Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 359: Liên minh Tống Trần



Bạch Tiểu Thăng nhanh nhẹn thông suốt đi dạo ở phòng truyền hình điện ảnh, vừa tuần tra cũng là giải sầu.

Hắn mấy ngày nay vẫn bận chuyện đoàn đội của Ron, vừa cho tập đoàn báo cáo "Ý kiến tranh luận", vừa phải tiến hành phân tích đối với phiên tòa của Ron, đúng là rất "Đốt não" a.

Đại não mệt mỏi nên hắn cũng cần buông lỏng một chút.

Lâm Vi Vi bị hắn bắt ở lại phòng truyền thông internet mới để mấy người kia có gì cần thì nàng sẽ hỗ trợ luôn.

Tổng thanh tra Cao Đại Chí của phòng truyền hình điện ảnh nghe nói Bạch Tiểu Thăng tới liền tranh thủ thời gian tươi cười chạy tới tiếp đãi, Bạch Tiểu Thăng cũng không có cự tuyệt. Hắn cũng cần có người cho hắn giảng một chút tiến triển công việc của phòng truyền hình điện ảnh.

Phòng truyền hình điện ảnh bên này hiện giờ đang khí thế ngất trời, bật hết hỏa lực vội vàng chuẩn bị cho việc quay chụp bộ phim truyền hình lớn kia. Kịch bản đã được đoàn đội của Văn Thanh và đoàn đội biên kịch của công ty Thương Uyển Uyển hoàn thành, chỉnh lý hoàn thiện, ngay cả phê duyệt phân cảnh cũng theo yêu cầu của phim để làm.

Xem ra những người này đang chuẩn bị làm một vố lớn đây.

Bạch Tiểu Thăng cảm khái, đã làm việc theo phương thức truy cầu sự hoàn mỹ này thì chả lẽ bộ phim này có thể không hot sao!

- Bạch tổng, ngài có ý kiến chỉ đạo gì đối với công việc của chúng tôi không?

Sau khi hồi báo một lần, Cao Đại Chí vẻ mặt tươi cười hỏi thăm.

- Để cho tôi chỉ đạo? Cao tổng là để cho tôi mất mặt sao.

?

Bạch Tiểu Thăng nói đùa

- Người ngoài nghề chỉ đạo người trong nghề là tối kỵ. Có ông theo dõi tiến độ là tôi yên tâm! Ông bên này có yêu cầu gì, có khó khăn gì thì tìm tôi, hoặc là nói cho Vi Vi, tôi đối với cái phòng này mà nói thì chỉ là một người lãnh đạo hậu cần, điều duy nhất tôi có thể làm là nghĩ trăm phương ngàn kế để ủng hộ các ông.

Cao Đại Chí đã lăn lộn trong nghề này nhiều năm, nhưng lại bị mấy lời nói của Bạch Tiểu Thăng làm cho cảm động.

Người trẻ tuổi này, tuổi còn trẻ liền ở chức vị cao, không kiêu không vội, đáng quý là biết rõ ràng vị trí của mình. Biết rõ cái gì nên quản, cái gì nên uỷ quyền!

Tiền đồ không thể đo lường!

Cao Đại Chí cảm khái!

Đồng thời hắn cũng thấy may mắn vì Bạch Tiểu Thăng đến lãnh đạo phòng này.

- Yên tâm đi, Bạch tổng! Phòng này là ngôi nhà thứ hai của Cao Đại Chí tôi, nó giống như con của tôi, tôi sẽ dùng hết toàn lực để chăm sóc nó, xem trọng nó!

Cao Đại Chí nói rất có lực.

Lão Cao nhiễm tính láu cá của nghề nghiệp quá nặng a, hắn nói lời từ đáy lòng nhưng lại có cảm giác giống như xu nịnh,

Ông ta cũng cảm giác được nên vội vàng muốn đổi loại giải thích khác.

Bạch Tiểu Thăng ngăn lại.

- Tôi hiểu.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Cao Đại Chí cuối cùng cũng không nói gì nữa, có nói nữa cũng chỉ là nói trên miệng, làm được mới là thật!

Hai người một đường đi dạo, ở bên ngoài các phòng nhìn một chút qua cửa sổ thủy tinh, tận lực không quấy rầy những nhân viên đoàn làm phim đang bận rộn kia . . .

Từ trong miệng Cao Đại Chí, Bạch Tiểu Thăng hiểu rõ rất nhiều chuyện.

Văn Thanh mặc dù tính tình vẫn nôn nóng như cũ, nhưng đã có thể cùng người khác hợp tác, có thể nghe những ý kiến bất đồng. . .

Dương Thiến Nhi rất có thiên phú diễn xuất, tại chuyên ngành lão sư chỉ điểm xuống, hiện giờ đang học tập một ít thứ khác, càng lúc càng giống nhân vật kia, có thành tích nổi bật. . .

Bạch Tiểu Thăng cũng không có quấy rầy bọn họ, mà chỉ lặng lẽ đến, lặng lẽ đi.

Trước khi tan làm, Bạch Tiểu Thăng trở về phòng truyền thông internet mới, vào phòng làm việc của mình.

Chỉ có Lâm Vi Vi ở đây, mấy người kia đã rời đi.

Thời điểm Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy văn bản kia, có chút nghẹn họng nhìn trân trối, sau đó thán phục.

Nội dung bên trong vẫn như cũ, lý do vẫn là những lý do kia.

Nhưng trải qua năm người kia chỉnh sửa, giờ đọc lại thì có cảm giác hoàn toàn khác biệt!

Rất có sức cuốn hút, đặc biệt nó còn mang theo tính cổ động!

Để cho người ta nhìn một lượt liền cảm thấy nhất định phải nắm trong tay đoàn đội của Ron, không cần nói tiêu 3 hay 5 triệu Euro, dù là tăng gấp đôi đi nữa thì cũng đáng giá!

- Đám người này, may mắn họ không có viết truyện a. Nếu không thì lúc đó đúng là tai họa!

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được phải cảm khái một câu.

Có phần bản thảo này, Bạch Tiểu Thăng lòng tin mười phần.

Hắn lập tức vào hệ thống, đem phần bản thảo này gửi lên phía trên.

Sau khi gửi đi, tài liệu biểu hiện trạng thái là "Đang đợi" .

Chỉ có khi Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh toàn bộ tải lên trên thì lúc đó hệ thống sẽ thống nhất gửi đi.

Khi làm xong thì Bạch Tiểu Thăng phát hiện, cho dù hắn là người gửi thì cũng không thể thay đổi nội dung, chỉ có quyền xem.

Thế là xong sao! Bạch Tiểu Thăng yên tâm.

Nhưng mà, hắn không có chú ý tới. Kỳ thật, không phải là không thể sửa đổi!

Ở dưới cùng của trang này, có ghi một nhóm chữ nhỏ không đáng chú ý: Nếu cần sửa đổi thì cần nhân vật số một số hai của công ty con đồng thời ủy quyền!

. . .

Sau khi xong việc, Bạch Tiểu Thăng cả người nhẹ nhõm, khẽ hát, đứng dậy về nhà.

Hắn đã đi rồi, nhưng mà Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh còn ở công ty.

Không những còn mà hai người này còn ở cùng một chỗ, đó là văn phòng của Tống Trường Không.

Trần Trường Khoảnh đạt được "Chỉ thị" của Trần Cửu Tranh liền lập tức chạy tới "Kết minh" cùng Tống Trường Không .

Đương nhiên, còn cần thăm dò. . . Tống Trường Không có phải nhất quyết muốn đối phó với Bạch Tiểu Thăng hay chỉ là có chút bất mãn, điều này phải làm rõ ràng.

Phần "Ý kiến tranh cãi" của Trần Trường Khoảnh đã xong, trên danh nghĩa là cùng Tống Trường Không thương thảo nội dung bên trong.

Nhưng mà nói chuyện hai câu đến bản thảo, đề tài của hắn liền rơi xuống trên người Bạch Tiểu Thăng.

