Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 368: Ban thưởng kinh người!



Sau khi Kevin lên tiếng thì hai tên bảo tiêu kia mới yên lặng lui xuống.

Bọn họ cũng chỉ là làm tròn chức trách, kiên trì xông lên. Lúc nãy Bạch Tiểu Thăng trong nháy mắt đem hai người họ đánh bay ra bên ngoài, loại người có thân thủ như này thì đâu chỉ hơn bọn họ một cấp bậc thôi. Nếu tiếp tục động thủ thì hai người họ bị chế trụ cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Điểm này, Kevin tự nhiên cũng đã nhìn ra. Đã như thế thì còn tiếp tục làm gì để tự chuốc lấy nhục nhã.

Nhìn thấy ánh mắt rất kích động của Ron khi nhìn Bạch Tiểu Thăng thì Kevin liền biết mình đã triệt để thua rồi.

Động võ? Không có chút ý nghĩa nào nữa. Đã như vậy thì không bằng thoải mái một chút.

Kevin cũng là loại người thức thời.

- Bạch Tiểu Thăng, cậu là một người rất đặc biệt!

Kevin nghiêm túc nói.

- Ở cái tuổi này, cậu là người có năng lực và ưu tú nhất mà tôi từng thấy!

Lời nói này của Kevin là xuất phát từ đáy lòng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn ông ta, sau đó cười một tiếng gật gật đầu.

- Kevin tiên sinh quá khen, tôi không đảm đương nổi, cảm tạ ngài hôm nay đã khoản đãi, cũng cảm tạ ngài đã khoản đãi Ron. Chúng tôi còn có việc, không tiện bồi tiếp rồi.

- Vậy thì không tiễn!

Kevin phối hợp uống ngụm trà rồi lên tiếng tiễn khách.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng sau đó cùng Ron bước nhanh rời đi.

Kevin lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của bọn họ cho đến khi biến mất mới lầm bầm nói.

- Đúng là hú hồn, không ngờ tên Bạch Tiểu Thăng kia còn biết công phu Trung Quốc, mà còn lợi hại như vậy! Tình báo của Trần Cửu Tranh đúng là không thể tin tưởng được. . . Vừa rồi, nếu cậu ta muốn cưỡng ép mình làm con tin thì không phải cuối cùng mặt mũi của mình sẽ mất hết sao. . .

Dứt lời, ánh mắt của Kevin đảo qua hai tên bảo tiêu kia, không nhịn được phải lắc đầu.

- Trần Cửu Tranh cho mình hai tên phế vật. . .

. . .

Bạch Tiểu Thăng mang theo Ron một đường đi ta khỏi quán trà, sau đó lại đi bộ về.

Đi được nửa đường, Bạch Tiểu Thăng kêu Ron đưa tài khoản của ông ta cho mình.

- Hồng Liên, đem tiền chuyển vào đó đi.

Trong đầu Bạch Tiểu Thăng lập tức phân phó một câu cho Hồng Liên.

Hắn trước đây đã cùng Hồng Liên nói qua, chỉ cần suy nghĩ tới một con số là có thể trực tiếp chuyển khoản, tất cả các thủ tục phía sau cũng sẽ là từ tập đoàn làm. Với lại thực hiện trên mạng lưới của tập toàn nên thời gian rất ngắn là có thể hoàn tất.

Nhanh, rất nhanh. Liên quan đến vấn đề pháp luật của quá trình chuyển khoản thì cũng sẽ do đoàn luật sư của tập đoàn xử lý, hoàn toàn không cần mình phải hao tâm tổn sức.

Hiệu suất của hệ thống nhanh như thế này để cho Bạch Tiểu Thăng rất tán thưởng.

Vì để tránh việc sau khi tiền vào tài khoản thì Ron sẽ giật mình, dù sao thì Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ mới mượn tên tài khoản, không thấy thao tác gì mà tiền đã đến thì đúng là quá quái dị. Nên Bạch Tiểu Thăng lấy điện thoại di động ra làm bộ thao tác chuyển tiền.

- Tôi tìm người chuyển tiền cho ông, rất nhanh sẽ có.

Bạch Tiểu Thăng còn cùng Ron nhấn mạnh một chút.

- Được!

Ron gật đầu, nghiêm túc đáp lại một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng kỳ quái liếc nhìn ông ta một cái.

- Tại sao tôi cảm giác thái độ của ông có chút lạ nhỉ?

Lúc nói chuyện có mang theo chút cung kính, không như Ron của dĩ vãng.

- Đó là bởi vì sau này cậu sẽ là ông chủ của tôi chứ không phải đơn thuần chỉ là bạn bè như trước nữa! Nên tôi mới cung kính đối với cậu.

Ron nghiêm túc trả lời.

- Đổi trở về đi!

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Ai!

Trên khuôn mặt to béo của Ron nở một nụ cười giống quá khứ, mang cho Bạch Tiểu Thăng cảm giác quen thuộc.

Bạch Tiểu Thăng hài lòng gật đầu.

Bỗng nhiên điện thoại của Ron đổ chuông liên tục, hắn tranh thủ thời gian lấy ra nghe.

Nghe được một lúc thì sắc mặt của Ron hiện lên thần sắc không thể tin được, nghẹn họng trân trối nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Tiền tới rồi? !

Nhanh như vậy?

Bạch Tiểu Thăng cũng có chút ngoài ý muốn, nhịn không được gãi gãi mặt.

Quá nhanh cũng khó có thể giải thích được. Sớm biết thế thì đã nói với Hồng Liên chuyển khoản chậm một chút.

- Nhiều hơn 500 ngàn Euro? !

