép bọn họ một mực dùng phòng như thế, bây giờ là giờ cơm, người ta còn phải làm ăn a.

- Lôi Nghênh này, suy nghĩ thật là chu toàn.

Thành Tiểu Tứ lẩm bầm nói.

Anh Hào ánh mắt nhìn vào trong phòng khách, hai người bên trong đều đã say đến bất tỉnh nhân sự, nhưng mà không có bị trói, coi như người khác nhìn thấy có chút kỳ quái, cũng không thể biết được chuyện gì xảy ra.

- Vậy được rồi.

Anh Hào nhẹ nhàng gật đầu, tránh ra khỏi cửa,

- Mang thức ăn vào a.

Dương Thiến Nhi đi vào phòng, đứng ở một bên, nhân viên phục vụ cũng nối đuôi nhau đi vào, đem thịt rượu bày lên trên bàn.

Trong phòng khách có chút mùi rượu nhàn nhạt, còn có người đang nằm trên ghế sô pha ngủ.

Nhưng mà, nhân viên phục vụ hiển nhiên sẽ không để ý những việc này, bọn họ để xong đồ sau đó đối với Dương Thiến Nhi gật đầu cung kính nói,

- Ngài xem, giờ còn có chuyện gì nữa sao?

- Không có, mấy người lui xuống đi.

Dương Thiến Nhi phất phất tay, những người kia cung kính rời đi.

- Bà chủ, rất có phong phạm a.

Anh Hào khen ngợi.

Người phụ nữ này còn trẻ như vậy, phong thái lại không phải bình thường a.

- Quá khen, tôi là người chỉ ở phía sau nhà bếp, mặc kệ chuyện ở ngoài.

Dương Thiến Nhi ngọt ngào cười một tiếng.

- Vậy lần này ngài làm sao tự mình đến đưa đồ ăn?

Anh Hào kinh ngạc nói.

Ở bên kia, Thành Tiểu Tứ nhịn không được đi qua ăn vụng, lại nắm lên một bình Mao Đài được sơn vàng trong hộp gỗ,

- Ồ, Mao Đài, loại đặc biệt cho khách quý, rượu này phải đắt lắm đó nha, anh rể?

Vừa nghe như vậy, sắc mặt anh Hào bỗng nhiên biến đổi.

- Mao Đài, loại đặc biệt cho khách quý? !

Hắn ta vội vàng đi qua nhìn một chút, kinh ngạc nói,

- Bình vàng cất chứa!

Rượu này anh Hào cũng đã từng uống, bên ngoài đều bán hơn mấy ngàn!

Ở chỗ này, chắc cũng phải hơn chục ngàn a? !

- Sao lại thế này, là ai gọi rượu này!

Anh Hào lập tức kêu lên.

Chớ nhìn hắn mỗi lần cho vay tiền là mấy trăm ngàn, bên trong tên lại mang một cái chữ Hào*, nhưng bình thường lại rất không “hào” một chút nào, nhất là lúc tiêu tiền của mình.

* Hào trong Hào phóng

- Là mấy người đó!

Dương Thiến Nhi nói giống như chuyện đương nhiên, còn có chút kỳ quái nhìn anh Hào,

- Ngài không phải hỏi, tôi là vợ ông chủ thì làm sao lại tự mình đến đưa đồ ăn à, đối với khách hàng lớn như ngài, tôi tự nhiên phải đích thân đến. Một bàn đồ ăn này, đều là đồ cao cấp nhất, vừa rồi cái anh kia ăn cái kia một miếng, đoán chừng phải trên trăm đồng.

Thành Tiểu Tứ ngạc nhiên đến ngây người.

Hắn ăn chỉ ăn một miếng, liền ăn hết một trăm?

Nếu nói có một trăm thì hắn cũng thấy không nhiều, nhưng mà chỉ một chút như vậy, một ngụm nhỏ đều trên trăm, thì một mâm đồ ăn kia phải bao nhiêu tiền!

Bây giờ ở đây có bảy tám món đồ ăn, thì cần bao nhiêu tiền? !

- Các người nghèo đến mức điên rồi sao? Thức ăn này mẹ nó sao đắt như vậy!

Thành Tiểu Tứ hét ầm lên.

Sớm biết mở tiệm cơm có thể lừa như thế này, bọn họ còn đi cho vay làm rắm a!

Sắc mặt Anh Hào cũng âm trầm, nhìn Dương Thiến Nhi, nghiễm nhiên coi nàng đang muốn hãm hại bọn họ.

- Ngài đừng có nói như thế, ngài cũng đừng nhìn tôi như vậy, tôi phải nói rõ phải trái!

Dương Thiến Nhi nhìn qua thực đơn, lại liếc mắt nhìn mấy món đồ ăn, cười lạnh nói,

- Anh cái một miếng điểm tâm nhỏ kia, là Hắc Tùng lộ, nấm thông hoang dại lại dùng thêm giấy thếp vàng, cảm giác rất không tệ a.

Thành Tiểu Tứ trợn tròn mắt.

Hắn chỉ cảm thấy vị khá tốt, bên trong lại còn có vàng.

Một đĩa mười cái, thế há không phải hơn một ngàn đồng sao!

- Cái này là ai gọi đồ ăn!

Anh Hào con mắt đỏ lên.

- Là người tên Lôi Nghênh, nói là Lý Hào, anh Hào phân phó.

Dương Thiến Nhi rất thong dong, đối mặt với lửa giận của anh Hào còn trả lại một nụ cười,

- Đúng rồi, người đàn ông của tôi còn tự mình xuống bếp, chuẩn bị cho mấy người vài món chính cực phẩm, những cái giá rẻ này, chỉ là món khai vị.

