Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 344: Tôi có thể cho cậu biết chân tướng



Tiệc rượu cũng đã trôi qua hơn một giờ, chủ và khách đều vui vẻ.

Trần Cửu Tranh dù sao là người bận rộn đến cả đêm tối rồi cũng phải tiếp mấy cuộc điện thoại, còn có vài cuộc điện thoại quan trọng không thể từ chối được phải đi qua một bên nói chuyện, Kevin tiên sinh cũng bị tình trạng như vậy.

Bọn họ đã đi thì Trần Trường Khoảnh cũng sẽ không lại chờ đợi nữa. Lần này là hắn thiết yến, nhưng cuối cùng lại trở thành phối hợp diễn với Bạch Tiểu Thăng nên tâm trạng đang rất buồn bực.

- Vậy chúng tôi cũng cùng đi thôi, tôi cũng muốn đưa tiễn Trần tiên sinh cùng Kevin tiên sinh.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Đưa người là giả, thừa cơ hội để rời đi mới là thật.

Bọn người anh Hào mặc dù mới bị đánh một trận, nhưng mà ai có thể đảm bảo bọn họ đã thật rời đi nhỡ như còn ở lại đây thì thật sự không tốt.

Trong nháy mắt Bạch Phỉ, Bạch Nhiên, Dương Thiến Nhi đã hiểu được dự định của Bạch Tiểu Thăng nên cũng cùng hắn đi ra ngoài.

Mọi người vừa xuống lầu dưới đã thấy Vu Thanh đứng chờ ở nơi đó.

Tiền đã được thanh toán xong.

Tất cả chi phí của nhóm người Bạch Tiểu Thăng cũng đã được thánh toán hết!

- Lão Trần, thật là quá tốt! Đúng là rất biết làm việc, đúng là có tiền đồ!

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được tán dương.

Trần Trường Khoảnh khóc cười không xong, trong lòng thì đang mắng cả tổ tông nhà Bạch Tiểu Thăng. Nhưng ngoài mặt thì hắn chỉ bình thản nói một câu.

- Cũng nên làm như vậy mà, dù sao thì Trần tiên sinh, Kevin tiên sinh cũng là khách của tôi!

Trần Trường Khoảnh trong lòng còn kìm nén không có nói một câu:

Nhưng lại tới giúp cậu!

Nghĩ như vậy, Trần Trường Khoảnh lại có chút ức chế.

Dựa vào cái gì a! Mình làm chủ nhưng khách lại không chú ý đến mình vậy mà cuối cùng mình lại còn phải tốn không ít tiền.

Bạch Tiểu Thăng, cậu đúng là một cái sao chổi của tôi!

Trần Trường Khoảnh không nhịn được ở trong lòng mắng thêm một câu.

. . .

Đã qua giờ cơm nên bên ngoài không còn nhiều người lắm.

Trần Cửu Tranh, Kevin đều lái xe đến nên ra tới cửa đã có xe đón. Trần Trường Khoảng cũng đi chung với bọn họ.

Tiễn biệt mọi người xong thì Bạch Tiểu Thăng cũng tranh thủ thời gian mang theo bọn người Bạch Phỉ vội vàng rời đi, bọn họ còn cố ý đi vòng vòng mấy con đường nữa.

Tới thời điểm mà mọi người cảm thấy đã an toàn định đi về nhà thì phía trước bỗng như xuất hiện một người ung dung đi về phía bọn họ.

Bạch Tiểu Thăng thấy vậy khẽ nhíu mày.

Thật đúng là thuốc cao da chó, không thể nào cắt đuôi được!

Người đến chính là Lôi Nghênh!

- Chớ uổng phí sức lực, tôi đã có kinh nghiệm ba năm làm dong binh, hai năm làm lính đặc chủng, đối với việc truy tìm tung tích rất am hiểu, các người chạy không thoát đâu!

Ánh mắt Lôi Nghênh nhấp nháy nhìn Bạch Tiểu Thăng nói.

- Cậu rất biết đánh nhau nên tôi muốn lãnh giáo một chút!

Anh là tên biến thái, ai muốn đánh với anh chứ!

Anh muốn đánh nhau thì đi đăng ký thi đấu đi!

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được mắng chửi ở trong lòng.

- Bọn họ còn mấy phút nữa mới có thể chạy tới đây, nếu như cậu đánh thắng tôi thì mọi người liền có thể rời đi!

Lôi Nghênh mỉm cười đưa ra lời đề nghị đầy sức hấp dẫn.

Hai con mắt của hắn lấp lóe ánh sáng, để cho người khác nhìn thấy không rét mà run, lại thêm giọng nói ảm đạm, khiến người ta cảm thấy người này là một con sói cô độc ẩn núp trong đêm tối!

Lôi Nghênh tiến lên phía trước, bước chân nhẹ nhàng im ắng, hoàn toàn không có chút trì trệ nào.

Toàn thân mình còn đau nhức vậy mà tên biến thái này đã hồi phục rồi!

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được vò đầu.

Thật phiền toái, làm sao để trở về đây!

Đang lúc Bạch Tiểu Thăng phiền não thì Bạch Nhiên ở bên cạnh bỗng nhiên nhích lại gần nói vào tai hắn điều gì đó.

Nghe xong, hai mắt Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên sáng lên.

Lúc Lôi Nghênh còn cách Bạch Tiểu Thăng mấy chục bước thì bỗng nhiên tăng tốc, cả người giống như một mũi tên lao nhanh như gió làm cho Bạch Phỉ và Dương Thiến Nhi ở bên cạnh nhìn thấy cũng phải kêu lên sợ hãi.

Đối mặt với đối thủ mạnh mẽ như Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh có loại cảm giác hưng phấn mà trước nay chưa từng có, điên cuồng xông lên, xuất ra hàng loạt các chiêu thức đẳng cấp.

- Lôi Nghênh, anh có muốn biết ngày xưa là ai đã hại cha mẹ anh không?

Mắt thấy nắm đấm đã tới rất gần mặt mình Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên gào to một tiếng.

Chỉ một câu nói nhưng làm cho Lôi Nghênh dừng lại, cả người đều cứng đờ, nắm đấm chỉ còn cách Bạch Tiểu Thăng không đến nửa thước.

- Cậu nói cái gì? !

Lôi Nghênh bình tĩnh hỏi lại. Nhưng âm thanh của hắn lại âm u giống như là tới từ địa ngục vậy!

Rồng có vảy ngược, người cũng có cấm kỵ. Mà đây chính là điều cấm kỵ của Lôi Nghênh!

- Cha mẹ anh năm đó bị người ta hại rất thảm, là anh Hào cho anh mượn tiền vượt qua lúc hoạn nạn đúng không. Sau đó, anh đồng ý làm bảo tiêu cho hắn ta ba năm. Bây giờ còn mấy ngày nữa thì sẽ hết hạn?

Bạch Tiểu Thăng vẻ mặt bình tĩnh hỏi. Nhưng hai tay của hắn kì thực đang xiết chặt, vừa rồi xém chút nữa là hắn đã hoàn thủ rồi.

Nhưng mà hiện giờ mà hoàn thủ thì không phải là một ý kiến hay!

Lôi Nghênh giống như người máy chiến đấu vậy, trên người còn mang công năng chữa trị đặt biệt.

Nếu như động thủ lần nữa, Bạch Tiểu Thăng cảm giác được mình khẳng định sẽ rất thê thảm.

- Vì cái gì cậu biết biết rõ những việc này? !

Ánh mắt Lôi Nghênh hung lệ, gào to.

- Nói nhanh!

- Là tôi nói cho cậu ấy biết.

Bạch Nhiên bỗng nhiên cất giọng nói.

- Là cô! làm sao cô lại biết được những chuyện đó!

Đôi mắt Lôi Nghênh nheo lại nghi ngờ nhìn nàng.

- Anh không cảm thấy kỳ quái khi tôi uống nguyên một bình rượu đế nhưng lại không có vấn đề gì sao?

Bạch Nhiên không trả lời anh ta mà lại hỏi một câu khác.

Lôi Nghênh dò xét nàng một phen, yên lặng gật đầu.

- Đó là bởi vì tôi căn bản không có say! Tôi một mực chỉ là giả vờ say, trong lúc giả say đó tôi đã nghe được một cái bí mật liên quan tới anh!

Bạch Nhiên đem tất cả các chuyện xảy ra lúc mình giả say nói ra. Lôi Nghênh nghe từ đầu đến cuối ánh mắt sáng tối chập chờn.

- Anh là người có tâm tư kín đáo, tôi không tin anh chưa từng hoài nghi chuyện này!

Bạch Tiểu Thăng cười bổ sung thêm một câu.

- Chứng cứ, tôi muốn chứng cứ!

Lôi Nghênh trầm giọng nói.

- Chứng cứ sao?

Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm một lát, cười nói.

- Tôi có thể cho anh chứng cứ, bất quá tôi được lợi ích gì từ chuyện này.

Lôi Nghênh nghe vậy nhíu mày hỏi.

- Vậy cậu muốn cái gì?

Bạch Tiểu Thăng lại cười.

. . .

Trong khi đó bọn người anh Hào đang dùng định vị xác định vị trí của Lôi Nghênh sau đó chạy đến.

Ở xa xa, bọn họ đã thấy Lôi Nghênh đứng cùng một nhóm người gồm hai nam, hai nữ.

Bên cạnh không có bảo tiêu cũng không có người ngoài!

Anh Hào hưng phấn trong lòng, nghĩ rằng cuối cùng đã có thể báo thù được rồi!

Những thuộc hạ đi chung với anh Hào cũng rất hưng phấn muốn lập tức xông lên.

- Anh là anh Hào sao? Tới thật đúng lúc, chúng tôi đang thảo luận một chút về vấn đề trả nợ.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy anh Hào thì vừa mỉm cười nói vừa búng tay.

Trả nợ? Bây giờ mà nghĩ đến chuyện trả tiền sao?

Anh Hào nghe vậy thì có chút sững sờ nhưng sau đó lại nhe răng cười đi qua.

Có Lôi Nghênh ở đây anh Hào rất tự tin.

- Anh Hào, tôi muốn biết Bạch Song Lôi thiếu anh bao nhiêu tiền?

Bạch Tiểu Thăng vừa búng tay vừa hỏi.

- 1 triệu 100 ngàn!

Anh Hào trả lời.

- Không phải chỉ có 975,000 sao?

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy kỳ lạ nên hỏi lại.

- Đánh rắm!

Anh Hào tức giận quát lên, nhưng mà khi nghe đến cái con số này hắn không tự chủ được hơi nhíu mày lại.

Lôi Nghênh ở bên cạnh cẫn đang yên tĩnh quan sát hắn.

- 975,000, cũng là một con số rất lớn, nếu mà là ba năm trước thì nó sẽ là một số tiền kinh người, có thể mua cả một căn nhà nhỏ.

Bạch Tiểu Thăng lại búng tay than thở.

- Đúng vậy.

Anh Hào kìm lòng không được mà cũng nói theo.

- Hai vợ chồng già bị người ta lừa nhiều tiền như vậy, lúc ấy coi như bán nhà ở đi, chỉ sợ cũng không kiếm đủ số tiền này. Anh nói xem, anh cố ý cho bọn họ vay tiền, đúng là một người có lòng tốt a.

Bạch Tiểu Thăng lại tiếp tục cảm khái nói tiếp.

- Đây là bởi vì là, bởi vì. . .

Hào ca kìm lòng không được nhớ lại cái gì mà 975,000, phòng ở, vợ chồng già, trong ánh mắt có vài phần mê loạn.

- Đó là bởi vì bọn họ có một người con rất lợi hại, anh muốn người đó làm thuộc hạ cho mình đúng không?

Bạch Tiểu Thăng đột nhiên không búng tay nữa, trong mắt lộ ra thần thái dụ hoặc.

- Chắc đó là việc mà anh cảm thấy đắc ý nhất đúng không, có thể nói ra cho chúng tôi cùng chia sẻ niềm vui không?

Nói xong, Bạch Tiểu Thăng đưa bàn tay đến trước mặt Hào vỗ một tiếng.

Ánh mắt anh Hào bỗng nhiên nhìn thẳng.

Khóe miệng của hắn nhếch lên một nụ cười sau đó nói.

- Được, vậy tôi sẽ nói cho cậu nghe!

Bạn cần đăng nhập để bình luận