- Cái tên Bạch Tiểu Thăng này cho tới nay luôn quá phận, hai ngày trước còn trước mặt mọi người làm nhục tôi, cũng không nể mặt ngài. Cứ như thế mà còn không bị trừng phạt thì tất nhiên sẽ lần lượt được một tấc lại muốn tiến một thước, lần này lại dám hoàn toàn không để ý tới đại cục! Thế thì về sau, chúng ta làm sao có thể làm việc được nữa.

Trần Trường Khoảnh càng nói càng oán giận.

Hắn nói những lời này, rõ ràng mang mấy theo mấy vẫn đề.

Đầu tiên, ở trước mặt Tống Trường Không gọi thẳng tên Bạch Tiểu Thăng, mà không phải là Bạch tổng! Đây là một cái ám chỉ!

Tiếp theo, hắn đem chính mình cùng Tống Trường Không đặt chung ở một chiến tuyến.

Tống Trường Không giữ im lặng nghe, liếc nhìn bản thảo của Trần Trường Khoảnh, đối với biểu hiện bực tức của hắn mắt điếc tai ngơ.

Trần Trường Khoảnh lại tùy ý chỉ trích Bạch Tiểu Thăng hai câu, lời nói cũng không phải rất hung ác, nhưng lại âm độc, nói Bạch Tiểu Thăng chiếm cứ thực quyền ở hai phòng quan trọng của công ty, với lại những phòng khác cũng bởi vì hai phòng kia thu được lợi mà nhao nhao nóng mắt, có lòng hướng tới Bạch Tiểu.

Đây là đang muốn kích thích thần kinh của Tống Trường Không.

Đồng thời, lúc Trần Trường Khoảnh nói cũng xác thực là có chút cảm xúc tức giận ở bên trong, không phải nói cái khác mà bây giờ, ngay cả phòng game onlines cũng vụng trộm hi vọng Bạch Tiểu Thăng tới tiếp quản. Đây không phải là đánh mặt của hắn sao!

Tống Trường Không mặt không biểu tình, buông xuống bản thảo kia.

Thời điểm hắn nhìn về phía Trần Trường Khoảnh, Trần Trường Khoảnh phát hiện ánh mắt của vị Tống tổng này trong có chút mù mịt, âm trầm đáng sợ.

Những lời đó Tống Trường Không làm sao có thể nghe lọt tai!

Không có trả lời, không có nghĩa là không xúc động!

- Trần tổng, hai người chúng ta là người thông minh, người thông minh cùng người thông minh nói chuyện thì không cần vòng vo.

Tống Trường Không thẳng thắn, cười lạnh.

- Để bày tỏ thành ý thì tôi chỉ ra trước a. Không thể lại để Bạch Tiểu Thăng tiếp tục hồ nháo, chúng ta phải hành động! Phải hành động quả quyết mà hiệu quả! Nhưng nếu muốn đối phó cậu ta thì không dễ dàng như vậy, nếu tại truyền thông Trung Kinh mà nói, cậu ta cùng chúng ta là đồng cấp! Cậu hoặc tôi mỗi người riêng lẻ khẳng định không thể đối phó cậu ta.

- Ý của ngài, kết minh?

Trần Trường Khoảnh nói.

- Kết minh!

Tống Trường Không khẳng định gật đầu.

- Tốt, kết minh đi!

Trần Trường Khoảnh trầm trọng gật đầu.

Lời nói rất rõ ràng.

Gọn gàng, linh hoạt, tạo nên liên minh chống lại Bạch Tiểu Thăng, coi như đã sơ bộ đạt thành.

- Vậy kế tiếp chúng ta làm thế nào?

Trần Trường Khoảnh hỏi.

Tống Trường Không vỗ bản thảo, cười nói.

- Bước đầu tiên, tuyệt đối không thể để đoàn đội của Ron tiến vào công ty! Để lần này họ Bạch thất bại thảm hại!

- Về phần bước thứ hai, đó là lấy đi tất cả thực quyền của cậu ta, làm mọi thứ thật triệt để, thật sạch sẽ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận