Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 386: Bạch tổng, ăn uống không trôi



- Lần này, nhờ có chú Trần Cửu Tranh đề nghị! Bạch Tiểu Thăng, tôi nghĩ hắn lúc này cũng phải bó tay chịu trói!

Tống Trường Không tay bưng chén trà, tươi cười rạng rỡ.

Từ ngày tên Bạch Tiểu Thăng này đến trung kinh truyền thông thì hắn không được thoải mái nữa.

Cho đến bây giờ, cũng gần ba tháng rồi, nhưng ở trong mắt Tống Trường Không thì Bạch Tiểu Thăng giống như tới từ rất lâu rồi.

Một ngày bằng một năm, nó chính là loại trạng thái này!

Trước mắt, cái gai trong mắt này cũng sắp bị nhổ đi!

Tống Trường Không mỉm cười, ánh mắt mang theo vẻ lăng lệ.

Chỉ cần lần này, đem Bạch Tiểu Thăng áp chế xuống, liền để hắn thành con khỉ dưới Ngũ Chỉ sơn, lúc đó thì hắn đừng nghĩ có thể xoay người!

Trong hai ngày này, Tống Trường Không đều đặt mình vào vị trí của Bạch Tiểu Thăng để nghĩ cách giải quyết nhưng lại hoàn toàn không có cách nào tốt cả!

Bố cục này quá hay.

Đã tiến vào thì đừng nghĩ đến đường ra!

- Khẳng định là không có cách nào, ngài đoán Bạch Tiểu Thăng cuối cùng sẽ chọn con đường nào, cứng rắn hay là thỏa hiệp! Lần này, tên tiểu tử kia có thể kiên trì bao lâu mới ra quyết định? !

Trần Trường Khoảnh lộ ra một hàm răng trắng hếu, rất tự nhiên cười nói.

Hắn so với Tống Trường Không lại càng thoải mái hơn.

Tên Bạch Tiểu Thăng này, trong thời gian này chính là việc lo lắng nhất trong lòng hắn, mắt thấy “trời càng ngày càng sáng”, hắn làm sao có thể không vui.

- Tên tiểu tử này mà chịu mềm sao? Hừ, ngược lại tôi hi vọng hắn cùng chúng ta cứng rắn đến cùng, tôi cảm thấy hắn sẽ 'lựa chọn thái độ cứng rắn' !

Tống Trường Không hừ lạnh một tiếng, cười nói.

Trần Trường Khoảnh gật đầu.

Tống Trường Không đoán cũng giống như hắn.

Theo hiểu biết của hắn về tên tiểu tử kia thì tám phần là có thể như vậy.

- Bước tiếp theo chúng ta đã chuẩn bị kỹ càng, mặc kệ hắn làm như thế nào thì kết quả cũng giống nhau mà thôi, chúng ta sẽ làm cho hắn từng bước đánh mất mọi thứ!

Trần Trường Khoảnh hừ lạnh nói.

Tống Trường Không cũng cười theo.

...

Liên tiếp hai ngày, Bạch Tiểu Thăng trốn ở trong phòng làm việc của mình, trên danh nghĩa là xử lý sự vụ.

Cao Đại Chí, Lâm Vi Vi, còn có người của hai phòng ban đều trông ngóng Bạch Tiểu Thăng, hy vọng Bạch tổng sẽ giống như quá khứ, hoặc là vô cùng bá khí, hoặc là kiếm tẩu thiên phong, đem những rắc rối này chém như chém dưa, thái rau đều tiêu diệt hết.

Nhưng mà làm bọn hắn thất vọng chính là Bạch Tiểu Thăng đang xử lý những phiền toái này. Nhưng có đến mười mấy chuyện phiền toái, dưới sắp xếp của hắn là hướng công ty giải thích, rồi sau đó khiếu nại, nhưng bước đi đều vô cùng dựa theo quy tắc bình thường.

Nói rõ như vậy, khiếu nại thì những phòng kia đều có thể đỡ được.

Trong hai ngày này, hình như Bạch Tiểu Thăng cũng không nghĩ ra được cách nào...

Hắn ở dưới những rắc rối này không chỉ không có hành động nào hữu hiệu mà còn không đi giám sát, chỉ ngẫu nhiên lộ mặt, mọi người nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, dáng vẻ có chút tiều tụy, ngay cả đầu tóc cũng lộn xộn rối tung cả lên.

Những lời này truyền đến tai Tống Trường Không và Trần Trường Khoảnh làm bọn họ vô cùng khoái chí.

Còn có một người nữa cũng mặt mày hớn hở, hận không thể chạy nhảy reo hò, đó chính là Lâm Bắc Thần.

Vị này có chức là tổng thanh tra, nhưng không có quyền lực, chỉ có thể đi theo phòng trò chơi để kiếm sống. Trước mắt, Lâm Bắc Thần như là gặp được hi vọng, cả ngày trong bụng nở hoa.

Hắn chạy quanh bốn phía, ở các ngõ ngách công ty rải "Tin tức ngầm".

Vì thế toàn công ty đều đang rất sôi nổi về chủ đề này, hơn phân nửa đều là do hắn tung tin ra.

Đương nhiên, Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh không có khả năng nói với hắn cái gì, rất nhiều điều đều là Lâm tổng giám tự mình bịa đặt, chém gió...

Tuy nhiên do Lâm Bắc Thần đi theo bên cạnh Trần Trường Khoảnh cũng lâu nên mọi người cũng tin chuyện của hắn...

Lâm Bắc Thần tự biên tự diễn những câu chuyện kia đều được mọi người vô cùng để ý vì vậy hắn lại càng ra sức thêm.

Hai ngày sau vào buổi trưa, trong phòng làm việc, Bạch Tiểu Thăng tay nâng chén trà, đang chậm rãi thưởng thức.

Lâm Vi Vi cẩn thận gõ cửa, bên người có mang theo cơm hộp cho Bạch Tiểu Thăng.

Nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của Bạch Tiểu Thăng, cô có chút đau lòng.

Bên ngoài đều nói rằng Bạch Tiểu Thăng gặp xui xẻo, hai phòng đi theo hắn là không may. Tất cả những câu chuyện đều là châm chọc khiêu khích, cười trên nỗi đau của người khác. Lâm Vi Vi từ tức giận đến chết lặng, nên giờ cũng chỉ có thể chiếu cố Bạch Tiểu Thăng cho thật tốt.

Bây giờ, công việc của hai phòng đều dừng lại, lòng người hoang mang.

- Anh Bạch, hôm nay em mang cho anh món ăn mà anh thích ăn nhất này, có thịt vịt nướng, trứng tráng, còn có bánh gatô, anh ăn nhiều một chút đi!

Lâm Vi Vi cười một cách gượng gạo.

Hai ngày này, Bạch Tiểu Thăng vẻ mặt tiều tụy, ngay cả cơm cũng ăn ít đi.

- Không cần, anh không đói bụng, buổi sáng ăn cơm còn không có tiêu hóa xong đâu, em mang đi đi.

Bạch Tiểu Thăng ra vẻ nhẹ nhõm, hướng Lâm Vi Vi cười.

Lâm Vi Vi nhìn thấy vẻ mệt mỏi của hắn mà vẫn mang theo nụ cười ấm áp, chỉ cảm thấy chua xót trong lòng.

- Em để ở đây, anh nhất định phải ăn, mọi việc rồi sẽ được giải quyết thôi!

Lâm Vi Vi kiên trì khuyên bảo.

Bạch Tiểu Thăng nhìn cô, nụ cười đầy ấm áp.

Hai ngày này hắn không có đi ra ngoài, mọi chuyện đều nhờ Lâm Vi Vi xử lý toàn bộ. Cô gái nhỏ này cũng không than một lời mà vẫn luôn cố gắng, cũng đã gầy đi rất nhiều.

Lâm Vi Vi đặt hộp cơm xuống bàn, rồi lẳng lặng đi ra ngoài.

Ngay cả cô đều lo đến nổi không ăn được cơm, ăn bánh mì cầm hơi, một khắc không ngừng vội vàng xử lý công việc, cũng là vì muốn cho Bạch Tiểu Thăng có thể nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.

- Vi Vi là một đồng nghiệp tốt.

Bạch Tiểu Thăng ngáp một cái, cảm khái nói.

Hắn nhìn hộp cơm, ngửi thấy hương thơm, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng lại nhịn xuống, đi tới cửa khóa lại, lúc này mới đi trở về chỗ ngồi, lấy chìa khóa mở ngăn kéo ra.

Trong ngăn kéo của hắn cũng không có tài liệu gì quan trọng, chỉ có bánh bích quy, đồ hộp.

Bạch Tiểu Thăng một bên nhìn hộp cơm, ngửi mùi thơm, một bên thì hung hăng nhét bánh bích quy vào trong miệng, rồi cười khổ.

- Diễn cũng đủ trò, bây giờ vẫn không thể ăn, không thể ăn được, phải để bọn họ nhìn thấy mình đến mức mà cơm nước đều nuốt không trôi... Mẹ nó, thịt vịt nướng thơm quá, qua dịp này phải ăn hai con, chắc chắn là hai con!

Bạch Tiểu Thăng có chút ai oán.

Lâm Vi Vi đối với mình quá tốt rồi, mang nhiều đồ ăn ngon như vậy, nhưng nàng đâu có nghĩ làm như vậy đối với mình lại là sự dày vò.

Hai ngày ngày hắn cũng không tắm, đều ở trong nhà chơi game, mỗi ngày chơi đến nửa đêm.

Tại sao à? Còn không phải là để tạo thành bộ dáng tiều tụy như vậy.

- Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh, đều là con cáo già, mình mà cùng ngày tìm bọn họ nói chuyện, khẳng định sẽ bị hoài nghi!

Bạch Tiểu Thăng ăn xong bánh bích quy, rồi uống một hớp nước để súc miệng.

- Tuy nhiên, cũng đến lúc rồi!

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

- Ở nhà lâu như vậy cũng đến lúc phải ra ngoài rồi! Mình là vị phó tổng bá đạo nên đầu tiên ở trước mặt mọi người tỏ vẻ cúi đầu!

Kỳ thật, hai ngày này cũng không hẳn là chuyện xấu, còn có một số chuyện vui ngoài ý muốn.

Bởi vì Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh làm khó dễ nên Bạch Tiểu Thăng phải xử lý những đống rắc rối đó vì vậy mà thu được không ít điểm số, khoảng chừng trên dưới năm điểm.

Tính đến giờ, hắn ở cấp phó tổng quản lý đã có tám mươi điểm, khoảng cách đến cấp giám đốc còn có hai mươi điểm.

- Cảm ơn hai người đã hỗ trợ, vậy liền nhờ hai người lại giúp một chuyện tốt, để cho tôi thăng cấp nhanh chóng!

Bạch Tiểu Thăng lẩm bẩm, rồi mở cửa, vẻ mặt nghiêm túc, sửa sang lại quần áo, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, đi thẳng đến giữa thang máy, tới văn phòng của Tống Trường Không.

Lâm Vi Vi lại lần nữa đi vào văn phòng của Bạch Tiểu Thăng, thấy hộp cơm vẫn còn nguyên trong lòng có chút đau.

- Lần này, anh ấy lại vẫn không ăn, tiếp tục như thế, làm sao bây giờ...

Bạch tổng cơm nước ăn không trôi.

……………………

Team: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận