Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 365: Kevin mời



Bạch Tiểu Thăng đang suy nghĩ về chuyện của Ron thì cửa phòng làm việc bị người ta gõ.

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày, nghi ngờ nhìn về phía cửa, trước đó hắn đã phân phó nếu không có sự tình gì quan trọng thì đừng đến quấy rầy.

- Mời vào!

Bạch Tiểu Thăng cất giọng nói.

Cửa bị đẩy ra, Lâm Vi Vi đi tới, sau lưng nàng còn có một người nước ngoài cao to cùng đi vào.

- Bạch tổng, William tiên sinh tìm ngài!

Lâm Vi Vi cung kính nói.

- William?

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy sau lưng Lâm Vi Vi là một người nước ngoài, chính là vị đại biểu đặc biệt của Collison?

- Ông ta tìm mình có chuyện gì?

Trong mắt Bạch Tiểu Thăng lóe lên một vòng nghi hoặc, nhưng mà nó chỉ thoáng qua một chút sau đó hắn nhanh chóng đứng lên cười chào hỏi.

- Xét thấy nhu cầu của ký chủ, mở công năng phụ trợ thứ hai, chuyển đổi ngôn ngữ…

- William tiên sinh, đúng là khách quý ít gặp a!

Bạch Tiểu Thăng đi vòng qua bàn làm việc mời William ngồi xuống ghế sô pha, dùng Tiếng Anh bản địa nói chuyện với William.

- Uống chút gì không, cà phê hay là trà?

William ôn hòa cười một tiếng.

Từ lúc nghe Bạch Tiểu Thăng nói chuyện thì hắn rất ngạc nhiên, không ngờ vị Bạch tổng này lại dùng tiếng Anh có khẩu âm giống y chang khẩu âm của quê hương hắn. Điều này đúng là không thể tưởng tượng nổi, trong lúc vô hình tạo ra một cỗ cảm giác thân thiết.

Đây đều là do công năng phụ trợ "Chuyển đổi ngôn ngữ". Người trong nước rất chú trọng đến tình đồng hương, người nước ngoài cũng giống vậy. Cùng khẩu âm khi nói chuyện sẽ kéo gần khoảng cách của hai người hơn, gia tăng hảo cảm của đối phương, đối với việc xúc tiến hợp tác rất hữu ích.

- Cảm ơn Bạch tổng, nhưng tôi chỉ sợ không thể ở lâu được. Tôi đến để mời ngài.

William cười nói.

- Mời tôi?

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy thì sững sờ hỏi lại.

William nghiêng người lại gần Bạch Tiểu Thăng một chút hạ giọng nói.

- Tôi là thay mặt cho Kevin tiên sinh đến mời ngài, ngài ấy muốn mời ngài đi qua bên đó uống chén trà, thuận tiện tâm sự một chút.

- Kevin tiên sinh?

Nghe đến cái tên này thì ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên sáng tối chập chờn.

William cười nói.

- Nếu như ngài không có thời gian, hoặc là không tiện, Kevin tiên sinh nói coi như xong. Nhưng mà ——

William đối với cái người nói Anh ngữ bằng giọng địa phương giống mình như thế không nhịn được nói thêm một câu.

- Theo tôi thì ngài nên chấp nhận lời mời này.

- Đương nhiên, nếu như ngài không đồng ý, cũng không sao, tôi chỉ có thể xin cáo từ trước.

William cười nói, đang chuẩn bị đứng dậy.

- Được, tôi sẽ đi.

Bạch Tiểu Thăng đáp ứng.

Hắn cũng muốn biết Kevin đang muốn làm cái quỷ gì. Vô duyên vô cớ lại mời hắn đi uống trà?

Trong hồ lô của ông ta có gì. . .

Muốn nói chuyện gì. . .

. . .

Từ cao ốc truyền thông Trung Kinh đi bộ khoảng mười phút đồng hồ là đến chỗ hẹn. Nơi này là một khu có bóng cây râm mát, thấp thoáng Viện Tử cổ hương cổ sắc, bên ngoài có treo một tấm bảng hiệu bằng gỗ, phía trên có ghi vài chữ to Long Phi Phượng Vũ, rất có ý vị ——

Quán trà Thiên hương.

Nơi này là để thưởng thức trà và bán trà.

Hoàn cảnh lịch sự tao nhã chắc tiêu phí cũng không ít. Nơi đây chỉ đón tiếp những người khách có phẩm vị. Tại nơi mà tấc đất tấc vàng như thế này, kinh doanh mười năm mà không thay đổi, ngược lại sẽ thành một loại phẩm vị, thời thượng.

Không thể không nói chủ nhân của quán trà cũng rất được.

Tại một tiểu viện có phong cách trang nhã mang theo mùi hương cổ xưa, Kevin đang ngồi xếp bằng trên một cái bồ đoàn, tay cầm một chén sứ xinh xắn một mặt thì hưởng thụ mùi hương của trà, một mặt thì thưởng thức trà.

- Văn hóa thẩm trà trong nước khiến tôi trầm mê vào trong đó. Đây đúng là đồ uống tốt nhất ông trời ban cho người thường, bên trong một ly trà nho nhỏ, cậu có thể nếm ra vận vị văn hóa, còn có cảnh giới nhân sinh, cậu nói có đúng không. . .

Kevin mỉm cười để chén trà xuống, dùng tiếng Đức chính thống, hỏi người đối diện ông ta một câu.

- Ron tiên sinh?

Đối diện Kevin không ngờ là Ron, người mà đột ngột mất liên lạc với Bạch Tiểu Thăng.

Chỉ là sắc mặt của Ron tái xanh không nói một lời.

Sau lưng ông ta có hai đại hán mặc tây trang, một trái một phải nắm nhẹ vai.

Ron không giãy dụa thì thôi, nhưng nếu giãy dụa thì hai cánh tay có thể bổ gạch mở đá, che kín vết chai sẽ không khách khí áp xuống, để ông ta không động đậy được.

Ron đã thử qua không chỉ một lần nhưng đều vô dụng.

Từ khi hắn xuống phi cơ ngồi lên xe taxi thì ác mộng liền đến. Xe taxi trực tiếp lái vào một địa phương mà hắn chưa từng thấy qua, sau đó, hắn liền bị hai đại hán này khống chế lại. đến một giờ trước mới được gặp thủ phạm "Bắt cóc" mình là ai!

Không ngờ lại là Kevin tiên sinh.

- Kevin tiên sinh, ông giam bắt tôi như thế này sao, nó là phạm pháp đó!

Khuôn mặt Ron không chút biểu tình, lạnh lùng nhìn Kevin nói.

- Ha ha.

Kevin nghe vậy thì cười to.

- Ron tiên sinh, cậu không cần không thú vị như thế, cũng không cần ngây thơ như thế. Giam cầm? Vi phạm? Chứng cứ đâu? Thế giới này bất luận quốc gia nào cũng đều nói đến pháp luật, cũng cần chứng cứ, không phải chỉ dựa vào một lời nói của một bên. Tôi cũng không sợ nói cho cậu biết, tôi có thể tìm mười mấy, hai mươi mấy nhân chứng đến nói cho quan toà biết cậu là bạn bè của tôi, chúng ta chỉ là đang tụ tập. Tôi còn có thể tìm mấy chục người đến để làm chứng là tinh thần của cậu đôi khi không ổn định, cậu tin không?

Ron không nói gì nữa. Hắn tin Kevin có thể làm được!

Kevin là hạng người gì, hắn biết rất rõ ràng, đối phương có là người có thủ đoạn, vừa rồi ông ta nói thế vẫn còn là khách khí. . .

- Hôm nay tôi gọi cậu tới là muốn cậu đóng vai một người nghe.

Kevin nói.

- Người tôi chân chính muốn mời đến nói chuyện cũng sắp tới rồi. Người này cậu cũng không xa lạ gì. . . cậu ta chính là, phó tổng Bạch Tiểu Thăng của truyền thông Trung Kinh, bạn của cậu đó!

Ron nghe thấy vậy thì sững sờ. Kevin muốn mời Bạch Tiểu Thăng đến nói chyện gì.

- Nói ra thì vị Bạch tổng này đúng là lợi hại!

Kevin rất hứng thú nói chuyện cùng Ron về Bạch Tiểu Thăng.

- Cậu ta vì đoàn đội của cậu mà hao tổn rất nhiều tâm cơ, dốc hết tâm huyết, thậm chí trở mặt cùng hai người ở truyền thông Trung Kinh.

Ron khẽ nhíu mày, vẫn như cũ không nói một tiếng.

Kevin cười tủm tỉm nói.

- Lúc đầu tôi còn muốn nhìn một chút trò hay, xem cậu ta như thế nào lấy một chọi hai, làm sao chống lại hai vị đồng liêu kia. Kết quả không nghĩ tới cậu ta quá lợi hại, Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh hai người này lại rất vô vị, lại phải dựa vào cách xuyên tạc bài báo cáo của người ta mới có thể thắng. . . Bạch Tiểu Thăng đúng là một yêu nghiệt so với những người được gọi là thiên tài mà tôi từng gặp thì càng yêu nghiệt hơn! Nhưng mà cuối cùng Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh. . . lại thắng.

Nghe tới đây thì hai tay Ron không nhịn được xiết chặt lại.

Không ngờ Bạch Tiểu Thăng đã làm nhiều chuyện như vậy cho mình.

- Cậu không muốn biết Bạch Tiểu Thăng thua cái gì sao?

Kevin cười hỏi lại.

- Cùng các cậu có liên quan đó!

Ron khẽ giật mình, không hiểu mà nhìn Kevin, rốt cục không kìm nén được, lạnh giọng hỏi lại.

- Cậu ấy thua cái gì?

- Cậu ta thua các cậu!

Kevin cười to trả lời.

Ron trừng lớn mắt, sửng sốt, trong ánh mắt ẩn ẩn sự bất an.

- Tập đoàn của bọn họ cuối cùng quyết định sẽ không chiêu mộ các cậu nữa!

Kevin khoái chí cười nói.

- Chúng tôi có để phần mềm nghe lén trong điện thoại của cậu. Vì thế theo thông tin chúng tôi biết được thì Bạch Tiểu Thăng thủy chung không có nói cho cậu biết chuyện này, cậu ta một mực giấu diếm cậu!

Ron khó có thể tin được những gì đang nghe là sự thật.

- Ông nói láo, cậu ấy. . . tập đoàn của bọn họ từ chối chiêu mộ chúng tôi?

Ron nhịn không được tự tìm lý do an ủi mình.

- Có thể là. . .

Bạch Tiểu Thăng kêu hắn nhanh chóng làm mọi thứ, không cần cân nhắc về vấn đề bồi thường vì thế bọn họ bỏ qua rất nhiều lần tranh cãi nhanh chóng giải quyết mọi chuyện. Hiện giờ bọn họ thiếu nợ 2 triệu Euro vì thế không ai chịu thuê bọn họ, số tiền kia giờ phải làm sao!

- Bạch Tiểu Thăng, cậu ta vì cái gì lại làm như vậy?

Ron thì thào, sau đó hắn trừng mắt về phía Kevin, gầm thét.

- Bất kể như thế nào, tôi không tin cậu ta sẽ hại tôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận