Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 362: Tôi đi đánh nhau!



Bạch Tiểu Thăng vừa nhìn thấy tin tức kia ở khung nhắc nhở liền vội vã mở giao diện hệ thống của tập đoàn lên. Sau đó nhanh chóng đọc nội dung bên trong.

- . . . Căn cứ vào tình trạng hiện giờ của đoàn đội Ron thì bộ sự vụ của tập đoàn khu Đại Trung Hoa nghiêm túc nghiên cứu 'Ý kiến tranh luận' mà tổng giám đốc Tống Trường Không, phó tổng giám đốc Trần Trường Khoảnh, phó tổng giám đốc Bạch Tiểu Thăng của truyền thông Trung Kinh đồng thời đưa lên, cẩn thận phân tích lợi và hại khi tuyển dụng đoàn đội của Ron, cuối cùng xác định. . .

- Quyết định hủy bỏ thông báo tuyển dụng!

- Không thông báo tuyển dụng đoàn đội của Ron!

Nhìn thấy kết quả, trong lòng Bạch Tiểu Thăng mát lạnh.

Từ chối!

Phần "Ý kiến tranh luận" kia của mình nội dung bên trong rất tỉ mỉ, lý do rất đầy đủ, tình lý đều có, rất có có tính thuyết phục, làm sao có thể thất bại được.

Bạch Tiểu Thăng không hiểu!

Không phải hắn là người tự phụ nhưng vào thời điểm cần sự tự tin thì hắn tuyệt đối có đầy đủ!

Lúc Bạch Tiểu Thăng xem tin tức này còn thấy một thông báo nhắc nhở chỉ gửi cho một mình hắn, vì thế Bạch Tiểu Thăng tiếp tục ấn mở.

- Phó tổng truyền thông Trung Kinh Bạch Tiểu Thăng tiên sinh, về việc báo cáo đệ trình 'Ý kiến tranh luận' trước đó của ngài, xin ngài cẩn thận đọc lại và sửa chữa, tránh cho việc xuất hiện ba lỗi sai ở trên, điều này đối với bộ sự vụ của tập đoàn khu Đại Trung Hoa là không tôn trọng, do đó nhắc nhở ngài lần sau chú ý hơn!

Cái tin nhắn nhắc nhở này lộ ra sự bất mãn của người đọc.

Bạch Tiểu Thăng sửng sốt.

Hắn không nhớ là mình có mắc sai lầm hay không! Nhưng mà bài văn một ngàn chữ này trước khi gửi đã có năm người văn phong mạnh nhất ở phòng truyền thông internet mới đọc qua rồi nên không có khả năng xuất hiện sai lầm, chẳng lẽ thật sự gặp quỷ.

Bạch Tiểu Thăng nhanh chóng mở bài báo cáo đã gửi đi, đọc lại từ đầu đến cuối một lần nữa.

Bài báo cáo này đã được chú thích lại chỉ những chỗ mắc lỗi chính tả, chỗ sai thậm chì còn đánh dấu kiểu chữ khác và tô đỏ lên.

Bạch Tiểu Thăng càng xem lông mày nhíu lại càng sâu, trong đôi mắt ngưng tụ một luồng lệ khí.

Thứ này đã bị sửa đổi!

Sức thuyết phục, độ cảm nhiễm đều bị hạ thấp, còn bị thêm một số lỗi chính tả! Bất luận một vị độc giả nào đọc được bài báo cáo này cũng sẽ nổi nóng.

Bạch Tiểu Thăng khẽ nhắm mắt lại.

Hắn bây giờ mới nhớ lại câu nhắc nhở kia.

- Nếu như muốn chỉnh sửa hoặc rút báo cáo lại thì cần có sự ủy quyền của nhân vật số một, số hai của công ty!

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt bao phủ vẻ lo lắng, hắn đá bay cái ghế ngồi của mình đi, bước nhanh ra bên ngoài.

Cửa phòng làm việc vừa mở ra, Lâm Vi Vi đúng lúc mang theo điểm tâm tới, thình lình gặp Bạch Tiểu Thăng đi về phía mình, vừa định cười chào hỏi liền thấy ánh mắt như muốn giết người của Bạch Tiểu Thăng!

- Anh Tiểu Thăng, ngài, ngài. . .

Lâm Vi Vi rất kinh hoảng, thậm chí có chút lắp bắp, nhìn mặt mũi tràn đầy sát khí của Bạch Tiểu Thăng khi đi lướt qua bên người nàng, mới lên tiếng hỏi.

- Ngài muốn đi đâu thế?

- Đánh nhau!

Bạch Tiểu Thăng cũng không quay đầu lại mà trả lời một cách băng lãnh!

Lâm Vi Vi chỉ ngây ngốc đứng yên chỗ đó, hơn nửa ngày mới thức tỉnh, để đồ đang cầm trên tay xuống rồi vội vàng chạy theo.

Truyền thông Trung Kinh, văn phòng tổng giám đốc.

Trần Trường Khoảnh mặt mày hớn hở, gõ cửa đi vào.

- Trần tổng tới rồi sao, tôi vừa mới định gọi điện thoại cho cậu đây.

Tống Trường Không đang bưng một chén sữa, khuôn mặt tràn đầy ý cười.

Tập đoàn quả nhiên bỏ thông báo tuyển dụng đoàn đội của Ron.

Lần này bọn họ đã thắng, hung hăng đánh bại Bạch Tiểu Thăng.

Ngẫm lại, Tống Trường Không liền cảm thấy tư tưởng được mở rộng.

Chờ lúc Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy tin tức chắc sẽ tức đến nổ tung!

Thế nên! Tên này đắc chí, phách lối cũng đủ lâu rồi, giờ phong thủy luân chuyển, cũng nên cho cậu ta chút kinh ngạc!

Đồng thời, Tống Trường Không còn nhận được nhiều tin tức khác.

Tập đoàn đối với lý lẽ của Tống Trường Không ở trong bài báo cáo rất tán thưởng, còn động viên Tống Trường Không vài câu.

Nếu mà người ngoài nhận được vài câu động viên như thế thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng với Tống Trường Không thì khác, ông ta xem đó như tiếng trời!

Điều này biểu thị cho sự tin tưởng của tập đoàn đối với ông ta, lúc đầu ông ta cứ nghĩ là mình sẽ hết cơ hội trong việc kiểm tra đánh giá hằng năm! Nhưng bây giờ xem ra việc sắp trở thành tổng giám đốc ưu tú liên tục năm năm cùng thăng chức tăng lương đang nằm trong tầm tay!

Được một câu động viên này thì việc Tống Trường Không hắn phải động chút tay chân kia, rất đáng giá!

- Tống tổng lần này tập đoàn xử lý rất quả quyết, cũng rất nhanh chóng! Quyết định này đúng là rất cơ trí! Đối với việc thông báo tuyển dụng đoàn đội của Ron, tuần tự tiến hành hai chỉ thị trái ngược nhau, trước là khẳng định sau là phủ định, trước là ủng hộ sau là phản đối, ý kiến trái ngược nhau như thế rất dễ gây tổn hại đến mặt mũi cũng như danh dự của tập đoàn. Tôi nghĩ sau lần này mặc kệ là lý do gì tập đoàn đều khó có khả năng lại đồng ý a!

Trần Trường Khoảnh cười cười nói ra suy nghĩ của mình.

Quyết định của tập đoàn không phải chỉ là nói chơi, càng không phải là cùng trẻ con nói chuyện. Không thể một hồi đồng ý, một hồi phản đối được.

Tin tưởng để có được câu trả lời này thì cao tầng của tập đoàn cũng phải trải qua rất nhiều cuộc họp.

- Đúng vậy, lần này cậu nói đúng rồi!

Tống Trường Không cười kêu Trần Trường Khoảnh đến ngồi ở ghế sô pha.

- Đoàn đội của Ron không có khả năng lại tiến vào truyền thông Trung Kinh nữa!

Trần Trường Khoảnh cũng tươi cười nói.

- Tống tổng, giai đoạn hợp tác này của chúng ta cũng tính là thành công rồi, vậy kế tiếp, chúng ta có thể trò chuyện một chút, bàn tiếp kế hoạch của giai đoạn thứ hai không!

Thu quyền lực của Bạch Tiểu Thăng về!

Ánh mắt Tống Trường Không nhấp nháy, đối với điều này ông ấy cũng rất chờ mong, nhưng mà thời điểm ông ta nhìn về phía Trần Trường Khoảnh thì nụ cười có chút ý vị thâm trường.

Nếu Bạch Tiểu Thăng không có thực quyền thì chẳng phải Trần Trường Khoảnh sẽ trở thành một Bạch Tiểu Thăng thứ hai sao. . .

Dù sao cậu ta cũng là thanh niên tài tuấn, bối cảnh lại rất kinh người. . .

Nhìn ánh mắt của Tống Trường Không, trên mặt Trần Trường Khoảnh cũng lộ ra một vòng ý cười.

- Tống tổng, tôi biết rõ ông đang nghĩ cái gì. Không dối gạt gì ông! Cái truyền thông Trung Kinh này, không cần nói đến phó tổng giám đốc, coi như là chức tổng giám đốc của ông tôi cũng chưa hẳn đã vừa ý!

Trần Trường Khoảnh bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình.

- Có thể ông đã biết Trần Cửu Tranh tiên sinh là chú hai của tôi, nếu như tôi muốn thì hoàn toàn có vị trí tốt hơn hiện tại. Với lại, tôi không sợ nói cho ông biết, chú hai tôi ở trong gia tộc cũng không phải là người có sự nghiệp thành công nhất, tôi nói câu này cũng không sợ đắc tội ông ——

- Cái chức vị Tổng giám đốc của ông, tôi vẫn chưa vừa mắt đâu!

Trần Trường Khoảnh trầm giọng nói.

- Vậy sao?

Ánh mắt Tống Trường Không hơi co lại, cười một tiếng.

Câu nói này ông ta không thấy có chỗ đắc tội nào mà ngược lại càng cảm thấy dễ chịu.

- Cậu là Loan Phượng bay vút trên cao, điều này rất tốt!

Tống Trường Không cười cười nói.

Nếu sớm biết như thế thì ông ta đã sớm liên thủ cùng Trần Trường Khoảnh!

Cũng là do trước đây nói chuyện không đủ a!

- Tống tổng biết rõ ý tứ của tôi rồi, vậy kế tiếp chúng ta trò chuyện một chút, làm sao để đối phó với Bạch. . .

- Phanh!

Lời của Trần Trường Khoảnh còn chưa nói hết thì cửa phòng làm việc của Tống Trường Không đã bị người ta đập vào một lực rất lớn. m thanh phát ra này so với tiếng đạp cửa cũng không khác gì mấy.

Trần Trường Khoảnh giật nảy mình.

- Chuyện gì xảy ra!

Tống Trường Không cũng kinh sợ hỏi.

Không phải là năm tiếng gõ cửa nên trái tim của ông giống như muốn ngừng đập luôn!

Hai người nhìn chăm chú vào cửa thì kinh hãi phát hiện, Bạch Tiểu Thăng với khuôn mặt âm trầm đang đi tới.

Nhìn thấy Tống Trường Không và Trần Trường Khoảnh thì trên mặt Bạch Tiểu Thăng lộ ra một tia cười lạnh.

- Ồ! Hai người cùng ở đây à!

Bạn cần đăng nhập để bình luận