Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 363: Các người có biết hậu quả không!?



Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh vừa thấy Bạch Tiểu Thăng thì trong nháy mắt sắc mặt trở nên không tự nhiên.

Bọn họ đang ở chỗ này mưu đồ bí mật, thương lượng làm sao tiến hành giai đoạn hợp tác thứ hai—— cướp đoạt thực quyền trong tay Bạch Tiểu Thăng!

Kết quả, người ta khí thế hùng hổ xông tới.

Đây giống như đang làm chuyện xấu lại bị bắt tại trận, đúng là quá kích thích!

Coi như Tống Trường Không là người ở lâu trên địa vị cao, lòng dạ cực sâu, xử sự bình tĩnh, cũng phải kinh hoàng trong giây lát.

Trần Trường Khoảnh cũng đồng dạng, trái tim kịch liệt nhảy lên giống như không thể dừng lại.

Nếu đổi thành người khác thì bọn họ cũng không trở nên như vậy.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng là người như thế nào, hành vi của tên này quá kinh khủng, có đôi khi ngang ngược bá đạo, có đôi khi âm hiểm giảo hoạt, với lại hoán đổi tự nhiên, căn bản để người ta khó nắm bắt, đoán không ra hắn đang nghĩ gì.

Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh to to nhỏ nhỏ cũng đã trải qua Bạch Tiểu Thăng mấy lần thua thiệt, nhưng từ trong lòng mỗi người đều có loại cảm giác mà không ai muốn thừa nhận —— e ngại.

Trợ lý của Tống Trường Không sắc mặt trắng bệch đứng sau lưng Bạch Tiểu Thăng, sợ hãi nhìn Tống Trường Không, hắn đã một lần sai phạm không gõ cửa mà tự ý xông vào, bây giờ lại thêm lỗi không ngăn Bạch tổng xông vào.

Với lại, một chưởng này của Bạch tổng rất có phong thái của cao thủ võ hiệp, một chưởng kia đúng là kinh quỷ thần. . .

Trợ lý sợ bị Bạch Tiểu Thăng liên luỵ, nhưng khi nhìn trộm mới kinh ngạc phát hiện Tống tổng cùng Trần tổng, giống như cũng bị dọa. . .

- Nơi đây không còn việc của cậu, ra ngoài đi, giữ cửa cho tốt, đừng để cho người khác đến quấy rầy chúng tôi nói chuyện!

.

Hai mắt nhìn trợ lý mình, Tống Trường Không nhanh chóng lấy lại tinh thần, phân phó.

Trợ lý nhanh chóng đi ra ngoài, đem cửa phòng đóng lại.

Ở lại một giây đồng hồ hắn cũng không muốn, nếu không may bị liên lụy thì đúng là phiền phức lớn!

Tống Trường Không lại lần nữa chuyển hướng về phía Bạch Tiểu Thăng, sắc mặt hiện lên vẻ không vui, ho khan một tiếng, vuốt vuốt yết hầu, lấy lại uy nghiêm của mình.

- Bạch tổng, cậu sao không gõ cửa mà lại xông vào phòng làm việc của tôi, đây là sao? !

- Không gõ cửa liền xông vào, đúng là không tốt.

Bạch Tiểu Thăng mặt không biểu tình gật đầu, bên trong ánh mắt lạnh lùng mang theo một tia hàn mang, cười hỏi,

- Nhưng không thông qua sự đồng ý của tôi, tự ý sửa đổi 'Ý kiến tranh luận' của tôi, như vậy cũng tốt sao? !

Bạch Tiểu Thăng cuối cùng quát lên một tiếng, mơ hồ có chút tức giận.

- Thay đổi 'Ý kiến tranh luận' của cậu? Ai sửa lại? !

Tống Trường Không cau mày, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.

Giống như chuyện này hắn hoàn toàn không biết gì cả, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Bạch Tiểu Thăng ánh mắt nhắm lại, im lặng nhìn tất cả.

Trần Trường Khoảnh ở bên kia nhanh chóng yên tĩnh lại.

- Đúng vậy, sửa lại bao nhiêu, hay là xóa nội dung bên trong hoặc là bẻ cong lý do?

Trần Trường Khoảnh cũng thành thật hỏi, sau đó, hắn lại cười.

- Sẽ không phải là Bạch tổng cậu làm thành một mạch, viết rất thông thuận, bản thân cảm giác rất tốt nên trực tiếp gửi lên trên dẫn đến bên trong có chút sai sót mà không có phát hiện. Chuyện này có thể là do chính cậu sơ sẩy nên không được đổ oan lên đầu người khác.

Trần Trường Khoảnh đang cố ý chọc tức Bạch Tiểu Thăng.

Cao ngạo như hắn, vừa rồi bị Bạch Tiểu Thăng khí thế áp chế, hiện giờ cũng cảm thấy xấu hổ.

Cho nên hắn cố ý nói như thế!

Bạch Tiểu Thăng ánh mắt lạnh lùng di chuyển từ trên mặt Tống Trường Không lại chuyển qua Trần Trường Khoảnh, sau đó dời trở về.

Tống Trần hai người này, hoàn toàn trấn định lại, cười mà không phải cười nhìn Bạch Tiểu Thăng. Giống như đang nói, Cậu đoán được là chúng tôi thì có làm sao, chúng tôi không thừa nhận, cậu có chứng cứ sao?

Đây cũng là một loại khiêu khích!

Bạch Tiểu Thăng muốn đánh nhau vì chuyện này nhưng hắn không đánh được!

- Tôi vốn nghĩ hai vị cũng là người có thân phận, coi như gây chuyện, cũng sẽ chú ý tới một chút phương thức cùng thủ đoạn! Nhưng hiện giờ hai vị cho tôi một bài học! Là tôi quá ngây thơ!

Bạch Tiểu Thăng thở dài một hơi, giọng nói từ mang theo lửa giận chuyển thành lạnh lùng

- Nhưng mà, các người muốn lấy loại thủ đoạn này đến tính toán Bạch Tiểu Thăng tôi, nhưng biết hậu quả sao?

- Tôi không sợ nói cho hai vị, Bạch Tiểu Thăng tôi từ lúc tiến vào tập đoàn đến nay, vẫn muốn thiện chí giúp người, cũng muốn thiện chí giúp người. Nhưng luôn có người nhảy ra muốn nhằm vào tôi, muốn đối phó tôi. Mặc kệ là vô ý hay vẫn là trùng hợp, người mà từng bức qua Bạch Tiểu Thăng tôi, có người bị điên, có người bị mất sự nghiệp, có người bị giáng chức. Tôi từng để cho người ta tiền đồ mất sạch, để cho người ta bi quan tuyệt vọng. Đó không phải mong muốn hay nguyên nhân bắt nguồn từ tôi!

- Bây giờ, hai vị đang muốn chính thức đối đầu với tôi sao? Được, Bạch Tiểu Thăng tôi nguyện ý tiếp chiêu!

Giọng nói của Bạch Tiểu Thăng lộ ra hơi lạnh thấu xương, nhìn chằm chằm Tống Trường Không cùng Trần Trường Khoảnh một chút,

- Cũng hi vọng các người, có một kết cục tốt đẹp!

Dứt lời, Bạch Tiểu Thăng quay người mở cửa phòng làm việc, nhanh chân rời đi.

Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh cứ như thế nhìn theo hắn, nhìn hắn uy hiếp đối với mình, nhìn hắn nghênh ngang rời đi.

Hai người nghe những lời của Bạch Tiểu Thăng, làm sau lưng phát lạnh, tóc gáy dựng lên.

- Điên rồi, cái tên này, cậu ta dám nói chuyện với tôi như vậy!

Tống Trường Không kêu to một tiếng, giống như rất tức giận.

- Tôi là tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh đó, cậu ta đây là. . . Đây là đang uy hiếp tôi!

Tống Trường Không thậm chí có chút thẹn quá hoá giận.

Trần Trường Khoảnh nhịn không được liếc hắn một cái.

Giờ cảm giác được, Tống Trường Không có chút ngoài mạnh trong yếu. . .

Lần này, chúng ta đã chân chính chọc tới cái con ong độc này!

Trần Trường Khoảnh không nhịn được phải nuốt một ngụm nước miếng, nhưng mà ngạo khí của hắn lại để cho hắn không nhịn được phải quyết tâm trong lòng —— chọc tới thì thế nào!

Chỗ dựa của Trần Trường Khoảnh hắn một cái lại to hơn một cái, Bạch Tiểu Thăng có thể làm gì được chứ!

- Chú hai nói đúng, dưới quyền thế tuyệt đối thì chút năng lực cá nhân nhỏ bé của cậu không đáng nhắc tới! Bạch Tiểu Thăng, Trần Trường Khoảnh tôi là người sẽ bay xa vạn dặm, làm sao có thể bị một người dựa vào vận khí lẫn thủ đoạn như cậu dọa được? Sẽ không! Tôi đúng là muốn khiêu chiến cậu, đánh bại cậu!

Trần Trường Khoảnh nghĩ như thế thì trong ánh mắt có thêm một cỗ nóng bỏng.

Tống Trường Không ở bên cạnh uống mấy ngụm sữa nóng, lúc này đã yên ổn lại.

Hắn không nhịn được nhìn Trần Trường Khoảnh ở bên cạnh, người trẻ tuổi này trong mắt chiến ý bốc lên, giống như bị Bạch Tiểu Thăng trêu chọc lên ý chí chiến đấu.

Rất tốt!

Tống Trường Không ánh mắt chớp lên, người phía sau Trần Trường Khoảnh có thể là Trần Cửu Tranh, còn có đại nhân vật khác chính mình không thể biết, có đồng minh như vậy, lại thêm hắn nữa thì bọn họ sẽ sợ Bạch Tiểu Thăng sao?

Đúng là quá buồn cười!

- Vừa rồi chúng ta nói tới chỗ nào rồi, chúng ta tiếp tục!

Tống Trường Không nói với Trần Trường Khoảnh.

- Được!

Trần Trường Khoảnh đáp lại.

. . .

Bạch Tiểu Thăng rời đi, bên trong thần sắc bình tĩnh mang theo băng hàn.

Ở đằng sau, Lâm Vi Vi chạy theo, bị dọa cho không dám lên tiếng, yên lặng đi ở bên cạnh.

- Lần này, coi như triệt để không nể mặt mũi nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bọn họ sẽ liên thủ đối phó mình, đoạt thực quyền của mình!

Bạch Tiểu Thăng ánh mắt sáng tối chập chờn.

Bạch Tiểu Thăng thu lại lửa giận, trong bụng nhanh chóng tỉnh táo lại, tâm tư xoay chuyển.

- Lúc này mình không thể đợi, xem ra mình nhất định phải tăng tốc thăng cấp! Còn tốt, mình đã có suy nghĩ thu hoạch điểm số từ sớm, chỉ là một mực chưa có hoàn thiện do chưa xác định có hiệu quả hay không. . . Xem ra, lần này nhất định phải nhanh chóng áp dụng!

- Nếu hệ thống nhiệm vụ ít như vậy thì mình liền tạo cho bản thân một con đường!

Bạch Tiểu Thăng ánh mắt nhấp nháy, ngẩng đầu bước đi, vững vàng như gió.

Lâm Vi Vi rất kinh dị, đi theo gần như chạy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận