Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 346: Cậu tại sao không đi ăn cướp đi!



Bạch Tiểu Thăng để anh Hào đứng ở bên cạnh mình, sau đó đếm đầu ngón tay giúp hắn ta tính toán.

Đầu tiên là ba mẹ Lôi Nghênh phải có nhà để ở!

Mặc kệ bây giờ nhà cũ đã bán cho ai, giá trị bao nhiêu tiền, cũng mặc kệ anh Hào dùng biện pháp gì, trong thời gian một tuần phải lấy lại căn nhà đó cho họ!

Ngoài ra, tiền lương ba năm Lôi Nghênh làm bảo tiêu cũng phải được tính. Bạch Tiểu Thăng tính cho Lôi Nghênh mỗi năm ba mươi vạn án theo tiền lương bảo tiêu của các vị lãnh đạo.

Còn nữa, Bạch Tiểu Thăng còn đem cái gì mà phí tổn thất tinh thần cho ba mẹ Lôi Nghênh, công phí ... tất cả đều tính vào.

Tính đi tính lại, anh Hào phải trả cho Lôi Nghênh căn nhà nhỏ kia cùng 2 triệu!

- Cậu tại sao không đi ăn cướp đi!

Anh Hào nghe thấy số tiền đó thì nhịn không được tức tối mắng mỏ.

- Cái này so với đi ăn cướp thì còn có lời hơn!

Bạch Tiểu Thăng vỗ vỗ bả vai hắn ta, sau đó cười hì hì chỉ về phía Lôi Nghênh, nói.

- Nhìn thấy tên kia không, anh ta thật sự muốn giết anh đó, một chút do dự cũng không có! Nếu không phải lúc nãy tôi ngăn lại thì anh chỉ sợ đã là một thi thể nằm ở chỗ này rồi! Tiền dù nhiều nhưng nếu mất mạng thì anh có thể xài được không?

Anh Hào nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, nhìn về phía Lôi Nghênh, thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn đang nhìn chằm chằm vào người mình liền bị dọa cho chết khiếp, co rút ánh mắt trở về.

- Đừng nghĩ có thể chạy thoát được, tôi khẳng định Lôi Nghênh sẽ nhìn chằm chằm vào anh, bản lĩnh của anh ta thì anh chắc cũng cũng biết rõ rồi nhỉ! Tôi tin tưởng thời điểm anh thu dọn đồ đạc thì anh ta đã giết chết anh rồi!

Bạch Tiểu Thăng rất thành khẩn giảng giải cho anh Hào biết tính nghiêm trọng của vấn đề, sau đó vỗ vỗ bả vai của hắn ta.

Anh Hào nhịn không được khẽ run rẩy, hắn tin những gì Bạch Tiểu Thăng nói là sự thật!

- Tôi đồng ý hết.

Cuối cùng, anh Hào cũng phải cúi đầu.

Thời điểm tên kia làm lính đánh thuê thì thật sự đã nhìn thấy máu rồi!

- Tôi nói này người anh em, lần này cậu hố tôi một vố đau đó, tôi sẽ nhớ kỹ cậu!

Hắn tuy không dám đối Lôi Nghênh làm gì nhưng lại đặt xuống ngoan thoại với Bạch Tiểu Thăng.

- Làm sao, anh còn muốn đối phó với tôi à!

Bạch Tiểu Thăng không hề sợ hãi, mỉm cười nhìn hắn.

- Muốn tìm tôi gây phiền phức hay là muốn tìm người nhà của tôi gây phiền phức đây? Tôi khuyên anh chớ chọc vào tôi, tôi còn đáng sợ hơn so với Lôi Nghênh đấy!

Bạch Tiểu Thăng vừa nói vừa cười. Khi nói xong câu cuối cùng thì nụ cười của hắn càng âm lãnh hơn.

- Vừa rồi bị thôi miên còn chưa đủ đúng không? Dám chọc đến tôi? Có tin tôi để anh đem toàn bộ tiền tích góp đưa hết cho tôi một cắc cũng không lưu lại hay không! Hoặc là tôi cũng có thể để anh trần truồng chạy trên đường cái, nhưng mà, anh phải cẩn thận xe lớn đó!

Bạch Tiểu Thăng nhẹ nhàng vỗ vỗ vai anh Hào.

- Vừa rồi tôi búng ngón tay là để thôi miên, bây giờ đang vỗ vai anh, cũng là...

Cả người anh Hào lập tức cứng lại.

Mọi người xung quanh chỉ nhìn thấy anh Hào bất thình lình gào to một tiếng, sau đó nhanh chóng nhảy ra hai thước cách xa khỏi Bạch Tiểu Thăng, giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Không phải chỉ là đang đàm phán bồi thường thôi sao, không cần phải khoa trương tới mức như vậy chứ. . .

Mọi người xung quanh đều im lặng nhìn nhau, không biết phải nói gì cả.

Thời điểm Lôi Nghênh mang đám người anh Hào rời đi thì ánh mắt anh Hào nhìn về Bạch Tiểu Thăng rất kính sợ, nhưng không phải kính như thần thánh mà là sợ như ma quỷ.

Trước khi chia tay, hai người Lôi Nghênh cùng Bạch Tiểu Thăng đi qua một bên trò chuyện một phen.

- Cậu nói với Lý Hào cái gì thế?

Với người có tính tình như Lôi Nghênh mà cũng không nhịn nổi hiếu kỳ.

- Tôi à, toàn là nói láo mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, cũng không giải thích gì nhiều.

Anh Hào vừa bị trúng chiêu nên bây giờ nhắc đến thôi miên là rất sợ hãi, dựa vào tình trạng bây giờ của anh ta thì rất khó có thể thôi miên, chắc chắn là không có khả năng làm được luôn.

Nhưng mà Bạch Tiểu Thăng chỉ hù dọa một chút mà thôi nhưng lại làm hắn ta tin là thật ngay, đây cũng là một dạng của thôi miên.

Bị Bạch Tiểu Thăng hù dọa, còn có Lôi Nghênh uy hiếp, vị anh Hào kia chắc chắn sao này sẽ không dám làm loạn nữa.

Bạch Tiểu Thăng không nói thì Lôi Nghênh cũng không hỏi nữa, anh ta vốn là người không có tính hiếu kỳ lắm.

- Lần này thật sự cám ơn cậu!

Lôi Nghênh chân thành nói.

- Náo loạn lâu như vậy, tôi còn không biết rõ tên của cậu.

- Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, đưa tay qua.

Lôi Nghênh cũng nắm chặt lấy tay của Bạch Tiểu Thăng.

- Tôi gọi là. . .

- Anh gọi là Lôi Nghênh, tôi nghe bọn họ gọi anh như vậy.

Bạch Tiểu Thăng không để Lôi Nghênh nói hết đã cướp lời.

Lôi Nghênh gật gật đầu.

- Bạch Tiểu Thăng, tôi sẽ nhớ kỹ cậu! Cảm ơn cậu rất nhiều.

- Anh nói cảm ơn người khác mà sao giọng điệu cứ như có thù oán thế?

Bạch Tiểu Thăng chỉ đùa một chút.

Lôi Nghênh sững sờ, muốn nói lời xin lỗi.

Bạch Tiểu Thăng tranh thủ thời gian khoát tay chặn lại.

Bạch Tiểu Thăng cảm khái. Người này đúng là không hiểu sự hài hước là gì cả!

- Theo ước định giữa chúng ta, sau khi tôi trở về thu xếp công việc ổn thỏa sẽ đến tìm cậu, làm bảo tiêu cho cậu!

Lôi Nghênh chân thành nói.

Đây là yêu cầu vừa rồi Bạch Tiểu Thăng đưa ra, nếu hắn tìm ra chân tướng sự việc giúp Lôi Nghênh thì anh ta phải làm bảo tiêu cho hắn.

- Bảo tiêu? Cái đó chỉ là tôi nhất thời buột miệng nói ra mà thôi. Tôi cũng không phải là đại nhân vật gì, cũng không muốn cho vay tiền hay thu nợ. Nhưng mà tôi thật sự xem trọng thân thủ của anh, còn có nhân phẩm của anh nữa.

Bạch Tiểu Thăng nói thẳng.

- Anh đã rời xa cha mẹ lâu rồi, hai bác cũng đã lớn tuổi, anh có thể cân nhắc đến hoặc là không đến. Lần này giúp anh xem như là tôi kết giao thêm một người bạn tốt. Nếu như anh đến thì anh nên nhớ kỹ anh sẽ là trợ lý của tôi mà không phải là bảo tiêu, chỉ cần là phòng mà tôi quản hạt thì anh phải học công việc phòng đó, tôi cho anh cơ hội này.

- Lần này, anh tự mình quyết định đi!

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Lôi Nghênh nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng một chút, sau đó mới nói một chữ ‘Được’.

Bạch Tiểu Thăng quay người rời đi, đi được khoảng mười mấy mét thì bỗng nhiên nghe thấy Lôi Nghênh hỏi lại một câu.

- Nếu như chúng ta lại đánh một trận thì ai sẽ thắng?

Tên gia hỏa này vẫn còn băn khoăn chuyện này sao.

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nghĩ đến một câu rất thích hợp để thể hiện sự trang bức lúc này.

- Hơn phân nửa là anh đi, nhưng mà nếu muốn liều mạng thì kết quả sẽ khác.

Bạch Tiểu Thăng cũng không quay đầu lại, dáng vẻ giống như một cao thủ, tay sỏ vào túi rời đi.

Bạch Phỉ, Bạch Nhiên, Dương Thiến Nhi cũng đi theo ở phía sau.

Chờ đi đến chỗ khác thì tư thế ngạo nghễ, ưỡn ngực ngẩng đầu của Bạch Tiểu Thăng sụp đổ, vẻ mặt uể oải, nhe răng trợn mắt,

- Cuối cùng cũng xong chuyện!

Bạch Phỉ, Bạch Nhiên nhìn nhau cười.

Trời đã không còn sớm, Bạch Phỉ, Bạch Nhiên lần lượt cáo từ đón xe rời đi. Bạch Tiểu Thăng, Dương Thiến Nhi tiện đường nên đi chung cùng một chiếc xe taxi.

Trên xe, Bạch Tiểu Thăng chợt nhớ tới một sự kiện, cười tủm tỉm nhìn Dương Thiến Nhi.

Dương Thiến Nhi bị hắn nhìn làm cho rất khó chịu nên mở miệng hỏi.

- Anh nhìn tôi như thế làm gì?

- Tôi cảm thấy cô hôm nay diễn xuất rất tốt!

Bạch Tiểu Thăng sờ sờ cằm, cười nói.

- Có hứng phát triển trong lĩnh vực nghệ thuật không?

Dương Thiến Nhi tưởng Bạch Tiểu Thăng đang trêu chọc mình nên hung hăng lườm lại hắn một cái.

- Nè, tôi nói thật đấy! Bên phòng truyền hình điện ảnh sắp quay một bộ phim mới, giờ vẫn còn cần tìm một diễn viên nữ quan trọng cho bộ phim đó, hôm nay tôi thấy cô rất thích hợp vào vai này!

Bạch Tiểu Thăng vội vàng nói.

Dương Thiến Nhi nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để ý tới.

Bạch Tiểu Thăng áp dụng thái độ làm việc chuyên nghiệp để thuyết phục một phen. Bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt cổ quái của lái xe thông qua kính chiếu hậu. . .

Bạch Tiểu Thăng đang định nói gì đó thì điện thoại di động của hắn vang lên.

Bạch Tiểu Thăng lấy điện thoại ra xem thì phát hiện là thông báo Wechat, khi ấn vào xem thì cái thông báo đó làm cho hắn phải sửng sốt.

Người nhắn tin tới là Ron.

- Bạch Tiểu Thăng, ngày mai tôi sẽ đến Trung Kinh, muốn nói chuyện với cậu một chút!

Ron muốn đến đây thật sao!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng sáng tối chập chờn, sau đó nhắn tin trả lời lại một chữ ‘Được’.

Nhưng đối phương cũng không có trả lời lại gì cả.

Bạch Tiểu Thăng cất điện thoại xong thì có chút thất thần.

Chờ sau khi hắn lấy lại tinh thần thì điều đầu tiên thấy được là lái xe đang nhỏ giọng nói với Dương Thiến Nhi cái gì đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận