Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 335: Trở lại Đỉnh Hương Lâu



Bạch Tiểu Thăng sở dĩ có thể dùng một quyền đánh choáng Thành Tiểu Tứ, hoàn toàn là do thừa dịp đối phương nhất thời kinh hãi, đột nhiên đánh lén nên mới thu được thành công.

Nhưng dù chỉ là một lần ra quyền đơn giản như thế nhưng Bạch Tiểu Thăng cũng cảm giác cánh tay phải rất đau nhức, cơ bắp đau giống như bị kim đâm.

Tên Lôi Nghênh kia thật là biến thái! Vì đối phó với hắn, mình phải trả giá không ít a.

Bạch Tiểu Thăng cảm khái trong lòng.

- Làm sao bây giờ, cậu thành cái dạng này, chúng ta không mang theo nổi hai nguời!

Dương Thiến Nhi thấy tình trạng của Bạch Tiểu Thăng, nhịn không được có lo lắng nói.

- Ai nói muốn mang theo hai người, chúng ta chỉ đến cứu Bạch Nhiên mà thôi!

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng liếc qua Bạch Song Lôi đang nằm ngáy trên ghế sô pha.

Hắn căn bản không muốn cứu Bạch Song Lôi!

Bạch Song Lôi là người khốn nạn, ác liệt tới cực điểm.

Điều không thể tha thứ nhất là hắn thậm chí ngay cả người thân đều bán đi, loại hành vi này đã vượt ra khỏi điểm mấu chốt của Bạch Tiểu Thăng, coi như cậu ta cũng là một trong số các cháu trai của bà nội, Bạch Tiểu Thăng cũng sẽ bỏ đi.

- Đúng.

Dương Thiến Nhi đối với điều này rất đồng ý, nàng chỉ sợ Bạch Tiểu Thăng không quả quyết, đến cuối cùng ai cũng không cứu được, lại còn để chính mình bị bọn chúng bắt.

Bây giờ, Bạch Tiểu Thăng quả quyết làm ra quyết định này, để nàng rất đồng ý.

Dương Thiến Nhi đi về phía Bạch Nhiên.

Nhưng nàng chưa kịp đụng vào Bạch Nhiên.

Bạch Nhiên vậy mà tự mình ngồi dậy, làm cho Dương Thiến Nhi giật nảy mình, thiếu chút nữa kêu thành tiếng.

- Tiểu Thăng, Thiến nhi, tôi có thể tự mình đi!

Bạch Nhiên mỉm cười nhìn hai người.

Nàng không có mê man mà vẫn một mực tỉnh táo, sau khi lặp đi lặp lại xác nhận kỹ càng đó là Bạch Tiểu Thăng thì lúc này mới ngồi dậy.

- Chị Nhiên, chị không có say sao?

Bạch Tiểu Thăng cũng có chút kinh ngạc hỏi.

Bạch Nhiên hé miệng cười một tiếng,

- Tửu lượng của chị đây, trước do dị bẩm, sau do tôi luyện, chỉ là một bình rượu mà nghĩ đẩy ngã tôi, nằm mơ a!

Bạch Tiểu Thăng, Dương Thiến Nhi nhìn nhau, có mấy phần vui mừng.

Đã như vậy, thì không thể tốt hơn rồi.

Bạch Nhiên cảm kích nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Đây mới là người thân, ở thời điểm mình gặp nguy hiểm, sẽ đến cứu mình!

Mà cái tên khốn nạn không bằng heo chó kia. . .

Bạch Nhiên ánh mắt lạnh lùng, hai mắt nhìn về tên mập mạp đang trên ghế sô pha, nghiến răng nghiến lợi nói,

- Bạch Song Lôi kia, chúng ta không cần quản cậu ta nữa!

- Được! Đi thôi.

Bạch Tiểu Thăng thúc giục.

Hắn nhìn cũng không có nhìn Bạch Song Lôi. Từ giờ, coi như không có người em họ này.

Bạch Tiểu Thăng quyết định tối hôm nay khi về sẽ gọi điện về nhà, đem chuyện đã xảy ra từ đầu tới cuối nói cho cha hắn, để bọn họ đừng dễ dàng tin tưởng nhà Bạch Song Lôi nữa.

Ba người vội vàng ra khỏi phòng, xuống đại sảnh của tầng hai, sau khi nghe thấy ở phòng bên kia, ẩn ẩn truyền đến tiếng la hét ầm ĩ.

Rất nhiều thực khách đi qua đều đứng lại xem trò vui.

Bạch Tiểu Thăng bọn họ thừa cơ chạy đi, thời điểm đi qua trước quầy, Bạch Tiểu Thăng thừa dịp người bên ngoài không chú ý, từ trên người lấy ra một ngàn đồng còn thừa lúc dạo phố thuận tay nhét vào trong quầy.

Dù sao ông chủ tiệm này bị hắn hố không nhẹ. . .

- Lúc về, tôi nhất định sẽ tuyên truyền cho ông, mà công ty về sau có tiệc chiêu đãi gì đó, sẽ đến chỗ này của ông nhiều hơn.

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Ra khỏi tiệm này, Bạch Tiểu Thăng mang theo Bạch Nhiên, Dương Thiến Nhi bước đi chậm rãi, sau đó đi vào trong cửa hàng sát vách, giả dạng làm thực khách.

Ba người bọn họ là mục tiêu quá lớn, nhỡ may đụng phải Lôi Nghênh hay những người kia, thì căn bản trốn không thoát.

Bạch Tiểu Thăng nhắn tin cho Bạch Phỉ.

- Chúng tôi bên này đã thành công, tình huống bên đó của anh thế nào rồi?

Một lát sau, Bạch Tiểu Thăng nhận được tin nhắn trả lời của Bạch Phỉ.

- Tôi đã trở về Đỉnh Hương Lâu, bên này an toàn!

Nhìn thấy tin tức này, Bạch Tiểu Thăng trong lòng nhẹ nhõm.

Bạch Phỉ là do hắn an bài tới canh chừng bọn người Lôi Nghênh, Lôi Nghênh bọn họ đang tìm từng cửa tiệm, không có gì bất ngờ xảy ra thì tốt, nhưng nếu như bọn họ sớm trở về, Bạch Phỉ liền muốn liều mạng hi sinh chính mình, dẫn đối phương đi.

Vì an toàn của Bạch Phỉ, Bạch Tiểu Thăng ở bên ngoài đã an bài "Ngoại viện", đó là những con chim kia.

Một khi Bạch Phỉ gặp nguy hiểm, những con chim đó sẽ tập kích những người kia, quấy rối bọn chúng một chút, ít nhất cũng có thể trì hoãn bước chân của bọn họ.

Nhưng mà hiện giờ xem ra Bạch Phỉ hoàn toàn không cần đến những thứ đó. Anh ta là người đủ cơ cảnh, thừa dịp bọn người Lôi Nghênh điều tra Đỉnh Hương Lâu, vậy mà quay lại Đỉnh Hương Lâu.

Đối với cái này, Bạch Tiểu Thăng cũng rất bội phục.

Trước mắt, Bạch Tiểu Thăng ba người đang ở tiệm cơm sát vách Tụ Phong Viên, ngồi gần cửa sổ, chăm chú lưu ý động tĩnh bên kia.

Hiện giờ có hai người phụ nữ lại thêm một cái có thương tích trong người như hắn, một người đàn ông đánh cũng không thể đánh, chạy cũng không thể chạy, bị phát hiện sẽ xong đời.

- Không cần khẩn trương, bọn họ tìm không thấy chúng ta đâu!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười an ủi hai người.

Bạch Nhiên, Dương Thiến Nhi mới đầu còn có chút khẩn trương, giờ nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh như thế nên cũng làm cho tinh thần các nàng trầm tĩnh lại.

Một lát sau, Dương Thiến Nhi đẩy Bạch Tiểu Thăng một cái, hướng nơi xa chép miệng, Bạch Tiểu Thăng nhìn sang.

Mấy người Lôi Nghênh đang từ trong một cửa hàng đi ra, giống như chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm.

Đúng vào lúc này, Lôi Nghênh nghe điện thoại.

Khi buông điện thoại xuống, hắn mang người vội vàng chạy trở về Tụ Phong Viên.

Xem ra, là anh Hào gọi.

Bạch Tiểu Thăng, Bạch Nhiên bọn họ tranh thủ thời gian tránh đi, chờ đối phương chạy qua, Bạch Tiểu Thăng tranh thủ thời gian nói với hai người,

- Đi thôi, chúng ta trở về Đỉnh Hương Lâu!

Trở về?

- Chúng ta sao không thừa cơ chạy xuống?

Dương Thiến Nhi kinh ngạc hỏi.

Bạch Tiểu Thăng không đáp lại, chỉ thấy có hai nguời từ Tụ Phong Viên đi ra, vội vàng chạy về phía cầu thang.

- Chúng ta muốn đi, cũng phải đi được đã, người ta hiện giờ phái người đi xuống tầng dưới chờ rồi.

Bạch Tiểu Thăng nói

- Đi thang máy thì quá mức rõ ràng, thang máy còn không có tới, bọn hắn tới trước rồi. Trở về Đỉnh Hương Lâu thôi, bọn họ dù đi vòng vo một lần nữa, cũng không có khả năng quay lại, nơi đó hẳn là an toàn.

Hai người nghĩ ngợi, gật đầu đồng ý.

Ba người ra khỏi tiệm này, vừa chú ý đến động tĩnh của Tụ Phong Viên, vừa nhanh chóng trở về Đỉnh Hương Lâu.

Rất thuận lợi.

Lần này, mặc kệ là cứu người hay là chạy trốn, đều giống như có thần trợ, Bạch Tiểu Thăng cũng rất hài lòng.

Những con chim đang đậu ở hành lang bên kia bị hắn giải tán, nhưng mà về sau hắn phải cảm ơn sự giúp đỡ này của bọn chúng dù cho chưa làm được gì, nhưng tóm lại, cho bọn chúng hành động giống như tăng thêm một tầng bảo hiểm.

. . .

Bên trong Tụ Phong Viên, anh Hào cùng ông chủ Trầm đều tức đến nổ tung, hai người bọn họ nhao nhao với nhau trọn vẹn hơn nửa ngày, rốt cục biết chỗ mấu chốt ở ——

Người phụ nữ kia!

"Lãnh Đạo" của anh Hào, "Vợ" của ông chủ Trần. Tất cả, đều do người phụ nữ kia giở trò quỷ, lúc bọn họ đi tìm, nhưng phát hiện không thấy tìm người đâu.

Anh Hào trở về phòng, lại phát hiện không có bóng dáng của Bạch Nhiên, Thành Tiểu Tứ thì ngã xuống đất như heo chết. Hắn lại bị tức nổ tung, nhanh chóng gọi điện thoại cho Lôi Nghênh.

Một lát sau, Lôi Nghênh trở về, nhưng chỉ mang một người về.

- Tôi để cho hai người còn lại đến tầng dưới canh giữ lối ra.

Lôi Nghênh nói với anh Hào,

- Bọn họ không trốn thoát dễ dàng như vậy được!

Sự bình tĩnh cùng nhạy bén của Lôi Nghênh, để anh Hào rất tán thưởng.

- A Lôi, cậu làm rất tốt!

- Không chỉ như thế!

Lôi Nghênh miệng nhếch lên một tia cười lạnh

- Tôi đã điều tra rõ tiệm cơm bọn họ đang ở! Bọn họ nghĩ đánh du kích chiến với tôi sao? Tôi phụng bồi! Tôi đang chờ bọn họ tự chui đầu vào lưới!

Bạn cần đăng nhập để bình luận