Ron bị giọng nói trong điện thoại làm cho giật mình, kinh ngạc tiếp tục nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Mọi người đã làm thuê cho tôi vậy thì chính là đoàn đội của tôi, tôi tự nhiên là sẽ trả lương trước cho mọi người rồi. Phòng khi không phát được lương thì lại đến tìm tôi.

Bạch Tiểu Thăng trêu ghẹo trả lời nghi vấn của Ron.

- Cảm ơn cậu!

Ron có chút kích động, tranh thủ thời gian ở trong điện thoại bàn giao một phen.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười một tiếng.

Hắn gửi tới tất cả là 20 triệu nhân dân tệ để đổi thành Euro, ngoại trừ tiền để nộp phạt thì tiền còn thừa lại xem như là chi tiêu hằng ngày của đoàn đội.

- Cái đoàn đội này! Là đoàn đội cố vấn thương nghiệp đỉnh cấp duy nhất tại Châu u, ngay cả tập đoàn cũng rất tán thưởng, ngay cả Trần Cửu Tranh, Kevin cũng tranh nhau tranh đoạt. Mặc dù mình bỏ ra 20 triệu, nhưng về sau, bọn họ mang tới lợi ích còn xa hơn con số này nhiều!

Ron là bạn của hắn, hắn hỗ trợ cũng là điều nên làm.

Nhưng mà Bạch Tiểu Thăng cũng thật sự nhìn trúng cái đoàn đội này!

Thu hoạch được một cái đội ngũ mạnh mẽ như vậy, so với bất luận một khoản tiền chết nào cũng giá trị hơn!

- Chỉ đáng tiếc là nhiệm vụ lần này. . .

Bạch Tiểu Thăng cũng không khỏi tiếc nuối.

Hệ thống ban bố ra nhiệm vụ cấp phó tổng giám đốc này sợ là thất bại rồi.

Bạch Tiểu Thăng vừa có ý nghĩ này thì trong đầu lập tức vang lên một thanh âm nhắc nhở!

Là giọng nói của Hồng Liên.

- Ký chủ trên danh nghĩa là tổng giám đốc tương lai của Tập Đoàn Chấn Bắc, thuê đoàn đội của Ron làm đoàn đội cố vấn tư nhân, đoàn đội của Ron tiến vào trong hệ thống của tập đoàn, nhiệm vụ đã hoàn thành!

- Phân phối cho điểm số cao nhất là hai mươi điểm, trước mắt tổng điểm cấp phó tổng giám đốc là bốn mươi bảy, khoảng cách đến cấp tổng giám đốc còn có năm mươi ba phần trăm.

- Xét thấy ký chủ lấy thân phận tổng giám đốc tương lai để hoàn thành nhiệm vụ, vượt qua thiết lập định sẵn của hệ thống, ngoài định mức tăng thêm tám điểm, trước mắt tổng điểm cấp phó tổng giám đốc là năm mươi lăm điểm, khoảng cách đến cấp tổng giám đốc còn có bốn mươi lăm phần trăm!

. . .

Một hơi, tăng lên hai mươi tám phần trăm! So với gấp đôi còn nhiều hơn!

Bạch Tiểu Thăng triệt để sợ ngây người, hắn cứ nghĩ sẽ không lấy được điểm, nhưng không nghĩ tới lại đạt được điểm cao như thế!

- Lần này thật sự phát tài rồi.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được thì thào nói.

- Sao, cậu nói cái gì?

Ron vừa nói chuyện điện thoại xong quay qua thấy thần sắc của Bạch Tiểu Thăng thì ngạc nhiên hỏi.

Bạch Tiểu Thăng giống như còn cao hứng hơn cả hắn nữa.

- Tôi nói là tôi nên sớm thuê các cậu!

Bạch Tiểu Thăng nhếch miệng cười một tiếng.

- Bây giờ cũng không muộn đâu ông chủ của tôi!

Ron rất cao hứng nói lại.

- Nếu không thì chúng ta đi uống rượu chúc mừng một chút đi, chúng ta. . . Đi ăn tôm cay, thế nào? !

. . .

Sau một giờ. Tại khu biệt thự Nguyệt Hồ của Trung Kinh, nhà của Trần Cửu Tranh.

Kevin ngồi trên ghế sô pha, trong tay bưng một chén rượu nho, đem chuyện đã xảy ra một năm một mười kể cho Trần Cửu Tranh nghe.

Trần Cửu Tranh nghe xong thì rất kinh ngạc, thậm chí còn có chút khó có thể tin được.

- Ông nói là Bạch Tiểu Thăng tự mình xuất tiền túi, thuê đoàn đội của Ron?

Trần Cửu Tranh kinh ngạc hỏi lại.

- Cậu ta có 2 triệu Euro sao?

- Còn có chuyện cậu không thể nghĩ tới được nữa kìa, vừa rồi bên Châu u có truyền đến tin tức! Tiền cũng đã đến rồi!

Kevin thở dài nói.

- Tên Bạch Tiểu Thăng này, vĩnh viễn làm ra việc ngoài ý định!

- Đúng vậy a!

Trần Cửu Tranh cũng thì thào nói, sau đó không nhịn được nhìn Kevin hỏi.

- Ông cứ để như vậy sao?

- Đoàn đội của Ron đã không chiêu mộ được nữa rồi! Nhưng mà. . .

Kevin hừ lạnh một tiếng.

- Tôi đã để cho William cùng truyền thông Trung Kinh bên kia chính thức bắt chuyện qua, nói cho bọn họ, muốn đàm phán một lần nữa!

. . .

Đang cùng Ron ăn tôm cay, bỗng nhiên trong đầu của Bạch Tiểu Thăng vang lên âm thanh của Hồng Liên.

- Phát động nhiệm vụ thứ hai của cấp Phó tổng giám đốc!

Bạn cần đăng nhập để bình luận