Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 364: Bồi thường 2 triệu Euro



Bạch Tiểu Thăng trở về phòng làm việc của mình, không nói một tiếng nào mà chỉ cau mày ngồi một chỗ.

Lông mày của hắn lúc nhăn lúc thẳng, giống như có việc gì đó nghĩ không thông suốt.

Lâm Vi Vi im lặng đứng ở bên cạnh, hai mắt vụt sáng lên nhìn hắn giống như một người tôi tớ nhỏ.

Trong ánh mắt nàng chỉ có sự tin cậy với Bạch Tiểu Thăng. Dưới cái nhìn của nàng, không có chuyện gì có thể làm khó được anh Tiểu Thăng. Trước kia không có về sau cũng sẽ không có!

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên thở ra một hơi dài rồi lấy lại tinh thần, hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lâm Vi Vi, hơi sững sờ, sau đó ôn hòa cười nói.

- Vi Vi, cô đứng ở đây lâu chưa?

- Đã được một lúc rồi.

Lâm Vi Vi cười một tiếng trả lời.

- Vi Vi, tôi đói rồi có gì ăn không?

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy một hộp cơm bên cạnh liền hỏi.

- Có, nhưng nó bị nguội rồi, tôi lập tức đi hâm nóng lại cho ngài.

Bạch Tiểu Thăng cũng không kịp ngăn cản, nha đầu này liền xông ra ngoài, tiếng giày cao gót vang lên như tiếng trống. Bạch Tiểu Thăng định kêu nàng đi chậm lại một chút nhưng đã không nhìn thấy bóng của nàng nữa.

Bạch Tiểu Thăng bất lực cười một tiếng.

Bên trong thần sắc của hắn có chút mỏi mệt nhưng phần tự tin vẫn chiếm nhiều hơn.

Hắn sau khi phân tích tình hình đã sơ bộ cấu trúc thành hình được phương án tiếp theo, chỉ chờ sự tình của Ron kết thúc sẽ lập tức thực hành!

- Không biết Ron bên kia như thế nào rồi. . .

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được thì thào nói.

Bạch Tiểu Thăng nhắn cho Ron một tin nhắn để nhấn mạnh một số việc.

Nhanh chóng giải quyết! Càng nhanh càng tốt!

Dù có bị phán phải bồi thường 2 triệu Euro nhưng chỉ cần có thể nhanh chóng giải quyết mọi chuyện thì hắn cũng đồng ý!

Thằn lằn gãy đuôi, tráng sĩ chặt tay, thời điểm nên hung ác thì cần phải hung ác!

Dù sao kéo dài càng lâu thì khả năng xảy ra biến cố càng nhiều!

- Được, tôi hiểu rồi!

Ron nhanh chóng trả lời tin nhắn, còn ghi thêm một câu.

- Lần này, để công ty tốn kém rồi!

Ông ta còn chưa biết, truyền thông Trung Kinh đã không có khả năng thu nạp bọn họ rồi!

Bạch Tiểu Thăng chỉ nhìn thoáng qua tin nhắn nhưng cũng không có giải thích.

Hắn hiện giờ đang tận lực để mình ở vào trạng thái không buồn phiền. Tâm tình dao động sẽ ảnh hưởng đến phán đoán, nó sẽ là sơ hở rất trí mạng khi đánh cờ với đối thủ có thực lực cường đại.

Bây giờ, đối thủ của Bạch Tiểu Thăng không chỉ có một người mà là hai người. Một là tổng giám đốc Tống Trường Không của truyền thông Trung Kinh, hai là phó tổng giám đốc Trần Trường Khoảnh, ở sau lưng của bọn họ còn có người phụ trách sản nghiệp An Giang của tập đoàn là Trần Cửu Tranh, còn có tổng giám đốc Kevin của công ty truyền thông Collison tại Châu u.

Bạch Tiểu Thăng chỉ có một người nhưng cũng không sợ hãi gì!

Lâm Vi Vi cầm bữa sáng đang còn nóng về nhưng bây giờ đã đến gần giữa trưa. Ăn bữa sáng thì có chút muộn nhưng nếu ăn cơm trưa thì còn hơi sớm.

Bạch Tiểu Thăng cũng không ngần ngại chút nào, một trận phong quyển tàn vân, điên cuồng càn quét hết đồ ăn.

Hắn đói bụng lắm rồi nhưng cũng cần bảo trì thể lực, bảo trì chiến lực để đối mặt với những đối thủ cường đại kia.

Lâm Vi Vi im lặng nhìn, trong ánh mắt mơ hồ có chút đau lòng.

Ăn cơm xong, Bạch Tiểu Thăng để Lâm Vi Vi từ chối hết các cuộc hẹn ngày hôm nay, hắn ở một mình trong phòng làm việc lấy một tờ giấy A4 loay hoay viết cái gì đó.

Đây là phương thức Bạch Tiểu Thăng dùng để chỉnh lý lại suy nghĩ của mình. Nếu dùng máy tính sợ lưu lại dấu vết nên làm như thế này là an toán nhất.

- Hồng Liên, nếu như tôi làm như vậy có thể đạt được điểm hay không?

Bạch Tiểu Thăng làm giữa chừng thì dừng lại hỏi thăm một chút.

Hồng Liên trầm mặc một lát sau đó đáp lại.

- Cái này là do ngài khởi xướng, cũng là do ngài chế định, đối với công ty là chuyện tốt! Kết quả cuối cùng sinh ra điểm số sẽ đưa vào tổng điểm. Loại hiệu quả này sẽ tiếp tục cho đến khi ngài rời khỏi truyền thông Trung Kinh mới thôi!

- Có thể hiểu là nếu như tôi ở đây làm tổng giám đốc thì tôi vẫn có thể dựa vào cái này lấy được điểm?

Bạch Tiểu Thăng gấp gáp hỏi lại.

- Không sai!

Hồng Liên quả quyết trả lời lại.

- Rất tốt!

Bạch Tiểu Thăng cười, trong đôi mắt bắn ra ánh sáng chói lóa.

Cái tư tưởng này nhanh chóng thành hiện thực cũng là do Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh ép cho hắn không còn cách nào, bất đắc dĩ phải nghĩ ra cách thăng cấp nhanh nhất.

Hồng Liên đã xác nhận là có thể! Vậy thì cái này có thể cho hắn có được lợi ích lâu dài rồi!

- Nói đến cùng thì mình còn phải cảm ơn hai người đó, tổng giám đốc Tống Trường Không cùng với phó tổng giám đốc Trần Trường Khoảnh.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng từ hưng phấn chuyển thành một vòng hàn mang.

- Đặc biệt là Tống tổng thì lần này phải xin lỗi rồi, tôi thật sự rất muốn vị trí của ông!

- Ban đầu tôi cũng không muốn a, nhưng đều là do ông bức tôi!

Bạch Tiểu Thăng thở dài một tiếng.

Văn phòng tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh.

Tống Trường Không cùng Trần Trường Khoảnh nói chuyện một lúc lâu, hai người cũng đã lên kế hoạch sơ bộ —— khiến cho Bạch Tiểu Thăng đem quyền lợi của phòng truyền thông internet mới và phòng truyền hình điện ảnh giao trở về, đương nhiên cũng cần chuẩn bị một chút.

- Những chuyện chúng ta mới thảo luận vẫn phải nhanh chóng áp dụng tốt.

Trên mặt Tống Trường Không tràn đầy ý cười hướng Trần Trường Khoảnh nói.

- Đến lúc đó cần Trần tổng phối hợp, hi vọng Trần tổng xuất lực nhiều hơn.

- Tất nhiên rồi!

Lần này, Bạch Tiểu Thăng chắc chắn sẽ lâm vào tuyệt cảnh, điều này không còn gì để nghi ngờ!

Loại khốn cảnh này một phần là do bọn họ cố gắng muốn nhanh chóng có được kết quả, hai là Bạch Tiểu Thăng không biết sống chết, không biết trời cao đất rộng!

Ngày tốt lành của Bạch Tiểu Thăng đã triệt để chấm dứt! Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh không hẹn mà cùng suy nghĩ như thế.

. . .

Bạch Tiểu Thăng cùng Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh công nhiên trở mặt.

Tin tức này bị phong tỏa rất chặt chẽ nên không bị lưu truyền ra ngoài.

Nhưng hai ngày sau đó ba vị lãnh đạo của truyền thông Trung Kinh, gần như đồng loạt lâm vào trạng thái "Điệu thấp" quỷ dị, thậm chí không mở các cuộc họp, không đi tuần tra.

Hiện tượng này không giống như bình thường nên lập tức bị một ít lãnh đạo nhạy bén biết được một hai.

Theo những người kia nói thì công ty đang lâm vào một trạng thái tĩnh lặng đáng sợ như thế này, nhưng một khi bị đánh vỡ thì sẽ trở thành một trận mưa bão cuồng phong.

Những tin đồn này dần dần lan truyền khắp mọi nơi. Không ai ngăn lại, thậm chí không ai quan tâm.

Bạch Tiểu Thăng, Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh vẫn riêng phần mình bận rộn chuẩn bị.

Hai ngày sau, buổi sáng sớm.

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nhận được tin tức của Ron. Đoàn đội của Ron đã thua kiện, phải bồi thường 2 triệu Euro!

- Những phiền phức cũng như uy hiếp ẩn tàn của đoàn đội chúng tôi hiện giờ đã được tiêu trừ toàn bộ. Khi thanh toán tiền phạt xong thì bất luận kẻ nào đều không thể từ con đường pháp luật uy hiếp chúng tôi! Đêm nay tôi sẽ bay tới Trung Kinh!

Ông ta nghe theo đề nghị của Bạch Tiểu Thăng, nhanh chóng giải quyết mọi chuyện mà không cần cò kè mặc cả.

Ngã một lần sẽ khôn hơn một chút.

Bạch Tiểu Thăng cũng tin tưởng, bằng vào năng lực của đoàn đội Ron thì sau lần này sẽ kết thúc sạch sẽ mọi công việc.

Bạch Tiểu Thăng vẫn một mực chờ đến buổi chiều nhưng vẫn chưa thấy Ron. Xét theo sự chênh lệch thời gian thì Ron cũng nên đến rồi. Không cần phải đến tìm hắn trước tiên nhưng cũng phải gọi một cuộc điện thoại hoặc nhắn tin thông báo chứ.

Nhưng mà đến bây giờ vẫn không có một tin tức nào của Ron, giống như ông ta đã biến mất vậy.

Bạch Tiểu Thăng gửi tin nhắn nhưng không ai đáp lại, gọi điện thoại cũng không ai nghe máy.

Đang lúc hắn nghi hoặc thì có người tìm tới cửa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận