Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 384: Rắc rối đến cửa.



Trong văn phòng của giám đốc ở truyền thông Trung Kinh.

Trần Trường Khoảnh từ chỗ của Trần Cửu Tranh vội vàng trở về rồi thẳng một đường đi tới văn phòng của Tống Trường Không.

Sau đó, Tống trợ lý liền nhận được mệnh lệnh làm người gác cửa, nếu có người tới thì phải ngăn lại, dù là họp hành gì đi nữa cũng tạm thời từ chối.

Trong văn phòng, Trần Trường Khoảnh nói với vẻ mặt hớn hở, Tống Trường Không thì vừa nghe vừa liên tiếp gật đầu!

Kế hoạch này quá âm hiểm đi!

Nhưng mà nghe kỹ thì rất có tính khả thi, tính sát thương!

Tống Trường Không và Trần Trường Khoảnh, hai người bắt đầu phối hợp với nhau, đóng cửa lại rồi bắt đầu lên kế hoạch hành động một cách cụ thể. . .

Bạch Tiểu Thăng buồn chán, ngán ngẩm tính ra cũng được năm ngày rồi.

Tới gần giữa trưa, cửa phòng hắn có người gõ cửa, tiếng gõ nghe chừng rất vội vã, sau đó thì có người xông vào.

- Bạch tổng, không xong, có chuyện rồi!

Người vừa bước vào phòng, liền hướng về phía Bạch Tiểu Thăng kêu lên một tiếng âm thanh đầy sự vội vã.

- Cao tổng giám có chuyện gì sao?

Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu, lúc nhìn rõ người vừa vào là ai thì có hơi ngạc nhiên.

Người tới chính là Cao Đại Chí.

Người trước mắt khuôn mặt đỏ bừng, thở hồng hộc, trên trán tràn đầy mồ hôi, trong ánh mắt còn ẩn chứa sự lo lắng, kinh sợ.

Đây là thế nào? !

Bạch Tiểu Thăng có chút giật mình, thẳng người lên.

Cao Đại Chí làm ở chỗ này đã lâu, mặc dù bình thường có chút nịnh hót, nhưng nếu quen thuộc thì cũng thành tự nhiên cũng không có làm cho người ta chán ghét.

Với lại hắn là người rất có năng lực, cũng rất cẩn thận, đối với những việc có thể làm được thì không bao giờ sợ hãi, đây chính là một yếu tố quan trọng của một người lãnh đạo.

Nhưng mà, Cao Đại Chí luôn luôn bình tĩnh, cẩn trọng, bây giờ sao lại vội vã, hấp tấp như vậy.

- Đừng vội vàng, cứ bình tĩnh rồi hay nói!

Bạch Tiểu Thăng nói với giọng trầm thấp rồi rót cho hắn ly nước.

Cao Đại Chí cảm kích tiếp nhận, uống một hơi hết sạch, liền hít thở sâu một hồi để cho mình bình tĩnh lại.

Một lát sau, Cao Đại Chí mới vội vàng nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Không xong rồi, Bạch tổng, phòng của chúng ta có chuyện rồi!

- Tôi biết là có chuyện rồi, nhưng mà là chuyện gì mới được chứ!

Bạch Tiểu Thăng vừa bực mình vừa buồn cười nói.

Cao Đại Chí mơ hồ như vậy không hiểu trước giờ làm sao để báo cáo công việc nữa?

Cao Đại Chí cũng phát giác lời nói của mình có vấn đề, lúc này mới dừng lại một lát, sắp xếp lại suy nghĩ.

Hắn há hốc miệng, vừa muốn mở miệng, Bạch Tiểu Thăng cũng chuẩn bị lắng nghe thì cửa phòng lại bị gõ vang.

Lập tức làm cho Cao Đại Chí dừng lại lời muốn nói.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng nhìn ra ngoài cửa.

Cửa bị đẩy ra, lần này người vội vàng chạy đến là Lâm Vi Vi.

Sáng sớm tâm trạng của nàng khá tốt, ăn mặc khá là đẹp đẽ, nhưng mà mặt mũi tràn đầy tức giận, vội vàng chạy tới, trên trán lấm thấm mồ hôi, búi tóc đều có chút rối lên.

- Anh Thăng. . .

Lâm Vi Vi vội vàng đi tới, cũng nói khá nhanh, vừa mới gọi thì phát hiện ra Cao Đại Chí cũng ở đây, cô vội vàng đổi giọng.

- Bạch tổng, có chuyện rồi!

Nói xong, Lâm Vi Vi liền thấy Bạch Tiểu Thăng có vẻ mặt kỳ lạ nhìn mình, lại nhìn Cao Đại Chí một chút cũng thấy giống như vậy.

Lâm Vi Vi lập tức ngẩn ngơ, không kìm lòng được đối với Cao Đại Chí nói.

- Anh. . .

Cao Đại Chí hướng cô cười khổ gật gật đầu.

Lúc đầu, Bạch Tiểu Thăng cũng vội vàng muốn nghe Cao Đại Chí báo cáo, nhưng mà Lâm Vi Vi cũng giống như vậy, hắn lại cảm thấy cũng không vội cho lắm.

- Năm phút, tôi cho mọi người năm phút thời gian, đừng nói gì cả, hãy lấy lại tinh thần đã.

Bạch Tiểu Thăng cũng rót cho Lâm Vi Vi một ly nước, sau đó kéo ghế ngồi xuống đối diện với hai người rồi bĩu môi.

- Ngồi xuống đi!

Bạch Tiểu Thăng nói với giọng cứng rắn, không cho phép từ chối.

Cao Đại Chí, Lâm Vi Vi cũng thuận theo ngồi lên ghế sa lon, năm phút như hàng thế kỷ nhưng lại làm cho hai người bọn họ bình tĩnh lại không ít.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

Việc khẩn cấp mà hai người muốn nói nhưng mà vẫn còn có thể kìm nén đến năm phút, xem ra cũng không phải cấp bách như vậy.

Bạch Tiểu Thăng thì vô cùng bình tĩnh, theo hắn nghĩ chỉ cần không phải lửa cháy đến nơi, chỉ cần còn có thể giữ bình tĩnh, vậy liền không cần lo lắng, tự làm rối mình thì không giải quyết được mọi chuyện.

Trong năm phút này, thời gian cũng không chỉ dành cho Cao Đại Chí, Lâm Vi Vi mà cũng là cho chính bản thân hắn, để trấn định lại tinh thần.

Ngoài ra, Bạch Tiểu Thăng có suy đoán một số chuyện liên quan đến sự tình này.

Cao Đại Chí là quản lý phòng truyền hình điện ảnh, Lâm Vi Vi là quản lý phòng truyền thông internet, việc của hai người tương đương với người quản lý phòng ban.

Hai phòng này đều làm từng bước rất rõ ràng, lúc bình thường thì không có việc quan trọng nào để báo cáo.

Hôm nay, cả hai đều gặp chuyện!

Xem ra, là Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh đã ra tay!

Cuối cùng cũng ra tay rồi sao!

Bạch Tiểu Thăng thầm cười lạnh.

Năm phút vừa đến, Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn Cao Đại Chí và Lâm Vi Vi, cười và hỏi.

- Hai người, ai muốn nói trước?

Bạch Tiểu Thăng với thái độ bình tĩnh cũng ảnh hưởng đến hai người rồi nên hai người nhìn nhau.

- Cao tổng tới trước, anh nói trước đi.

Lâm Vi Vi nói.

- Được.

Cao Đại Chí cũng khá vội vàng, cũng không câu lệ nữa.

Trong năm phút vừa rồi, hắn đã sắp xếp lại suy nghĩ và lời nói nên sẽ không giống như vừa rồi, lời nói loạn hết cả nên không biết nói chỗ nào, muốn nói việc này, lại nghĩ đến một việc khác, khiến cho không nói lên lời.

- Vừa rồi, bộ phận nhân sự muốn tạm dừng toàn bộ công việc của Văn Thanh với lý do là quý trước xếp loại của hắn không đủ tiêu chuẩn, đồng thời còn đưa cho chúng ta mười hai việc xử phạt hành chính. Bọn họ quyết định dựa theo quy định đối với hắn tạm thời cách chức, đồng thời một lần nữa kiểm tra đánh giá lại nhân viên!

Nói đến đây, vẻ mặt của Cao Đại Chí có chút phức tạp.

Một mặt là xử phạt cũng không sai, trước kia Văn Thanh thật sự là tên không ra gì, không quy tắc, sai lầm lớn cũng có, sai lầm nhỏ thì lại càng có, chỉ là bị bộ phận nhân sự xử phạt đều có mười hai lần, không phải do hắn che chở thì đã sớm bị khai trừ.

Mặt khác, hiện tại Văn Thanh dưới sự chỉ bảo của Bạch Tiểu Thăng nên đã thay đổi hoàn toàn, gần nhất là phản hồi của đồng nghiệp xung quanh nói biểu hiện của hắn cũng không tệ lắm.

Hiện tại phim truyền hình chuẩn bị mở máy, không thể thiếu Văn Thanh được!

Bộ phận hành chính xử phạt thì cũng quá đúng lúc rồi!

- Chuyện này thì tôi có thể đi bộ phận nhân sự nói một chút.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Bộ phận nhân sự vừa đi, bộ tài vụ đến cho tôi biết, phòng chúng ta thêm vào các phí trang phục, phí đạo cụ, chưa từng có nói với họ. Lý do thì bọn hắn nói một tràng dài, đều rất lí lẽ, nhưng những thứ đó lập tức đều muốn dùng đến, cuối tháng liền khởi động máy quay không thể bị dở dang!

Cao Đại Chí tiếp tục nói.

- Chuyện này, tôi cũng có thể cùng bộ tài vụ nói một chút.

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày.

- Bộ tài vụ vừa đi, bộ phận hành chính lại thông báo chúng ta, tháng này muốn chúng ta làm huấn luyện! Chúng ta bây giờ loay hoay sắp quay đến nơi, thời gian đâu mà huấn luyện cơ chứ! Trước kia đều là không cần thiết, giờ thì nói thế nào đều không được!

Cao Đại Chí tiếp tục nói.

- Còn có bộ hậu cần. . .

- Còn có khoa bảo vệ. . .

Cao Đại Chí nói một hơi sáu bảy sự kiện, tất cả sự việc gần như hẹn nhau cùng một thời gian mà đến, như là hẹn nhau trước vậy, giống như là núi lửa đã chết từ lâu, đột nhiên bộc phát hoạt động trở lại, nóng đến kinh người.

- Bạch tổng, trong này có chuyện gì đó phải không!

Cao Đại Chí nói với giọng đầy ý nghĩa sâu xa.

Không cần hắn nói.

Bạch Tiểu Thăng cũng lạnh mặt lại.

Đâu cần phải nghĩ nữa, đây chính là Tống Trường Không và Trần Trường Khoảnh bày ra.

- Lợi hại, tất cả đều là có lý có chứng cứ hẵn hoi. Đây rõ ràng là dùng dương mưu với mình!

Bạch Tiểu Thăng hứng thú nói nhỏ.

- Từ lúc nào mà bọn họ lại thông minh đến vậy!

.......................................

Team: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận