Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 342: Tìm người? Anh cũng xứng sao!



Đã làm tan rã công ty mà Ron đổ vào bao tâm huyết giờ lại còn đánh chủ ý tới đoàn đội cố vấn thương nghiệp tư nhân của người ta, đây là Kevin sao, ý tưởng thật là tốt!

Bạch Tiểu Thăng trong lòng cũng sợ hãi thán phục.

- Ron đến Trung Kinh là muốn tìm xin sự giúp đỡ của truyền thông Trung Kinh sao?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Điều này thì tôi cũng không biết, có lẽ cậu ta có ý định này, cũng có lẽ là hướng về phía cậu!

Kevin nhún vai.

Trước khi cùng Bạch Tiểu Thăng nói chuyện hắn không cho rằng chỉ bằng lực lượng của một người có thể làm nên cái gì.

Nhưng mà sau khi trò chuyện cùng Bạch Tiểu Thăng ý kiến này của Kevin thay đổi rất nhiều!

Một người cũng có thể có năng lực cải biến cục diện! Ít nhất người trẻ tuổi trước mắt này có thể sáng tạo ra cái kỳ tích đó!

Nếu như Bạch Tiểu Thăng này có hứng thú đối với Collison, mình nguyện ý ra điều kiện gấp ba, không, gấp năm lần khi hắn ở truyền thông Trung Kinh để đào hắn đi!

Ánh mắt Kevin nhìn Bạch Tiểu Thăng cũng ẩn ẩn chớp động ánh sáng.

Trần Cửu Tranh an vị ở bên cạnh nên nhìn thấy rất rõ biểu hiện của hắn sau đó lập tức cảnh giác lên.

Xem ra vị bạn học cũ này của mình cầu hiền như khát a! Nhưng mà người tài giỏi như thế thì mình cũng phải có được, kiểu gì cũng không thể để Kevin đào đi được!

Trần Cửu Tranh nói thầm trong lòng.

Bạch Tiểu Thăng chỉ sợ không nghĩ ra hắn đã bị hai vị đại lão xếp vào danh sách phải có được. Chỉ cần hắn đồng ý thì đãi ngộ gấp ba năm lần cũng không có vấn đề gì cả, coi như là cao hơn nữa thì bọn họ cũng sẽ đồng ý không chút do dự.

Nhưng mà mặc kệ là Trần Cửu Tranh hay vẫn là Kevin, bọn họ sẽ không nghĩ ra Bạch Tiểu Thăng là người mà đào cũng không đi nổi.

Thân phận chân thật của hắn là tổng giám đốc tương lai của Tập Đoàn Chấn Bắc, đãi ngộ dạng gì có thể đả động tâm tư của hắn chứ!

- Kevin tiên sinh muốn tôi khuyên Ron mang theo đoàn đội của mình gia nhập Collison sao?

Bạch Tiểu Thăng cười khổ nói,

- Tôi sợ là không có năng lực như thế. Ron đã đổ bao nhiêu Tâm Huyết vào Kesson, giờ ngài đánh đổ nó như thế lại còn muốn ông ta quy thuận, cũng hơi lý tưởng hóa một chút rồi.

Đúng vậy!

Đám người yên lặng gật đầu.

- Người khác có lẽ không có khả năng, nhưng nếu là cậu thì tôi tin tưởng sẽ có thể sáng tạo ra kỳ tích.

Kevin chân thành nói.

- Nếu như để đoàn đội của Ron gia nhập vào bên này của tôi đây!

Trần Cửu Tranh bỗng nhiên mở miệng, cười nói,

- Collison thì có lẽ độ khó cao, nhưng bên này của tôi rất được a, không bằng. . .

- Trần Cửu Tranh, ông đừng quá đáng, định cướp người của tôi sao.

Kevin giả bộ tức giận nói.

Kỳ thật, hắn sở dĩ một mực không có nói ra chính là sợ Trần Cửu Tranh chen vào.

Bây giờ, quả nhiên là thế.

- Chúng ta là bạn bè lâu năm rồi, nếu cái đoàn đội kia đến bên này của tôi thì ông cũng có thể sử dụng như thường thôi.

Trần Cửu Tranh cười ha hả, giống như thật sự đang nói đùa.

Nhưng chuyện này thì làm sao có thể nói đùa, liên quan đến thương nghiệp, liên quan đến lợi ích. Mọi người dù biết sẽ trở ngại hợp tác, trở ngại giao tình nhưng cũng muốn nửa thật nửa giả thử thăm dò xem.

- Được rồi, những chuyện này chúng ta tạm thời không nhắc tới nữa, tóm lại, có thể lưu lại đoàn đội của Ron hay không thì còn cần sự hỗ trợ của Bạch Tiểu Thăng tiên sinh. Bạch tiên sinh, với chuyện này thì cậu có ý kiến gì không?

Kevin hỏi.

Trần Cửu Tranh cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng trầm mặc không nói.

Lý tính mà nói, Kesson hủy diệt do nhân tố bên ngoài là Collison, là Kevin, nhưng dù cho bọn họ sử dụng thủ đoạn ti tiện thì cũng không thể nói là bọn họ làm sai.

]

Kesson hủy diệt cũng do nguyên nhân bên trong của nó, cơ cấu tổ chức, cấp lãnh đạo thì chia năm bè bảy mảng không thể đoàn kết, đồng tâm hiệp lực để vượt qua cái cửa ải khó khăn này, dù bây giờ không bị hủy diệt bởi Collison thì tương lai cũng sẽ có rất nhiều công ty thôn tính tiêu diệt nó.

Ron đang ở cùng một đám đồng đội heo nên tất nhiên sẽ bị hố khi trên đường thực hiện lý tưởng của mình.

Một người có thể đi bao xa thì không chỉ phụ thuộc vào riêng bản thân mình mà một phần là do người đồng hành với mình.

- Tôi còn chưa có gặp Ron nên cũng không rõ ràng thái độ của ông ta, đến lúc đó tôi sẽ cùng ông ta thật tốt nói chuyện một lần xem.

Bạch Tiểu Thăng chân thành nói.

Câu nói này quá mập mờ.

Thật tốt nói chuyện, nói làm sao, nói chuyện gì, để hắn gia nhập vào phương nào?

Chỗ sâu trong đôi mắt của Trần Cửu Tranh ẩn ẩn có một tia bất mãn.

Kevin sắc mặt không đổi, cười nói.

- Vậy thì tốt, Bạch Tiểu Thăng tiên sinh, tôi hi vọng chúng ta có thể liên hệ nhiều hơn, hi vọng tình hữu nghị của chúng ta sẽ kéo dài thật lâu.

Kevin giơ ly rượu lên nói.

Trần Cửu Tranh cũng lập tức tỉnh ngộ.

Kevin nhìn trúng không riêng gì đoàn đội của Ron mà còn có Bạch Tiểu Thăng, nếu như có thể cầm xuống người này thì Ron bên kia cũng sẽ có cơ hội lớn hơn.

- Đúng vậy a, lần đầu gặp mặt chúng ta ít bàn về công việc thì hơn, nói chuyện nhiều về tình cảm một chút, đến, uống rượu.

Trần Cửu Tranh vẻ mặt tươi cười, bưng chén rượu lên hướng về phía Bạch Tiểu Thăng.

Đối mặt với hai vị đại lão mời rượu, Bạch Tiểu Thăng mỉm cười đáp lễ.

Những người khác cũng bưng chén rượu lên tiếp khách.

Đang lúc mọi người nâng chén đưa đến bên môi, còn chưa kịp uống thì phịch một tiếng, cửa phòng bị một cước đá văng ra.

Đám người giật nảy mình.

Trần Cửu Tranh tay run rẩy một cái, rượu trong ly bị văng ra ngoài, hắt lên người ông ta.

Soạt soạt soạt, từ ngoài cửa đi vào một hơi năm người.

Chính là đám người anh Hào.

Ngoại trừ Thành Tiểu Tứ còn ở Tụ Phong Viên trông coi Bạch Song Lôi thì ngay cả hai người đi xuống tầng dưới canh giữ cũng bị gọi trở về.

Anh Hào khí thế hùng hổ khuôn mặt nhe răng cười, tưởng tượng ra hình ảnh khi đến trước mặt đối phương liền dọa cho bọn họ tè ra quần thì trong lòng liền sảng khoái.

Dù sao, bọn hắn nhiều người hơn!

Nhưng không thể đoán được vừa mới chui vào, đối phương sửng sốt, hắn cũng sửng sốt.

Cái phòng nhỏ này lại có nhiều người như vậy!

Người của đối phương còn nhiều gấp đôi bọn họ!

- Các người là ai!

Trần Cửu Tranh nhìn thấy rượu bị văng trên người mình, khuôn mặt xen lẫn kinh sợ quát hỏi.

- Ít con mẹ nó nói nhảm đi, ông đây là đại gia của mày đó!

Con mắt tam giác của anh Hào trừng một cái sau đó nhìn chằm chằm vào Bạch Nhiên, Bạch Phỉ.

Nhiều người? Nhiều người thì thế nào!

Nếu luận về đánh nhau thì bọn họ có thể coi là chuyên nghiệp, nhìn cả phòng thì biết đều là người có văn hóa, đó chỉ là một đống hổ giấy mà thôi!

Nếu hung ác một chút là có thể chấn nhiếp đám này.

Bây giờ thì ngàn vạn lần không thể sợ, vén tay áo lên làm luôn!

Trần Cửu Tranh sắc mặt trầm xuống, âm trầm đến đáng sợ.

Ngay trước mặt đám người, ngay trước mặt Kevin, có người dám xông tới nói là đại gia của mình.

Đúng là muốn chết!

- Ném ra ngoài cho tôi!

Trần Cửu Tranh dùng giọng nói hung ác hét lên.

Bốn bảo tiêu ông ta mang đến không nói lời nào, xông tới.

Tiếng đấm đá trầm muội vang lên bốn phía.

Quyền cước đến thịt.

- Muốn động thủ đúng không. Mày cũng không nhìn một chút xem ông đây là ai!

Anh Hào kêu gào, mắt trợn tròn, khuôn mặt méo mó.

Bốn người đi theo hắn ngoại trừ Lôi Nghênh còn đang cùng người khác giao thủ thì ba người khác đã bị bảo tiêu của Trần Cửu Tranh đánh ngã xuống đất lăn lội kêu rên.

Bọn họ mới là hổ giấy. . .

Đây cũng quá nhanh chứ!

Đám anh em này của hắn dù sao cũng là hảo thủ đánh nhau ở đầu đường, giờ chỉ một lát đã ngã xuống hết? !

Không thể trách anh Hào kinh ngạc, Trần Cửu Tranh là ai, bảo tiêu có thể được ông ta chọn trúng chỉ có thể là cao thủ trong cao thủ, đối chiến với vài tên tiểu lưu manh còn cần nhiều thời gian sao!

Duy chỉ có mình Lôi Nghênh vẫn không bại, không những không bại mà còn một đánh với bốn không rơi vào thế hạ phong!

Bạch Tiểu Thăng uống rượu, dùng bữa, sợ hãi thán phục.

Phòng này nhỏ hẹp nên không tốt thi triển công phu lắm, đồng thời Lôi Nghênh lại mang thương tích trong người, nhưng dù vậy vẫn có thể một chiến bốn.

Đúng là biến thái!

Tên này nếu làm trợ lý cho mình. . . Thì lợi hại a!

Bạch Tiểu Thăng đối cái suy nghĩ này của mình rất động tâm!

Những người hộ vệ kia Trần Cửu Tranh cũng đánh rất tốt, Lôi Nghênh như mãnh hổ thì bọn họ như linh cẩu, đánh không thoát cũng không lùi, từng đợt lại từng đợt công kích.

Anh Hào ở bên cạnh nhìn thấy thì khẽ run rẩy.

Hắn đã nhìn ra.

Những người này đều là kẻ khó chơi!

Nhưng hắn cũng không phải đến để gặm xương cứng mà là tìm mấy người họ Bạch kia, trong này có lẽ có sai sót!

- Hiểu lầm, đây hoàn toàn là hiểu lầm!

Anh Hào kêu to,

- Các vị, tôi không phải tới để quấy rầy, tôi chỉ tìm người. . .

Bạn cần đăng nhập để bình luận