Cái này còn gọi rẻ!

Người đàn ông của cô ở phía sau bếp cho chúng tôi hầm vàng sao? !

Thành Tiểu Tứ vẻ mặt nhức cả “trứng” nhìn anh Hào.

- Đừng mang lên, một món cũng đừng mang lên! Để chồng cô dừng lại, đừng làm nữa!

Anh Hào thét lên.

Bên ngoài phòng khách, Bạch Tiểu Thăng nghe động tĩnh bên trong, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, muốn cười nhưng lại không dám.

Những người cho vay tiền này, thật đúng là tiếc tiền như mạng.

Nhưng mà đổi thành người khác, làm ra việc như thế cũng sẽ rất nhức nhối, coi như là Bạch Tiểu Thăng hắn ở trên người có hơn mười triệu, muốn ăn như thế, cũng đau lòng muốn chết a.

Nhưng mà, ngoài ý muốn nhất vẫn là khả năng diễn xuất của Dương Thiến Nhi! Quá kinh người!

Bạch Tiểu Thăng sau khi cảm thán thì bỗng nhiên trong lòng hơi động.

Bây giờ phòng truyền hình điện ảnh không phải đang cần một vị nữ chính số bốn sao, Dương Thiến Nhi giống như cũng không sai.

Bạch Tiểu Thăng hai mắt tỏa sáng, nhớ lại nội dung cốt truyện, càng nghĩ càng thấy có chút thú vị!

Đợi sau khi xong việc, nhất định phải cùng Văn Thanh bàn bạc cẩn thận, chuyện này chắc có thể thực hiện!

Bạch Tiểu Thăng chép miệng một cái, cảm giác lần này cũng không uổng công, chẳng những có thể cứu người, còn phát hiện một người tiềm lực, chỉ là không biết Dương Thiến Nhi có muốn chuyển cương vị hay không.

Lúc Bạch Tiểu Thăng ở bên ngoài nghĩ ngợi những thứ này, ở bên trong Dương Thiến Nhi đang phát huy khả năng diễn xuất thần kỳ không có gì sánh kịp của mình, để thực hiện kế hoạch âm hiểm của Bạch Tiểu Thăng.

Khuôn mặt tươi cười của nàng lập tức trầm xuống, rất nghiêm túc nhìn anh Hào,

- Mấy người đang nói đùa sao? Đồ ăn đều đưa tới rồi, bên kia sơn hào hải vị đều đã vào nồi, bây giờ anh lại bảo với tôi là không cần nữa sao? Nào có chuyện dễ dàng như vậy! Tôi nói cho mấy người biết, không cần cũng không được! Anh có phải là lão đại của bọn họ hay không, người của anh gọi đồ ăn anh không làm chủ được sao? Được, nếu nhất định phải lui, anh tự mình đi ra phía sau nhà bếp cùng chồng tôi nói chuyện, xem anh ấy có đồng ý hay không!

Dương Thiến Nhi thể hiện bộ dáng mạnh mẽ, giống như cây ớt nhỏ, ngay cả khí thế của anh Hào đều bị ép xuống.

- Được thôi, tôi đi nói chuyện cùng chồng cô!

Anh Hào hiện giờ vừa nghĩ đến một bó lớn tiền của chính mình đang chui vào nồi thì gân xanh trên trán đều nổi lên, hiện giờ mặc kệ vấn đề ở chỗ nào thì cũng phải nhanh chóng đi ngăn cản chủ tiệm lại.

Trong phòng khách giờ còn có Thành Tiểu Tứ, chả nhẽ không trông được hai cái ma men sao?

Còn bà chủ ở chỗ này, cũng không sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao hòa thượng chạy được nhưng không chạy được miếu.

Huống hồ một người phụ nữ, có gì để e ngại chứ!

Anh Hào giậm chân một cái, quay người chạy ra ngoài.

Bạch Tiểu Thăng đứng ở nơi hẻo lánh, nhìn anh Hào biến mất tại đầu cầu thang, xem chừng hắn ta còn phải ở phía sau bếp còn ầm ỉ lớn một phen, trong thời gian ngắn sẽ không thoát thân được.

Bây giờ, chính mình cũng nên hành động!

Bạch Tiểu Thăng cúi đầu, cất bước đi vào phòng khách.

Thành Tiểu Tứ đang đau lòng về tiền, ngẩng đầu nhìn thấy cửa ra vào có người, lập tức giật mình, quát một tiếng,

- Là đưa đồ ăn sao, không cần đưa đến!

Bạch Tiểu Thăng không nói tiếng nào, trực tiếp xông vào.

- Mày làm gì? !

Thành Tiểu Tứ phát giác không đúng.

- Anh nói tôi làm gì?

Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu, cho hắn một nụ cười xán lạn.

- Là mày!

Thành Tiểu Tứ kêu lên một tiếng, bị dọa cho sắc mặt thay đổi.

Bạch Tiểu Thăng đánh cho hắn một quyền, hiện giờ ký ức vẫn còn khắc sâu, giờ lại bị giật mình làm cho thân thể hắn mềm nhũn.

Bạch Tiểu Thăng hiện nay không thể đánh nhau, Thành Tiểu Tứ cũng không thể, nhưng mà Bạch Tiểu Thăng so sánh với con gà yếu này thì mạnh hơn nhiều.

Thừa dịp Thành Tiểu Tứ sợ đến tè ra quần, Bạch Tiểu Thăng nắm một tay lại, nhô ngón trỏ ra, một quyền đánh trúng cái cổ của Thành Tiểu Tứ.

Một kích này làm Thành Tiểu Tứ choáng váng.

Thuận lợi!

- Chúng ta đi mau!

Bạch Tiểu Thăng lập tức nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận