Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 343: Đòi nợ cũng có nguy hiểm



Bọn anh Hào khí thế hùng hổ giết tới vốn nghĩ là sẽ được làm mưa làm gió, diễu võ giương oai một chút.

Kết quả lại bị đánh thành chó, bị người ném ra ngoài.

Nếu không phải có Lôi Nghênh che chở thì anh Hào xem chừng ngay cả đứng đi ra ngoài đều khó khăn, nhưng dù có Lôi Nghênh che chở thì trên mặt hắn cũng bị ăn hai đấm, lỗ mũi tóe máu, hốc mắt bầm tím.

Lôi Nghênh vì bảo hộ hắn mà chịu quyền cước nhiều nhất, nhưng lại không rên lên tiếng nào mà chỉ một mực mang theo hắn nhanh chóng rời đi.

Còn thừa lại ba người kia thì kêu cha gọi mẹ, hận không thể sinh thêm hai cái chân. Đám người này lảo đảo chạy đi, ngay cả Đỉnh Hương Lâu cũng không dám ở lại, một đường chạy trở về Tụ Phong Viên.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn tất cả, xem cái trận đánh nhau vừa rồi giống như đang xem một vở kịch.

- Bạch Tiểu Thăng tiên sinh thật là bình tĩnh, ung dung không vội.

Kevin tán thưởng, sau đó lập tức có chút hiếu kỳ đặt câu hỏi,

- Những người kia giống như là chạy đến tìm các cậu? Có phiền toái gì sao, tôi có thể giúp cậu!

Mặc dù Kevin đang ở tại Trung Kinh nơi không phải địa bàn của mình, nhưng hắn vẫn có rất nhiều biện pháp đi giải quyết vấn đề này.

Chỉ cần Bạch Tiểu Thăng mở miệng, hắn tuyệt đối có thể làm được.

- Không cần làm phiền Kevin tiên sinh, chỉ là chút vấn đề nhỏ không đáng kể mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Nếu là bởi vì là chút chuyện nhỏ này mà phải nợ Kevin một cái nhân tình vậy thì hắn không phải quá thua thiệt sao.

- Ông là một người ngoại quốc, cũng không cần liên quan đến chuyện bên này của chúng tôi, Tiểu Thăng, nếu có vấn đề gì thì cậu có thể nói với tôi.

Trần Cửu Tranh không cam lòng lạc hậu nói ra, hắn là Trần một nửa, xử lý chút chuyện này không phải là dễ như trở bàn tay sao.

- Cảm ơn Trần tiên sinh, nhưng không cần vì chút chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng đến nhã hứng uống rượu của chúng ta.

Bạch Tiểu Thăng nâng chén lên rồi cười nói.

- Ha ha, cũng đúng!

Trần Cửu Tranh cười gật đầu.

Hai vị đại lão lại lần nữa cùng Bạch Tiểu Thăng nâng chén.

Trần Trường Khoảnh ở bên cạnh nhìn thấy mà hâm mộ ghen ghét đồng thời lại có chút cảm giác khó chịu, đại nhân vật mà mình phải cung kính đối xử, bây giờ lại đứng ngang hàng cùng Bạch Tiểu Thăng. . .

Bạch Phỉ, Bạch Nhiên ở bên cạnh vui lòng phục vụ.

Hai người giờ mới hiểu được vì cái gì mà ngay từ đầu Bạch Tiểu Thăng liền lơ đễnh đối với đám người anh Hào.

Nhìn thử mà xem, chỉ cần Bạch Tiểu Thăng vừa mở miệng sẽ có rất nhiều đại nhân vật chạy tới giúp hắn giải quyết chút vấn đề này.

Có lẽ ở trong mắt những đại nhân vật kia thì đây căn bản không gọi là vấn đề gì cả. . .

Xem ra, người em họ này của chúng ta đúng là rất giỏi!

Trong ánh mắt của Bạch Phỉ, Bạch Nhiên không hẹn mà cùng có thêm mấy phần kính sợ.

Dương Thiến Nhi thì từ đầu đến cuối không nói lời nào, đôi mắt đẹp kia chỉ nhìn Bạch Tiểu Thăng, vừa dịu dàng lại rực rỡ.

. . .

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng, Trần Cửu Tranh, Kevin ba người thưởng thức rượu ngon, ăn mỹ thực, trò chuyện về hướng gió của ngành nghề, đàm về chính trị kinh tế, sau đó còn nói về golf, tennis, kỹ thuật cưỡi ngựa.

Bạch Tiểu Thăng trò chuyện càng nhiều thì càng làm cho người khác giật mình, vì hắn hiểu quá nhiều.

Ngay cả Trần Trường Khoảnh, Kevin cũng có chút giật mình, rất nhiều chuyện bọn họ cũng đều chưa từng nghe qua.

Bạch Tiểu Thăng chỉ điểm Kevin kỹ xảo golf, dạy Trần Cửu Tranh kỹ thuật cưỡi ngựa, cách câu cá. . .

Nhìn hai vị đại lão dáng vẻ khiêm tốn thỉnh giáo, đám người không còn lời nào để nói. . .

Thật ra có Hồng Liên ở đây, Bạch Tiểu Thăng liền giống như một bộ bách khoa toàn thư, các loại tri thức lấy dùng không hết, lại thêm giọng nói ung dung không vội của hắn, tiến hành diễn dịch, nếu không làm người ta giật mình mới là lạ.

Nhân tài, nhân tài lớn a!

Ánh mắt Trần Cửu Tranh cùng Kevin nhìn Bạch Tiểu Thăng đều tỏa sáng. . .

- Cậu ta làm sao có thể hiểu biết nhiều thứ như vậy, không lẽ cậu ta cũng đến từ đại gia tộc nào đó sao!

Trần Trường Khoảnh sau khi khiếp sợ thì ngăn không được hoài nghi.

Không riêng gì hắn mà ý nghĩ của Trần Cửu Tranh, Kevin cũng không có khác lắm, ý muốn mời chào của hai vị đại lão càng nhiều hơn mấy phần.

. . .

Một bên khác, ở Tụ Phong Viên.

Bị Bạch Tiểu Thăng, Dương Thiến Nhi nháo trò như vậy, Ông chủ Trầm ăn phải thua lỗ, nhưng mà cũng không phải bồi thường bao nhiêu.

Dù sao rượu còn không có mở ra, đồ ăn cũng không đụng đến, chỉ cần dọn xuống là được.

Ông chủ Trầm tự mình xuống bếp làm món chính, kỳ thật nếu tính toán chân thật thì giá nhập hàng cũng không có nhiều. . .

Ông chủ Trầm buồn bực là bị người ta đùa nghịch, chuyện làm ăn còn chưa làm thành, nhưng mà nhìn thấy anh Hào tức tới tròng mắt đều đỏ, giống như mất đi thứ gì đó, nếu so sánh thì trong lòng của hắn cũng khá hơn một chút.

Ông chủ Trầm cũng có hỏi qua anh Hào mất cái gì, lúc ấy anh Hào tức giận nói một câu,

- Mất mặt!

Bị người khác đùa bỡn, không phải rất mất mặt sao?

Ông chủ Trầm không nghĩ nhiều, xuất phát từ "Đồng bệnh tương liên", cũng không có để anh Hào bọn họ bồi thường, chỉ là đồ ăn thì vẫn là muốn ăn, nếu không thì việc chiếm phòng tính là chuyện gì xảy ra!

Anh Hào miễn cưỡng ăn chút đồ ăn sau đó bắt Thành Tiểu Tứ không được ăn mà phải canh chừng Bạch Song Lôi.

Đây cũng là trừng phạt, nếu không phải là Thành Tiểu Tứ không có năng lực thì người làm sao đến mức mất đi!

- Chút nữa tôi quay lại, nếu để tôi thấy món nào thiếu đi một miếng thì tiểu tử cậu tháng này sẽ không có tiền tiêu!

Anh Hào trước khi đi nói như thế với Thành Tiểu Tứ.

Vị anh rể này quả thực cực kỳ tàn ác a!

Thành Tiểu Tứ trông coi Bạch Song Lôi, càng nghe được tiếng lẩm bẩm thì càng phiền sau đó nhìn thấy tên mập mạp này thì càng tức, trực tiếp đi vào trong phòng vệ sinh lấy một chậu nước giội xuống.

- A, cái gì vậy!

Bạch Song Lôi giật mình hoảng sợ nhìn Thành Tiểu Tứ, nháy con mắt giống như đậu xanh nửa ngày mới nhận ra, trên mặt mang theo nụ cười choáng váng men say,

- Tứ, anh Tứ a, anh làm cái gì vậy. . . A, ăn cơm chưa.

Tên mập này lúc say khướt vẫn còn nhớ tới đồ ăn, làm Thành Tiểu Tứ tức giận đến mức nhanh tay nhanh mắt cho hắn mấy cái tát vào miệng

- Nếu Không phải tại tên khốn khiếp nhà mày thì chúng tao làm sao lại đến mức này a, mày cược gì thì cược, cho mày mượn tiền làm gì chứ, cứ êm đẹp làm việc không phải tốt hơn sao!

Thành Tiểu Tứ một bên vừa tát vừa mắng.

Bạch Song Lôi bị đánh cho đầu óc mơ màng.

Đầu năm nay, người cho vay tiền vậy mà lại đi khuyên người khác hướng thiện. . .

Lúc Thành Tiểu Tứ đang đánh Bạch Song Lôi, cửa phòng bị mở ra, có mấy người xông vào. Thành Tiểu Tứ vừa quay đầu lại bị dọa cho sững sờ.

Anh rể của hắn hốc mắt bầm tím, cái mũi thì đang chảy máu, đang được Lôi Nghênh đỡ lấy. Sau lưng mấy cái anh em thì còn thảm hại hơn, đang nhe răng trợn mắt, mặt mũi bầm dập, vừa vào cửa liền xiêu xiêu vẹo vẹo ngã xuống đất, chật vật thở hổn hển.

- Anh rể!

Thành Tiểu Tứ giật mình, tranh thủ thời gian chạy tới.

Lôi Nghênh đem anh Hào ném cho hắn, đặt mông ngồi xuống ghế sô pha thở hổn hển.

Trận đánh này hắn phải cố nén giận, trên người hắn vẫn có tổn thương, khí lực không sử dụng ra được một nửa, lại thêm chỗ đó nhỏ hẹp, đối phương nhiều người, hắn còn phải che chở cho anh Hào nên bị đánh không ít.

Đối phương mấy cái bảo tiêu cũng đều là nhân vật lợi hại, am hiểu tán đả, quyền Anh, Quyền Thái, ra tay lại rất hung ác, nếu đánh giá thì đều là nhân vật có thể một chưởng chém đứt mấy cục gạch.

Thành Tiểu Tứ bối rối châm một điếu thuốc, đưa lên cho anh Hào. Anh Hào ngồi bệt trên ghế sô pha, run rẩy hút một hơi sau đó chút gian nan nói,

- Đầu năm nay đòi nợ đều bị đánh, thời thế gì vậy!

Chuyện gì xảy ra?

Thành Tiểu Tứ hiếu kỳ nhưng là không dám hỏi, hắn sợ một câu nói không đúng lại bị liên luỵ.

- Vậy làm sao bây giờ?

Thành Tiểu Tứ hạ giọng hỏi.

- Chờ!

Anh Hào ngồi dậy sờ sờ mặt, bị đau đến nhếch miệng nhưng trên mặt lại hiện một vòng hung quang

- Tôi cũng không tin bọn họ không có lạc đàn! Số tiền này, tôi không thể không lấy!

- Nếu không thì thôi đi?

Thành Tiểu Tứ miệng tiện lầm bầm một câu.

- Vậy thì thả người.

Anh Hào bĩu môi nhìn Bạch Song Lôi.

- A?

Thành Tiểu Tứ sững sờ.

Thả người, từ bỏ sao?

- Để nó đi chuẩn bị tiền, thiếu một đồng tao đều đánh chết nó!

Anh Hào tức giận nói.

- Về sau liền nhìn chằm chằm kẻ vay tiền, cũng không thể tiếp tục tự mình chạy đi đòi, nghiệp vụ này nguy hiểm quá cao!

Bạn cần đăng nhập để bình luận