Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 381: Phải biết không thể nhìn mặt mà bắt hình dong



Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh nhận được tin tức hợp đồng đã được ký kết, đâu chỉ khiếp sợ mà là choáng váng luôn rồi. Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, trừng nửa ngày, thật lâu đều chưa thể ổn định lại được tinh thần.

Điều này sao có thể!

Collison Kevin, vì cái gì mà phải đích thân đến, vì cái gì đột ngột kí kết hợp đồng? !

Rõ ràng là hẹn cùng nhau làm một cái bẫy thật tốt, đột nhiên lại lật lọng, còn có Kevin từ lúc nào thì trở nên hào phóng như vậy, một cái điều kiện kèm theo cũng không có?

Càng kỳ quái hơn là, không thông báo trước một tiếng nữa, để bọn họ không hề có sự chuẩn bị!

Trước đó, Kevin không phải là lòng đầy oán giận, muốn đối phó Bạch Tiểu Thăng đó sao. . . Cái thái độ này, bỗng nhiên liền thay đổi 180 độ, việc này đúng là có chút gấp, gấp tới nỗi Tống Trường Không bọn họ cũng bị bỏ quên. . .

- Ariel kia cùng Bạch Tiểu Thăng đi ra ngoài một chuyến, trở lại thì phát sinh nhiều chuyện như vậy, sẽ không phải là do cô gái kia, thật sự bị Bạch Tiểu Thăng bắt đi nha.

Tống Trường Không nhịn không được nói một câu.

Trần Trường Khoảnh không có tâm trạng nói đùa hắn, vội vàng rời đi, hắn muốn gọi điện thoại cho Trần Cửu Tranh.

Điện thoại vừa kết nối xong giọng nói Trần Cửu Tranh bình thản du dương, ổn trọng vang lên, như là một tu sĩ, nói chuyện không vội không chậm.

- Chú hai, chú đang làm gì vậy?

Trần Trường Khoảnh không thể đè nén được tâm tình khiếp sợ của mình vội vàng đặt câu hỏi.

- Định làm gì? Trường Khoảnh, xảy ra chuyện gì, giọng điệu của con rất hoảng a.

Bên kia điện thoại âm thanh của Trần Cửu Tranh vẫn như cũ không nhanh không chậm

- Ta sao? Tranh thủ lúc rảnh rỗi, thưởng thức một chút đồ sứ. Các còn toàn là những người trẻ tuổi, có thời gian rảnh, cũng nên tìm nhiều trò chơi cao nhã, hun đúc tâm tình a. Còn có, con đã là Phó tổng của truyền thông Trung Kinh, tiền đồ bất khả hạn lượng, cần phải biết thân là lãnh đạo, phải ổn trọng, phải đạt đến trình độ núi thái sơn sụp ở trước mặt cũng không sợ hãi. . .

Trần Cửu Tranh còn có tâm tư thuyết giáo cháu mình một phen. . .

Giờ khắc này, Trần Trường Khoảnh cũng hoài nghi, chú hai của mình đã sớm biết chuyện kia ký kết thành công. Cái này chẳng qua là do chú ấy cùng Kevin tiên sinh một lần nữa thiết lập một cái bẫy, vì để Bạch Tiểu Thăng buông lỏng cảnh giác.

Xem ra mình nghĩ nhiều rồi?

Trần Trường Khoảnh nhịn không được thầm nghĩ.

- Vâng, Trường Khoảnh xin thụ giáo.

Trần Trường Khoảnh thở dài một hơi điều chỉnh lại nhịp thở đều đặn.

- Cái này được rồi, con gọi điện thoại cho ta, có chuyện gì sao?

Trần Cửu Tranh không kiêu không gấp hỏi.

- Cũng không có việc gì lớn ạ, Kevin tiên sinh cùng Bạch Tiểu Thăng đã ký hợp đồng xong rồi, không có thêm một cái điều kiện kèm theo nào hết.

Trần Trường Khoảnh bình tĩnh nói.

Bốp!

Trần Trường Khoảnh lập tức nghe được ở đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng vang lanh lảnh, tựa hồ là cái gì đó rơi xuống, phá vỡ bầu không khí yên lặng. . .

- Chú hai có sao không?

Trần Trường Khoảnh kinh ngạc hỏi.

- Ký hợp đồng? Còn không có thêm điều kiện kèm theo! Cái này. . . Chuyện xảy ra lúc nào! Kevin tự mình đi qua ký sao? ! Con vì cái gì không nói sớm cho ta biết!

Đầu bên kia điện thoại, Trần Cửu Tranh bị tiếng gầm của chú hai làm cho muốn điếc cả tai, nội dung câu hỏi hỗn loạn không thể tả, làm cho Trần Trường Khoảnh cũng không biết rõ phải bắt đầu trả lời từ câu nào.

Thật đúng là do mình nghĩ nhiều rồi!

Chú hai cũng không biết rõ!

Trong lòng Trần Trường Khoảnh như tiến vào hầm băng.

Chú hai nói, phải ổn trọng cái gì, phải như núi thái sơn sụp đổ trước mắt mà không sợ hãi, những lời dạy bảo mình lúc nảy, giống như đánh rắm. . .

Trần Trường Khoảnh tranh thủ thời gian cùng Trần Cửu Tranh hồi báo lại một lần.

Đồng thời ai thán.

Ván cờ này, chấm dứt thật nhanh. . .

Sau khi cảm thán xong, Trần Trường Khoảnh còn có chút bi thương.

Thường ngày Bạch Tiểu Thăng luôn thắng hắn, cuối cùng hắn cũng không biết được là mình thua ở nơi nào. Lần này, ngay cả việc hắn làm sao có thể làm được như vậy cũng không biết rõ. . .

Thật là uất ức quá đi mà!

Trong lòng Trần Trường Khoảnh đang có cảm giác rất là hụt hẫng.

- Không lẽ, hắn thật sự sử dụng mỹ nam kế, tên tiểu tử này lớn lên cũng không có gì đặc biệt a. . .

. . .

Lúc Trần Trường Khoảnh gọi điện thoại cho Trần Cửu Tranh, Trần Cửu Tranh đang vuốt vuốt một cái bình sứ, trên mặt mang nụ cười hài lòng.

Cái bình sứ này, là tự tay hắn nung được.

Trần Cửu Tranh không chỉ yêu thích câu cá, còn ưa đồ chơi như thế này, thậm chí chuyên môn tìm gặp qua mấy vị đại sư, làm ra tác phẩm, cũng rất ra dáng.

Cái bình sứ này ở trong tay hắn có thể xưng là một tác phẩm mà chính mình hài lòng nhất từ trước đến nay, để hắn cũng phải thưởng thức không thôi.

Sau đó, Trần Trường Khoảnh gọi điện thoại đến. . .

Sau đó, thì sẩy tay. . .

Sau đó, liền không có sau đó. . .

Trần Cửu Tranh rất là đau lòng, bên này vừa cúp điện thoại, bên kia trực tiếp gọi điện thoại cho Kevin.

- Alo, Kevin, tôi nghe nói cậu cùng truyền thông Trung Kinh ký hợp đồng? Đây là có chuyện gì? !

Trần Cửu Tranh đè nén tâm tình của mình, tận lực làm ra vẻ thật bình tĩnh.

- Cậu đã nghe nói rồi đúng không? Đúng vậy a, tôi đã kí kết hợp đồng rồi.

Giọng nói của Kevin rất là bình tĩnh.

- Vì cái gì? !

Trần Cửu Tranh cũng muốn biết rõ nguyên nhân.

- Lúc em gái tôi đi ra ngoài chơi, bị một người điên ép buộc, là Bạch Tiểu Thăng tiên sinh cứu được, xuất phát từ cảm ơn, tôi đáp ứng ký kết hợp đồng.

Kevin đưa ra một lý do để giải thích, tựa hồ rất hợp tình, hợp lý.

Nhưng Trần Cửu Tranh vẫn còn có mấy phần hồ nghi.

Chỉ đơn giản như vậy sao?

Vậy tại sao không nói trước với mình một tiếng!

- Cậu bây giờ đang ở đâu, tôi đến chỗ cậu, chúng ta cùng trò chuyện một chút.

Trần Cửu Tranh nói.

- Tôi sao? Tôi đang ở tại sân bay. Hai ngày nữa là sinh nhật của mẹ tôi, tôi cùng Ariel muốn về nhà một chuyến.

Câu trả lời của Kevin làm cho Trần Cửu Tranh sững sờ.

Kevin vậy mà một câu chào hỏi cũng không có liền muốn rời khỏi Trung Kinh?

Vội vàng như thế sao. . .

- Bạn học cũ, cậu không phải là có chuyện gì giấu giếm tôi chứ?

Trần Cửu Tranh nghi ngờ hỏi.

Hắn luôn cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy!

Lý do của Kevin đưa ra rất hợp tình, hợp lý, nhưng mà nó làm cho ông ta có cảm giác lại có chút không đúng.

- Ha ha, làm sao lại thế.

Kevin gượng cười nói, sau đó ngưng cười trầm mặc một lát.

- Cậu đối với Bạch Tiểu Thăng hiểu được bao nhiêu.

Kevin đột nhiên hỏi.

- Tôi sao?

Trần Cửu Tranh hồ nghi hỏi lại.

- Cũng không có gì.

Kevin tựa hồ muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn nói thêm một câu tiếng anh.

- Good Lenses, Bad Frames (thấu kính tốt, khung hình xấu)

Kevin vẩn đang nói tiếng Trung, bỗng nhiên nói một câu Anh ngữ.

Trần Cửu Tranh lập tức sững sờ.

- Tôi phải lên máy bay ngay đây, không tán gẫu với cậu nữa, bye!

Kevin lại lần nữa dùng tiếng Trung nói một câu.

Sau đó, thanh âm tút tút của điện thoại vang lên.

Trần Cửu Tranh cau mày, nhìn điện thoại của mình.

Tiếng Anh của hắn cũng không tệ lắm, nhưng câu nói kia của Kevin hắn không biết nó có ý tứ gì.

Trần Cửu Tranh gọi điện thoại cho trợ lý của mình, án lấy cách phát âm trong trong trí nhớ để trợ lý phiên dịch giúp.

Một mực bắt chước năm ba lượt, rốt cục cũng bắt chước đúng.

- Câu nói này, là có ý gì?

Trần Cửu Tranh hỏi.

- Người không thể xem vẻ bề ngoài!

Trần Cửu Tranh nghe xong thì sững sờ, im lặng thật lâu.

Trên chuyến bay đi Châu Âu, Ariel một mặt không tình nguyện ngồi bên cạnh Kevin, nàng không muốn trở về sớm như vậy.

- Nếu như anh lo lắng bạn học cũ của anh không vui, anh tự đi một mình là được rồi. Làm gì tự mua cả vé máy bay cho em.

Ariel mất hứng lầm bầm.

- Em là lưu luyến địa phương đó hay là lưu luyến con người ở đó.

Kevin cười chế nhạo, sau đó nghiêm mặt nói.

- Củng không phải chỉ là tránh làm cho Trần Cửu Tranh không thoải mái, lần này chúng ta cùng Đằng Vân hợp tác là chuyện lớn! Em nên cùng anh trở về, giúp anh xử lý sự vụ một phen.

Nói như thế sắc mặt Ariel mới tốt hơn một chút.

- Chờ bên kia an ổn một chút, em lúc nào cũng có thể đi những nơi em muốn a, anh luôn ủng hộ em.

Kevin cười nói, trong nụ cười còn có mấy phần chế nhạo.

Ariel lườm anh mình một cái, lầm bầm.

- Kí kết thuận lợi, không biết Bạch Tiểu Thăng lần này có hài lòng hay không.

. . .

Bạch Tiểu Thăng bây giờ đâu chỉ hài lòng, mà phải nói là thỏa mãn không thôi

…………..

Team: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận