Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 352: Cậu còn dám sỉ nhục tôi!



Chỉ có năm người tham gia cuộc họp, nên chỉ sau hai tiếng là đã kết thúc.

Về tổng thể mà nói thì Tống Trường Không khá hài lòng.

Bọn họ trước sau đã chỉnh sửa khoảng ba mươi lăm điều khoản trong hợp đồng, sau đó báo cáo lên tập đoàn.

Trước khi đi gọi Bạch Tiểu Thăng đến, trợ lý của Tống Trường Không đã xem xét bối cảnh của cuộc họp lần này, bao quát việc Kesson phá sản, đại diện của Collison tới dự, cũng chuẩn bị tốt các văn bản tài liệu cần thiết, cuối cùng sau khi những ghi chép của cuộc họp được truyền xong, thì nó trở thành một file hoàn chỉnh.

Sau khi nội dung được truyền lên trên thì ngoại trừ cao tầng của tập đoàn có thể sửa chữa thì công ty phía dưới, bao quát người truyền đi chỉ có quyền kiểm tra nội dung bên trong tài liệu mà thôi.

Việc chiêu mộ đoàn đội của Ron vào truyền thông Trung Kinh cũng đã xin ý kiến của tập đoàn.

Một khi tập đoàn thông qua thì họ đã có thể tiến vào.

- Về phía đoàn đội của Ron thì cậu đã tiếp xúc qua chưa hay chỉ mới làm việc với Ron thôi?

Tống Trường Không ngồi ngẫm nghĩ lại mọi việc thì thấy có một chút nghi vấn nên hỏi Bạch Tiểu Thăng.

- Tôi đã làm việc với Ron, thời điểm trợ lý của ngài tìm tôi thì cũng là lúc ông ấy gửi tin cho tôi.

Bạch Tiểu Thăng trả lời rất qua loa.

Tống Trường Không nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu sau đó lại quay sang nhìn Trần Trường Khoảnh.

Bỗng nhiên ông ta cảm giác được hai tên này hình như đang giấu diếm mình điều gì đó.

Mặc kệ là những đề nghị của Trần Trường Khoảnh hay Bạch Tiểu Thăng. Nếu bây giờ mà nghĩ lại một chút thì sẽ thấy xuất hiện rất nhiều vấn đề.

Hai người này giống như là vừa mới nghĩ ra liền báo cáo ngay, nhưng ông ta càng suy nghĩ thì càng thấy giống như chuyện này đã được suy tính rất kỹ!

Có câu nói "Người quá vội thì không suy nghĩ", trước khi Tống Trường Không tổ chức cuộc họp hay lúc bên trong cuộc họp thì trong lòng ông ta cất chứa rất nhiều sự tình, nên vô ý thức xem nhẹ những vấn đề này, hiện giờ càng nghĩ thì thấy trong này càng cổ quái.

- Hai người này giống như đã biết trước những tin tức này rồi!

Suy nghĩ đó vừa thoáng qua thì Tống Trường Không bỗng nhiên giật mình.

Quan hệ của Bạch Tiểu Thăng cùng Ron, Trần Trường Khoảnh cùng William quả là không đơn giản mà. . .

Hai người này, một người câu kết cùng Kesson làm bậy, một người thì cùng Collison liếc ngang liếc dọc. . .

Mình chỉ có một người! Phải cảnh giác hơn nữa.

Chẳng qua trước mắt, mặc kệ là hợp tác cùng Collison hay chiêu mộ đoàn đội Ron thì cũng đều là những sự tình rất tốt, đối với mình cũng không có hại gì.

Tống Trường Không tìm mãi nhưng không tìm ra lý do để chất vấn, vì thế trên mặt ông ta bây giờ hiện lên một nụ cười hướng về bọn họ nói.

- Liên quan đến sự tình đoàn đội của Ron, tôi sẽ giao cho bạch tổng phụ trách, còn về việc hợp tác với Collison thì Trần tổng phụ trách nhé. Hai người có ý kiến gì không.

Bạch Tiểu Thăng, Trần Trường Khoảnh gật gật đầu, vui vẻ đồng ý.

- William tiên sinh cũng mệt mỏi rồi nên cậu dẫn cậu ta đi nghỉ ngơi đi. Buổi tối bố trí một bữa tiệc hoan nghênh nhé.

Tống Trường Không quay qua phân phó cho trợ lý của mình. Trợ lý gật gật đầu, sau đó lập tức mang theo William rời đi.

Sau khi hai người kia đã rời đi thì Tống Trường Không nhìn hai người Bạch, Trần, cất tiếng nói.

- Tôi còn có việc nên đi trước một bước, các cậu có việc gì vội thì cũng nên đi thôi.

Vừa dứt lời, Tống Trường Không đứng dậy rời đi.

Trong phòng họp số năm giờ chỉ còn lại hai người, Bạch Tiểu Thăng và Trần Trường Khoảnh. Trần Trường Khoảnh đứng dậy đi đến cửa phòng họp, Bạch Tiểu Thăng cho là anh ta cũng muốn rời đi, nhưng không ngờ Trần Trường Khoảnh đưa tay khóa trái cửa lại sau đó lại quay về chỗ ngồi.

Lão Trần có lời nói muốn nói với mình a!

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng hơi động nhưng cũng không cảm thấy lạ. Trần Trường Khoảnh mà không nói câu nào mới đúng là có chuyện khác trường.

- Bạch tổng, cậu có ý gì đây?

Quả nhiên, Trần Trường Khoảnh không khách khí trực tiếp chất vấn Bạch Tiểu Thăng.

- Tôi làm sao?

Bạch Tiểu Thăng lộ ra vẻ mặt mờ mịt, rất vô tội hỏi lại.

Giả bộ, con mẹ nó, giờ cậu lại cùng tôi giả bộ!

Trần Trường Khoảnh mặt không thay đổi nhìn hắn.

- À, anh nói đến sự tình đoàn đội của Ron sao.?

Bạch Tiểu Thăng làm bộ như vừa hiểu ra, sau đó rất chân thành nói cho Trần Trường Khoảnh nghe.

- Cũng không dối gạt cậu lúc đầu tôi cũng có đề nghị qua, khuyên họ đi đến chỗ của Trần Cửu Tranh tiên sinh! Nhưng mà bọn họ không đồng ý, tôi cũng không có biện pháp nào a!

Đây đều là sự thật nên Bạch Tiểu Thăng rất tự tin nói.

Trần Trường Khoảnh có chút nghi ngờ nhìn Bạch Tiểu Thăng, hắn đã không phân biệt được lúc nào thì Bạch Tiểu Thăng nói thật lúc nào thì nói dối.

Tên này có khả năng diễn xuất rất chuyên nghiệp a. . .

- Còn về phần Kevin tiên sinh bên kia, Ron bọn họ đã biểu thị sẽ không đi. Tôi cũng không thể cầm đao bức bọn họ a!

Bạch Tiểu Thăng thở dài nói tiếp.

- Coi như tôi bức bọn họ, cũng vô dụng.

- Được rồi, sự tình bên Collison thì không đi cũng được! Nhưng bên phía chú hai tôi thì vì cái gì mà Ron bọn họ không đi, không lẽ truyền thông Trung Kinh so với chỗ của chú hai tôi có tiền đồ hơn sao?

Trần Trường Khoảnh không kìm nén được phải hừ một tiếng, sau đó cười lạnh nói.

- Tôi sợ là Bạch tổng cậu mãnh liệt đề nghị bọn họ đến truyền thông Trung Kinh, cậu có phải muốn cho lý lịch của mình có thêm một cái công tích lớn đúng không! Hừ, đào được một đoàn đội cố vấn thương nghiệp đỉnh cấp của Châu u, vậy chẳng phải sẽ làm cho những người bên tập đoàn phải lau mắt mà nhìn sao!?

Cũng không thể trách Trần Trường Khoảnh châm chọc khiêu khích được, dù sao Bạch Tiểu Thăng trước đây không hề hé môi nửa lời về chuyện này, thừa dịp bọn họ không sẵn sàng đã trực tiếp làm xong, đây rõ ràng là đã có kế hoạch từ trước.

Trần Trường Khoảnh bây giờ rất khó chịu.

Mấu chốt trong chuyện này là hắn giờ không biết phải nói làm sao với chú hai Trần Cửu Tranh. Hai ngày trước mình còn vỗ ngực thề son sắt, nói sẽ ở bên trong truyền thông Trung Kinh làm nội ứng, cũng sẽ coi chừng Bạch Tiểu Thăng!

Nhưng hôm nay tên Bạch Tiểu Thăng này lại diễn một màn như thế cho mình xem!

Chú hai làm sao có thể cao hứng nổi đây! Ông ấy nhất định sẽ có ý kiến với mình!

Trần Trường Khoảnh càng nghĩ càng giận, đâu chỉ là khó chịu không thôi, bây giờ trong lòng hắn đang bốc lửa rồi.

- Lão Trần a, anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, dù sao thì tôi cũng không có vấn đề gì.

Bạch Tiểu Thăng cười ha hả, đứng dậy đi ra ngoài.

Nói đùa, Bạch Tiểu Thăng mình tương lai sẽ là tổng giám đốc. Chỉ cần cái thân phận này thôi thì toàn bộ tập đoàn sẽ phải cúi đầu xưng thần, còn cần phải dùng chuyện này để lấy công trạng sao!

- Bạch Tiểu Thăng!

Bạch Tiểu Thăng vừa đi đến cửa phòng họp đưa tay ra muốn mở khóa thì sau lưng truyền đến một tiếng quát khẽ.

Hắn khẽ giật mình, quay đầu lại thì thấy Trần Trường Khoảnh hai mắt lạnh lùng nhìn về phía mình.

- Tôi biết rõ cậu là một người rất có cá tính, có năng lực, thậm chí có đôi khi tôi đối với cậu cũng có chút khâm phục.

Trần Trường Khoảnh lạnh lùng nói.

- Nhưng mà trước mặt quyền thế tuyệt đối thì cậu cũng nên biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, người nào không nên đắc tội! Không phải chỉ cần có tài hoa, năng lực là cậu có thể sống tốt đâu, nó chỉ khiến cho cậu càng chết thảm hại hơn mà thôi!

- Nơi này không có người khác nên tôi mới nói với cậu những lời này!

- Tôi nhắc nhở cậu. Bây giờ việc cậu nên làm là nghĩ biện pháp khuyên Ron đi qua bên chú hai của tôi! Không cần chấp mê bất ngộ! Cũng đừng có tâm tư gì khác. Ở trong mắt chú hai tôi, cậu chỉ là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình mà thôi!

Những câu nói sau cùng của Trần Trường Khoảnh rất lạnh lùng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Trần Trường Khoảnh sau đó cười một tiếng.

- Lão Trần, cảm ơn lời khuyên nhủ hảo tâm của anh, tôi cũng khuyên lại anh hai câu. Không cần luôn coi người khác là châu chấu đá xe, nói không chừng chính anh mới là kiến càng, người anh uy hiếp mới là đại thụ, châu chấu đá xe, không chỉ có thể cười. . .

- Với lại, thật đáng buồn!

Dứt lời, Bạch Tiểu Thăng mở cửa phòng họp, đi thẳng ra ngoài mà không quay đầu lại lấy một cái.

Bạch Tiểu Thăng!

Ánh mắt của Trần Trường Khoảnh tràn đầy lạnh lẽo.

Tôi đã cho cậu cơ hội vậy mà cậu còn đám sỉ nhục tôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận