Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 348: Đàn ông cũng có thể khóc



Ron một hơi xử lý hơn mười mấy chai bia, ông ta cứ đổ đầy xong rồi uống cạn rồi lại đổ đầy, lại uống cạn.

Bạch Tiểu Thăng yên lặng nhìn ông ta uống sạch hết bia trên bàn.

Ron đang uống bỗng nhiên dừng lại sau đó nhìn Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Làm sao thế, sao cậu không uống!

- Cạn ly nào!

Ánh mắt ông ta nhìn thì giống như đang cười nhưng trong đó lại chất chứa rất nhiều bi thương, những bi thương đó giống như đang tích tụ tràn đầy trong lòng của hắn, không có cách nào để phóng thích ra được.

Là đàn ông thì không thể khóc sao!

Bạch Tiểu Thăng thấy vậy thì chỉ có thể thở dài. Hắn nghĩ tới bản thân mình ở mấy năm trước, nghĩ đến Trịnh Đông Tỉnh mấy năm trước.

Khi hai người vẫn còn là hai còn lừa bướng bỉnh, luôn luôn tin tưởng là đàn ông thì không thể rơi lệ, thứ không đáng tin nhất trên thế giới này là nước mắt.

Nhưng nếu cứ kiếm chế như thế thì sẽ rất khó chịu!

- Sự tình của Kesson tôi hôm qua cũng biết được một chút.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh kể lại.

- Hôm qua, tôi đã gặp mặt tổng giám đốc Kevin của Collison.

Ron nghe vậy chỉ gật đầu sau đó nở nụ cười khinh miệt.

- Tên hỗn đản kia nhất định là đã cười nhạo tôi đúng không!

- Nhoáng một cái đã nhiều năm như vậy rồi. . .

Câu nói tiếp theo của Ron có chút đắng chát,

- Sự tranh đấu giữa Kesson của chúng tôi cùng Collison. Cứ như vậy mà thất bại. . .

Cuối cùng, Ron thở dài một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt xa xăm.

- Ron, tôi sẽ kể một chuyện xưa cho ông nghe nhé!

Bạch Tiểu Thăng bình thản mở miệng, kể lại quá khứ của hắn và Trịnh Đông Tỉnh, chỉ là không có nói ra tên của hai người mà thôi.

Mới đầu, Ron cũng chỉ coi đó là một câu chuyện xưa bình thường, nhưng càng về sau thì Ron càng lắng nghe nhập tâm, không nhịn được phải xiết chặt nắm đấm.

Hai người kia phải nhận lấy danh tiếng xấu, nhận lấy khuất nhục, nhưng vẫn ngoan cường sống tiếp, rồi đến một ngày bọn họ trở về lấy lại tôn nghiêm của mình, lấy lại hết thảy mọi thứ!

Nếu lấy hoàn cảnh của mình mà so sánh với hai người kia thì thất bại của mình có đáng là gì đâu.

- Có một loại đàn ông khi bọn họ gặp phải khó khăn, bị chèn ép bởi vận mệnh bất công, bọn họ sẽ giống một con sói bị thương, tìm đến một nơi hẻo lánh im lặng liếm láp vết thương của mình, không cần người khác thương hại, không cần người khác an ủi! Đối với dạng người này, tôi ban đầu sẽ rất kính trọng! Nhưng sau khi đã trải qua nhiều chuyện, nếu có cơ hội gặp lại bọn họ tôi sẽ nói với họ rằng “Hãy khóc đi, khóc không phải là nhu nhược đâu! Hãy khóc để phát tiết hết nỗi đau ra ngoài, sau đó lau khô nước mắt để làm lại từ đầu”.

Bạch Tiểu Thăng chân thành nói với phía Ron.

- Trong câu chuyện lúc nãy có một người là cậu, một người là bạn thân của cậu có đúng không!

Ron nhìn chăm chú vào Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt tràn đầy sự kính nể.

- Đúng vậy!

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn Ron sau đó nói.

- Chính là chúng tôi!

Nói xong hắn lại cười một tiếng.

- Năm đó giấc mộng của chúng tôi bị vỡ vụn, tôn nghiêm bị giẫm đạp, ngay cả tương lai cũng không còn! So với ông có thảm hơn hay không!

- Ron, nếu như giấc mộng của ông dễ dàng bị vỡ vụn như vậy thì nó không phải là giấc mơ, nó chỉ là một ý nghĩ xằng bậy! Mộng tưởng của một người không thể nào bị đoạt đi dễ dàng như thế!

Bạch Tiểu Thăng nghiêm nghị nói.

- Hãy suy nghĩ lại xem mộng tưởng của ông là gì! Cái ông muốn là mang theo đoàn đội của mình đi lên đỉnh cao của thế giới, trở thành công ty dẫn đầu! Chứ không phải chỉ là một cái công ty Kesson!

Bạch Tiểu Thăng nói xong thì cầm ly bia lên uống một hớp.

Ron ngây ngốc nhìn hắn.

Những lời nói này của Bạch Tiểu Thăng giống như một cây đao đâm thẳng vào lớp băng trong lòng hắn, để cho một tia nắng xuyên thấu vào trong.

Bờ môi của Ron đang run lên, ánh mắt bắt đầu mơ hồ.

Người đàn ông trước nay chưa hề khóc vậy mà bây giờ lại bắt đầu nức nở, nghẹn ngào, sau đó khóc ra thành tiếng. Hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, cứ như vậy khóc rống lên.

Bạch Tiểu Thăng cũng không có an ủi ông ta. Có đôi khi, khóc mới là cách tốt nhất để phóng thích cảm xúc, khóc lên mới có thể lau khô bi thương, tiếp tục lên đường.

Bạch Tiểu Thăng nhẹ nhàng cất giọng hát, hát lên ca khúc mà hắn cùng Trịnh mập mạp thích nhất.

- Tất cả vinh dự ngày hôm qua đã biến thành hồi ức xa xôi, đã vượt qua nửa đời phải chịu khổ chịu khó, tối nay lại phải đi vào mưa gió. . .

- Tôi không thể theo từng đợt chìm nổi, vì người thân tôi yêu, dù khổ dù khó cũng phải kiên cường, chỉ vì những ánh mắt chờ mong kia. . .

- Mộng tưởng vẫn còn là mộng tưởng, giữa trời đất còn có yêu thương, phóng khoáng mà nhìn thành bại của cuộc đời, cùng lắm thì làm lại từ đầu!

. . .

Ron hai mắt mê ly, không kìm lòng được cũng hát theo Bạch Tiểu Thăng. Từ khi nghe được từng lời, từng chữ của bài hát, hắn đã rất rung động.

Chỉ cần không buông bỏ, mộng tưởng sẽ không bao giờ bị đánh bại!

Chỉ cần một khúc hát thôi nhưng đã làm cho người đàn ông trên mặt còn những dòng nước mắt nhưng sống lưng đã thẳng tấp, ánh mắt tràn đầy sự tự tin.

- Bây giờ cảm giác thế nào.

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

- Cùng lắm thì làm lại từ đầu!

Ron la lên. Sau khi đã phóng thích cảm xúc thì Ron giống như trùng sinh thành một người khác. Ông ta nhìn Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt rất cảm kích!

- Đúng vậy, ông hoàn toàn có năng lực làm lại từ đầu!

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Ông còn có đoàn đội cố vấn thương nghiệp tốt nhất Châu u, giấc mộng của ông là đem đoàn đội này trở thành tốt nhất thế giới! Giấc mộng của ông vẫn nằm trong tay!

Ron nghe thấy thế thì trịnh trọng gật đầu.

- Trước hôm nay, tôi vẫn một mực thống khổ khi Kesson thất bại, thậm chí oán hận Collison. Nhưng bây giờ tôi biết tôi đã sai, tôi chỉ là ký thác toàn bộ kỳ vọng vào đó, cho tới nay vẫn không làm rõ được kỳ vọng cùng ước mơ khác nhau như thế nào. Bây giờ tôi đã rõ, thì ra tôi cứ ủ rũ vì thất bại lần này là một hành động hết sức xằng bậy.

Ron thở ra một hơi dài, nhìn Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

- Bây giờ tôi thậm chí còn cảm thấy mình lúc trước có chút buồn cười. Collison, bọn họ chỉ là làm điều mà chính họ nên làm. Đã cạnh tranh, đương nhiên phải là toàn lực ứng phó, dùng hết thủ đoạn đánh bại đối thủ, bọn họ không có làm gì sai cả !

Ron có thể nhận thức được điểm này, xem ra ông ta đã thật sự giải khai được khúc mắc.

- Hôm qua, Kevin nói muốn thông qua tôi để thuyết phục ông, ông ta coi trọng đoàn đội của ông.

Bạch Tiểu Thăng chân thành nói.

- Ông muốn gia nhập Collison sao, tại Châu u, tại lĩnh vực truyền thông, nó cũng được tính là công ty đỉnh tiêm.

Ron nghe Bạch Tiểu Thăng nói xong thì rất bình tĩnh lắc đầu.

- Tôi sẽ không mang đoàn đội của tôi gia nhập bọn họ! Chớ có hiểu lầm, tôi hiện giờ cũng không hận Collison, tôi chỉ là hiểu rõ tổng giám đốc Kevin của bọn họ mà thôi, ông ta cũng không phải là người giỏi về chuyện nghe lời khuyên, càng nhiều lúc rất chuyên quyền độc đoán, đoàn đội cố vấn thương nghiệp dưới cờ bọn họ cũng là thùng rỗng kêu to, công ty như vậy không thích hợp với đoàn đội của tôi! Chúng tôi hi vọng được ở một nơi có không gian phát triển, công ty có thể tiếp nhận đề nghị!

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

- Vậy các ông cân nhắc gia nhập vào các công ty của nước tôi sao?

Bạch Tiểu Thăng chỉ hỏi một chút nhưng Ron lại trịnh trọng gật đầu.

- Đúng vậy!

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, không nhịn được nghĩ đến cái tên Trần Cửu Tranh.

Nhưng mà hắn muốn Ron gia nhập vào truyền thông Trung Kinh hơn!

Bởi vì Trần Cửu Tranh bên kia cũng có chút bá đạo, chuyên quyền độc đoán, cùng Kevin cũng không kém bao nhiêu.

Bạch Tiểu Thăng vừa định nói ra hai cái tên là Trần Cửu Tranh và truyền thông Trung Kinh cho Ron lựa chọn. Nhưng đột nhiên trong đầu hắn vang lên giọng nói của Hồng Liên.

- Nhiệm vụ cấp Phó tổng giám đốc, kích hoạt!

Bạn cần đăng nhập để bình luận