Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 336: Kevin tiên sinh



Bạch Tiểu Thăng mang theo Bạch Nhiên, Dương Thiến Nhi quay trở lại phòng ở Đỉnh Hương Lâu.

Khi đẩy cửa vào phát hiện ra trong phòng trống không, không có một ai.

Bạch Phỉ đâu?

Bạch Tiểu Thăng, Dương Thiến Nhi đều kinh ngạc.

Bỗng nhiên Bạch Nhiên làm thủ thế im lặng, chỉ vào tủ quần áo, vừa rồi nàng nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng vang rất nhỏ.

- Anh Bạch Phỉ, đừng lẩn trốn nữa, là chúng tôi!

Bạch Tiểu Thăng cố nén cười, cất giọng nói.

Tủ quần áo mở ra.

Bạch Phỉ hơi có vẻ lúng túng chui ra ngoài, nhìn ba người ngượng ngùng cười một tiếng.

- Không thể không phòng, không thể không phòng a.

Xem ra vị anh họ này của mình đã bị mấy tên kia làm cho hoảng sợ a!

Bạch Tiểu Thăng có thể lý giải được điều đó, nhưng vẫn như cũ không nhịn được cười.

Nhưng mà càng như vậy thì ấn tượng của Bạch Tiểu Thăng đối với Bạch Phỉ trái lại càng tốt hơn. Dù sao sợ đến như vậy nhưng anh ta có thể lưu lại đây thì điều đó rất đáng quý!

Cái gì là dũng khí? Không phải là cứng đầu cứng cổ hồn nhiên không sợ, mà là dù sợ hãi nhưng vẫn còn kiên trì. Đây mới được gọi là dũng khí!

- Anh Bạch Phỉ!

Bạch Nhiên cười tiến lên.

- Bạch Nhiên, em đã tỉnh sao?

Bạch Phỉ nhìn thấy Bạch Nhiên thì rất vui mừng.

Uống hết nguyên một bình rượu đế thì đáng lẽ ra Bạch Nhiên phải say như chết mới đúng, nhưng bây giờ nhìn nàng không thấy có biểu hiện gì khác thường hết!

- Em không sao, cảm ơn anh đã đến đây cứu em!

Bạch Nhiên rất thành khẩn nói ra. Nàng thật lòng cảm kích!

Nếu như lúc đó Bạch Phỉ không đến, nàng chỉ là một cô gái nhỏ lại phải đối mặt với đám đàn ông cực kỳ hung ác đó thì chỉ có thể bất lực.

Lúc Bạch Phỉ cùng những người kia thương lượng thì Bạch Nhiên đang giả say nên nghe được tất cả mọi chuyện.

Bạch Phỉ chưa hề buông tha, vẫn cố gắng đem nàng cứu ra ngoài.

Đây chính là tình thân a!

Thời điểm nguy nan nhưng nghĩ đến có người sẽ cứu mình, cảm giác đó thực tốt!

- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!

Bạch Phỉ cười, nhịn không được nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, khâm phục nói.

- Lần này chúng ta có thể được cứu, toàn bộ đều nhờ vào Tiểu Thăng! Cùng em ấy so sánh, anh. . . thật là hổ thẹn! Thời khắc mấu chốt, vị em họ này rất có tác dụng a.

Bạch Phỉ giơ ngón tay cái về phía Bạch Tiểu Thăng.

Vị em họ này của mình văn võ song toàn, túc trí đa mưu, nghe nói tại công ty lớn là truyền thông Trung Kinh làm ra được rất nhiều công trạng.

Bạch Phỉ thật sự bội phục.

- Mọi người đều là ân nhân cứu mạng của em!

Bạch Nhiên cười nói.

- Mọi người đừng có khách sáo như thế nữa, để tôi đi giục phục vụ mang lên chút thức ăn, giờ đói sắp chết rồi đây.

Dương Thiến Nhi lầm bầm nói.

Lúc ở phòng anh Hào có cả bàn đồ ăn ngon nhưng nàng phải bận rộn diễn xuất nên chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, bây giờ bụng của nàng đang réo vang liên hồi đây.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng cũng gật đầu đồng ý bọn họ cũng đã đói bụng quá rồi.

Dương Thiến Nhi cầm thực đơn đi ra khỏi phòng, vẫy gọi một phục vụ viên đến sau đó trực tiếp gọi món ăn.

Thời điểm Dương Thiến Nhi hết sức chăm chú gọi món ăn hoàn toàn không có lưu ý đến ở phía sau nàng đang có một ánh mắt chăm chú theo dõi.

- Là cô ta!

Chủ nhân của cặp mắt kia sau khi xác nhận xong, vội vàng quay người rời đi.

Ở lầu hai của Đỉnh Hương Lâu. Bên trong một phòng lớn.

Trần Cửu Tranh ngồi ở vị trí chủ vị, cùng người nước ngoài ngồi bên cạnh trò chuyện vui vẻ, hết chuyện về golf, lại tới đầu tư, chủ đề dù không tầm thường nhưng cũng không có lặp lại.

Trần Trường Khoảnh ngồi kế bên, khuôn mặt tràn đầy ý cười yên lặng lắng nghe.

- Kevin, chỗ tôi có một sân golf rất tốt, ngày mai tôi phải cùng ông đọ sức một phen, chúng ta hôm nay chỉ là nói suông không thì phân được cao thấp a.

Trần Cửu Tranh cười nói.

- Theo như người nước ngoài các ông hay nói, thì là. . .

- Là ngựa chết hay là lừa chết, thì phải xem mới biết!

Người nước ngoài gọi là Kevin, khôi hài nói.

Trần Cửu Tranh sững sờ, lập tức cười ha ha, giơ ly rượu đỏ lên.

- Được, ngày mai chúng ta phải xem là ngựa chết hay là lừa chết!

Kevin cũng đưa ly rượu lên, vẻ mặt mỉm cười cùng Trần Cửu Tranh cụng ly, sau đó lại hướng về Trần Trường Khoảnh nâng ly ra hiệu.

Trần Trường Khoảnh vội vàng cười, nâng ly đáp lễ.

Khi uống rượu xong đặt chén xuống, Trần Cửu Tranh mỉm cười nhìn về Trần Trường Khoảnh sau đó nói.

- Chú cùng Kevin là bạn bè lâu năm, nãy giờ đều là hai chúng ta hàn huyên! Bây giờ thì nói vào chính sự thôi. Trưởng khoảnh, Kevin lần này là cố ý tới đây để gặp con đó.

- Chú Hai, chú nói như thế làm sao con có thể chịu nổi.

Trần Trường Khoảnh cười một tiếng, đôi mắt chớp động ánh sáng.

Rốt cục cũng đã nói đến chính sự rồi!

Ngồi bồi tiếp hai người này cả nửa ngày, Trần Trường Khoảnh vẫn luôn suy nghĩ đến vần đề này.

Lai lịch của người nước ngoài này là gì?

Tìm chính mình lại muốn làm gì?

Trung Kinh này chỉ có một mẫu ba phần đất, dù là nhân mạch hay vẫn là mặc khác, Nhị thúc Trần Cửu Tranh đều hơn chính mình gấp mười gấp trăm lần.

Kevin đã là bạn của Trần Cửu Tranh, còn cần phải tìm đến mình nói chuyện sao?

Trần Trường Khoảnh suy đi nghĩ lại, cho ra được một kết luận đó là chuyện này có liên quan đến truyền thông Trung Kinh!

Truyền thông Trung Kinh mặc dù là sản nghiệp của tập đoàn, ở tại thành phố Trung Kinh, chú Hai lại là người phụ trách sản nghiệp của tập đoàn ở nơi này, nhưng chú Hai không thể quản được truyền thông Trung Kinh!

Nếu chú ấy cưỡng ép nhúng tay vào thì đã đi quá giới hạn, những người Tổ Thanh Tra xuất quỷ nhập thần kia mà tìm đến thì sẽ gặp phiền toái ngay.

Mà mình lại là phó tổng của truyền thông Trung Kinh, có một số việc mình sẽ dễ dàng ra mặt hơn!

Trần Trường Khoảnh suy nghĩ như thế thì ánh mắt chớp lên.

- Kevin là bạn của chú lúc chú còn đi du học, có thể nói là bạn học. Ông ta những năm này ở Châu u phát triển không sai, sự nghiệp càng ngày càng lớn.

Trần Cửu Tranh dù nói là đang nói chuyện chính sự nhưng cuối cùng lại lạc đề.

Kevin khiêm tốn cười một tiếng.

- Không đáng nhắc tới, cùng bạn học cũ như ông so sánh thì tôi còn cách một khoảng rất xa.

Trần Cửu Tranh đưa mắt nhìn Trần Trường Khoảnh, rồi hướng về Kevin cười nói.

- Ông còn có khoảng cách với tôi sao? Công ty Collison của các người cũng sắp trở thành công ty truyền thông dẫn đầu của Châu u rồi còn gì!

Một câu nói này của Trần Cửu Tranh Trần làm cho hai con mắt của Trường Khoảnh trừng lớn, bộ dạng khó có thể tin quay sang nhìn người nước ngoài kia.

Công ty Collison!

Hắn cũng không xa lạ gì với cái tên này, trong các tài liệu hắn xem thì gặp cái tên này rất nhiều lần!

Truyền thông Trung Kinh của bọn họ hợp tác cùng công ty Kesson là đối thủ lớn tại Châu u của Collison, cả hai giao phong, Kesson chưa hề chiếm được tiện nghi!

Đứng trên góc nhìn của Trần Trường Khoảnh thì Collison so với Kesson có giá trị hợp tác cao hơn!

Hắn trước khi nhậm chức phó tổng truyền thông Trung Kinh có xem qua một số tài liệu, chuẩn bị thuyết phục truyền thông Trung Kinh cùng hợp tác Collison.

Nhưng khi nhậm chức không biết sao lại đụng phải tên hỗn đản Bạch Tiểu Thăng, hắn đã thúc đẩy truyền thông Trung Kinh hợp tác cùng Kesson.

Vì thế lúc đó Trần Trường Khoảnh còn tiếc nuối rất nhiều.

Không nghĩ tới vị Kevin tiên sinh ở trước mắt này, vậy mà lại là ông chủ của Collison? !

Trong lòng Trần Trường Khoảnh khiếp sợ tột đỉnh, thậm chí sắc mặt đều có hơi đổi, nhưng mà nhanh chóng khôi phục lại như thường.

Rõ ràng Trần Cửu Tranh nói rõ thân phận của người nước ngoài này là cố ý thử Trần Trường Khoảnh.

Mắt thấy Trần Trường Khoảnh cấp tốc có thể trấn định lại ông ta cũng khẽ gật đầu hài lòng.

- Đều nghe nói Trường Khoảnh là thanh niên nhân tài kiệt xuất trong gia tộc, bây giờ nhìn thấy quả nhiên không tầm thường, định lực phi thường! So với đứa con sống phóng túng hỗn trướng kia của mình thì mạnh không biết gấp bao nhiêu lần!

Trần Cửu Tranh cũng âm thầm tán thưởng Trần Trường Khoảnh.

- Thì ra Kevin tiên sinh lại là người cầm lái Collison, thất kính thất kính.

Trần Trường Khoảnh đứng lên, giơ ly rượu lên cung kính mời.

Kevin đồng dạng cũng đứng dậy, bưng ly rượu đưa tới nhẹ nhàng chạm hai ly rượu vào nhau.

- Người trẻ tuổi, cậu rất tốt!

Kevin tán thưởng một câu.

Ông ta cũng nhìn ra được Trần Trường Khoảnh là người rất ưu tú.

- Chỉ là không biết, Kevin tiên sinh tìm tôi có chuyện gì?

Uống rượu xong, Trần Trường Khoảnh nhìn thấy Kevin tiên sinh ngồi xuống, hắn cũng ngồi xuống sau đó cười hỏi.

- Tất nhiên là nói chuyện hợp tác!

Kevin mỉm cười.

Chỉ là mấy chữ này nhưng để Trần Trường Khoảnh giật mình trong lòng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận