Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 357: Ý kiến tranh luận



Đối mặt với lời nói có ý vị thâm trường của Bạch Tiểu Thăng, Trần Trường Khoảnh chỉ nhìn sang một cái nhưng không có đáp lại.

- Bạch tổng, hiện giờ chúng ta đang thương lượng chuyện rất quan trọng, cậu lại dở chứng gì đó!

Tống Trường Không có chút tức giận nói.

- Cùng tập đoàn nói chi tiết hơn? Chẳng lẽ giữa chúng ta không thể nói chi tiết được sao! Đoàn đội của Ron tìm đến chúng ta để hợp tác, thật sự là không có ý muốn quấy phá, có đúng hay không! Chúng ta cũng chỉ nói là có khả năng sự việc bị bọn họ che đậy, đây không phải sự thật sao. Nói như thế thì có vấn đề gì? Về phần đoàn đội của Ron, chúng ta có hợp tác hay không. . . Chờ bọn họ đem sự việc của chính mình giải quyết xong đến lúc đó lại đến nói chuyện hợp tác cùng chúng ta a!

Ngữ khí của Tống Trường Không cứng nhắc, thái độ khác thường.

- Bây giờ ở chuyện này tôi cùng với Trần Trường Khoảnh phó tổng có đồng quan điểm.

Tống Trường Không nói rất kiên quyết. Ngụ ý là phải đổ hết trách nhiệm cho đoàn đội của Ron, đồng thời đình chỉ kế hoạch hợp tác với bọn họ!

- Tôi cũng kiên trì quan điểm của mình!

Trần Trường Khoảnh đồng dạng cũng rất kiên quyết nói ra ý kiến của mình.

Bạch Tiểu Thăng nhìn hai người họ. Tống Trường Không và Trần Trường Khoảnh đang ngồi đối diện nhau, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, hình thành lực áp bách rất lớn.

- Vậy thì tốt, tôi cũng kiên trì ý kiến của mình!

Bạch Tiểu Thăng cũng không nhượng bộ nói lại.

Mặc kệ là vì Ron hay là vì chính mình, Bạch Tiểu Thăng vẫn phải kiên cường chống lại.

- Hồng Liên, dưới tình huống quyết sách trọng đại của công ty con nhưng nhân vật số một và số hai của công ty lại có ý kiến khác nhau, thậm chí là khác biệt nhau thì tập đoàn sẽ xử lý như thế nào?

Bạch Tiểu Thăng thử hỏi Hồng Liên để biết trước tình huống.

Bên trong hệ thống của tập đoàn, đã có truyền thông Trung Kinh làm ví dụ cho việc phó tổng cùng tổng giám đốc có địa vị ngang nhau trong công ty. Vậy thì cục diện giằng co như thế này chắc cũng không còn xa lạ gì nữa. Vì thế chắc phải có phương pháp giải quyết tương ứng.

- Dựa theo quy định, ở công ty con nếu như xảy ra việc có ý kiến khác nhau về một vấn đề quan trọng, thì những người có ý kiến khác nhau đó sẽ phải chuẩn bị báo cáo để nói rõ quan điểm của mình cho tập đoàn, nói rõ ràng lý do rồi tiến hành tranh luận.

Hồng Liên nói.

- Đây còn được gọi là 'Ý kiến tranh luận', tài liệu được làm cần phải có khoảng một ngàn chữ.

Còn có loại thao tác như thế sao. . .

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng chớp lên. Đây không phải là dựa vào ngòi bút để tranh luận sao?

Chuyện này thì ai có thể hơn mình được chứ!

Huống hồ tại phòng truyền thông internet mới thì mình còn có một tổ năm người viết rất tốt a, nếu nói là diệu bút sinh hoa thì cũng đang khiêm tốn rồi!

- Vậy thì ý kiến không thống nhất rồi.

Tống Trường Không vẻ mặt âm trầm.

- Chắc mọi người đều biết đến 'Ý kiến tranh luận' bên trong tập đoàn chứ, đã như vậy thì chúng ta liền tự mình chuẩn bị sau đó để tập đoàn bên kia quyết định đi!

Dứt lời, Tống Trường Không lạnh lùng đứng dậy, cũng không thèm nhìn Bạch Tiểu Thăng một cái, nhưng lại hướng về Trần Trường Khoảnh nhẹ nhàng gật đầu.

Bạch Tiểu Thăng, Trần Trường Khoảnh cũng đứng dậy rời đi.

Một cuộc họp nhỏ kết thúc không vui vẻ!

Vừa về tới phòng của mình thì Tống Trường Không giương mắt nhìn cửa ra vào, thở phì phì ra từng hơi dài.

Tên Bạch Tiểu Thăng này giống như tảng đá trong hầm cầu, vừa thúi vừa cứng!

- Chơi 'Ý kiến tranh luận' sao? Hừ, chúng tôi bên này có hai người đó!

Tống Trường Không không nhịn được phải hừ lạnh một tiếng.

Hắn không tin mình cùng Trần Trường Khoảnh mà lại không ép được Bạch Tiểu Thăng!

Bên ngoài phòng làm việc, trợ lý nhìn thấy hai vị phó tổng thần sắc rất khó coi đi tới thì rất thức thời lên tiếng chào hỏi, cũng không dám nói nhiều mà lập tức quay đầu chui vào văn phòng của Tống Trường Không.

- Tống tổng. . .

Trợ lý cẩn thận từng li từng tí gọi một tiếng.

- Xế chiều hôm nay cậu từ chối hết tất cả các công việc của tôi đi, công việc bên cậu cũng vậy. Cậu ở đây cùng tôi làm một bản báo cáo 'Ý kiến tranh luận'!

Tống Trường Không lập tức phân phó.

Nhất định là đàm phán không thành rồi, bây giờ đang muốn trình báo cho tập đoàn để giải quyết sao!

Trợ lý không dám hỏi nhiều, tranh thủ thời gian gật gật đầu.

- Vâng!

Ở bên kia, Bạch Tiểu Thăng cùng Trần Trường Khoảnh trầm mặc đi đến chỗ thang máy.

- Bạch tổng, đừng vội đi, tôi có hai câu muốn nói với cậu.

Trần Trường Khoảnh bỗng nhiên lên tiếng sau đó còn đưa tay làm cái tư thế mời.

Bạch Tiểu Thăng liếc hắn một cái sau đó cùng đi đến một góc tương đối yên tĩnh.

- Bạch tổng, cậu sự dự định cùng chú hai tôi và Kevin tiên sinh vạch mặt sao?

Lông mày của Trần Trường Khoảnh nhăn lại, ánh mắt sắc bén hỏi.

- Tôi không muốn cùng ai vạch mặt cả!

Bạch Tiểu Thăng rất bình tĩnh trả lời.

- Vậy sao cậu còn như bị điên mà kiên trì đem đoàn đội của Ron kéo vào truyền thông Trung Kinh làm gì!

Trần Trường Khoảnh hạ giọng nói, rất không hiểu Bạch Tiểu Thăng đang muốn cái gì.

- Chuyện này đối với cậu có chỗ tốt gì!

Bạch Tiểu Thăng cười nhạt một tiếng.

Có tình nghĩa, còn được điểm. Nhưng bất kể là chỗ tốt nào thì hắn cũng không thể nói cho Trần Trường Khoảnh. Có nói thì anh ta cũng sẽ không hiểu.

- Lui 10 ngàn bước mà nói thì dù cậu kiên trì như vậy đối với đoàn đội của Ron có chỗ tốt gì chứ!

Trần Trường Khoảnh trầm giọng nói tiếp.

- Truyền thông Trung Kinh so với chỗ của chú hai tôi, so với Collison thì tốt hơn sao? !

Trần Trường Khoảnh vạn phần không hiểu, mặc kệ từ góc độ nào xem xét thì Bạch Tiểu Thăng đang làm một việc không có ý nghĩa, được không bù nổi mất, phí sức nhưng lại không có kết quả tốt.

Nếu không phải chú hai cùng với Kevin tiên sinh kiên trì muốn hắn thuyết phục Bạch Tiểu Thăng thì hắn cũng không muốn cùng Bạch Tiểu Thăng nói nhảm như thế này!

- Đây là lựa chọn của Ron, tôi chỉ đang tôn trọng lựa chọn của ông ấy. Có chỗ tốt gì thì anh sẽ không hiểu được đâu.

Bạch Tiểu Thăng chậm rãi trả lời lại.

- A, ha ha.

Trần Trường Khoảnh vừa bực mình vừa buồn cười nói.

- Cậu cùng Ron là bạn tốt nên thấy việc ủng hộ quyết định của ông ta là tốt cho ông ta sao? Tôi không ngại nói cho cậu biết, sự kiên trì của cậu chỉ mang đến cho đoàn đội của Ron ác mộng mà thôi!

Trần Trường Khoảnh nhìn Bạch Tiểu Thăng giống như đang nhìn một thằng ngốc.

Hắn bỗng nhiên cảm giác được lúc trước mình bởi vì thấy Bạch Tiểu Thăng có năng lực nên đem cậu ta trở thành đại địch, đúng là quá sai lầm! Dù năng lực cá nhân có lớn nhưng không thấy được sự thật, đối đầu với sức mạnh vượt trội mình thì đây gọi là ngu xuẩn, gọi là đầu đất!

Bạch Tiểu Thăng xử lý những chuyện trước kia rất tinh anh rõ ràng, nhưng vì cái gì bây giờ gặp loại chuyện này lại ngây thơ, buồn cười, ngốc nghếch như thế!

Trần Trường Khoảnh đúng là không thể hiểu nổi, hắn chờ mong Bạch Tiểu Thăng nói cho mình một lý do.

- Có phải không là ác mộng hay không, không phải anh nói là được! Bọn họ có thể tiến vào truyền thông Trung Kinh hay không cũng không phải anh nói là được.

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt nói.

- Nhiều khi bản thân anh cũng quá tự tin đó.

- Ý của cậu là 'Người đời đều say, chỉ mình ta tỉnh' sao.?

Trần Trường Khoảnh đùa cợt cười một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng từ chối cho ý kiến.

- Nếu như không có chuyện gì khác thì tôi không thể cùng anh nói chuyện phiếm nữa, tôi cần phải viết bài cáo cáo 'Ý kiến tranh cãi' một ngàn chữ a, Trần tổng cũng nên trở về dùng nhiều tâm tư để viết báo cáo đi, hi vọng anh cùng Tống tổng có thể song kiếm hợp bích, chèn ép được tôi.

Bạch Tiểu Thăng trêu ghẹo nói, sau đó quay đầu muốn đi.

- Dừng lại!

Ánh mắt Trần Trường Khoảnh trở nên lạnh lùng, nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Nói tới đây rồi thì xác thực cũng không có gì để nói. Đã như thế thì tôi cũng không cần tiếp tục khuyên nữa. Lúc trước chú hai tôi có nói với tôi, nếu như cuối cùng vẫn không thể khuyên được cậu thì hãy nói lại câu nói này cho cậu.

Bạch Tiểu Thăng quay đầu lại, có chút tò mò nhìn Trần Trường Khoảnh hỏi.

- Lời gì?

- Ta, vốn, cầm lòng, hướng, minh, nguyệt!

Trần Trường Khoảnh nói từng chữ từng chữ một, sau đó bước qua người Bạch Tiểu Thăng rời đi.

Nó là câu thơ bên trong ( Tỳ Bà Ký ), câu tiếp theo là "Làm sao trăng sáng chiếu kênh rạch".

Nói mình không thức thời sao?

Bạch Tiểu Thăng nhìn bóng lưng Trần Trường Khoảnh, mỉm cười nói theo một câu.

- Làm phiền anh gửi cho Trần Cửu Tranh tiên sinh một câu giúp tôi.

Bước chân Trần Trường Khoảnh dừng lại, nghe sau lưng truyền đến một câu.

Trịch địa hữu thanh (*nói năng có khí phách)!

- "Trăng sáng xưa nay không cúi đầu!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận