Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 389: Tin tức không thể tưởng tượng nổi



Bạch Tiểu Thăng quay về phòng làm việc của mình, thần sắc trên người khác hẳn lúc nảy.

Mặc dù sắc mặt hắn vẫn tiều tụy như cũ nhưng nụ cười một lần nữa lại xuất hiện trên môi, làm cho người nhìn thấy có một loại cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Trên đường hắn còn cùng vài người chào hỏi, cũng lộ ra một loại cảm giác nhẹ nhàng.

- Bạch tổng sao thế làm sao tôi lại có cảm giác tinh thần của ngài ấy lại phấn chấn trở lại rồi?

- Vừa rồi tôi nhìn thấy ngài ấy vào thang máy, hình như là đi đến chỗ Tống tổng. . .

- Bạch tổng đi tìm Tống tổng? Xem ra, chuyện bên chúng ta sắp có chuyển biến rồi!

- Có đúng không, như vậy thì thật sự là quá tốt!

Đám người sau lưng nghị luận ầm ĩ, hưng phấn không thôi.

Mặc dù trong tâm của đám người ở phòng truyền thông internet đều hướng về Bạch Tiểu Thăng, nhưng mà vạn sự nên dĩ hòa vi quý, mọi người đều muốn làm việc, vì thế sự tình có thể giải quyết trong hòa bình mọi người cũng đều thở phào nhẹ nhỏm..

Lâm Vi Vi nhận được tin tức, vội vàng chạy về văn phòng.

Gặp lại Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi có cảm giác những gì mọi người nói đều không sai, Bạch Tiểu Thăng đã khôi phục lại mấy phần thần thái trước kia.

- Anh tiểu Thăng, anh đi tìm Tống tổng, sự tình đã được giải quyết rồi sao?

Lâm Vi Vi kìm lòng không được hỏi một tiếng.

- Vi Vi, chúng ta trước đừng nói đến những chuyện này!

Bạch Tiểu Thăng vô cùng nghiêm túc nhìn nàng, bỗng nhiên lộ ra một biểu tình buồn cười.

- Cơm trưa sao chưa thấy, thịt vịt nướng sao chưa thấy, nhanh mang đến cho anh, anh sắp chết đói rồi!

Lâm Vi Vi sững sờ, lập tức mỉm cười, cười một tiếng. Dáng vẻ của Bạch Tiểu Thăng như vậy, xác thực là anh ấy đã “Trở về”!

- Em đi hâm nóng cho anh ngay đây!

Lâm Vi Vi vội vàng trả lời một câu rồi nhanh chóng rời đi.

Hai ngày này nàng đều lưu lại cơm trưa, nàng sợ khi Bạch Tiểu Thăng đói bụng sẽ không có để cho anh ấy ăn.

Trong phòng có lò nướng cùng lò viba dùng để hâm nóng cơm và đồ ăn, mặc dù cảm giác sẽ kém một chút, nhưng vẫn ăn rất ngon!

Sau mười phút, Lâm Vi Vi bưng hộp cơm tới.

Bạch Tiểu Thăng như là sói đói vồ mồi, đoạt tới, ăn như gió cuốn, ăn đến miệng dính đầy dầu mỡ, biểu lộ vô cùng say mê.

Lâm Vi Vi nhìn thấy vậy cười một tiếng.

Đã ăn no, Bạch Tiểu Thăng lúc này mới thở dài một hơi, vô cùng hài lòng nói.

- Sống, đã sống lại rồi!

Lâm Vi Vi thu dọn đồ ăn xong, xoay người đi pha cho Bạch Tiểu Thăng một ly cà phê và một ly trà.

Từ lúc Bạch Tiểu Thăng về văn phòng, nàng hâm nóng cơm, chờ Bạch Tiểu Thăng ăn xong thu dọn, lại đi pha cà phê, pha trà. Trước trước sau sau ước chừng khoảng 30 ~ 40 phút.

Lúc Lâm Vi Vi đưa trà cùng cà phê tới, phát hiện Bạch Tiểu Thăng đang nhìn màn hình máy vi tính mỉm cười, ánh mắt vô cùng chuyên chú.

Tựa hồ, đang nhìn đồ vật gì đó.

- Anh tiểu Thăng, anh đi tìm Tống tổng?

Lâm Vi Vi nhịn không được, lại hỏi đến cái đề tài lúc nảy.

- Đúng vậy.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng vẫn nhìn lên màn hình, gật gật đầu lên tiếng.

- Sự tình đã được giải quyết?

Lâm Vi Vi tiếp tục hỏi.

- Đúng vậy.

Bạch Tiểu Thăng lại gật gật đầu.

- Giải quyết như thế nào?

Lâm Vi Vi lại tiếp tục hỏi.

Bạch Tiểu Thăng cũng không có trả lời “Đúng vậy” nữa mà ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng một cái xong cười một tiếng nói.

- Em sẽ biết ngay thôi.

Còn thừa nước đục thả câu!

Lâm Vi Vi tức giận quẹt miệng một cái.

- Được, vậy em không hỏi, em đi ra ngoài làm việc trước!

Vừa rồi, nàng vội vàng làm đồ ăn cho Bạch Tiểu Thăng việc của mình vẫn còn chất đống bên kia.

- Đi đi.

Bạch Tiểu Thăng lại nhìn nàng cười một tiếng.

Lâm Vi Vi quay người, vừa kéo cửa ra, còn chưa đi ra ngoài, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng nói của Bạch Tiểu Thăng.

- Vi Vi, nếu như, để cho em lựa chọn cương vị cùng cấp trong công ty thì em muốn đi chỗ nào?

Bạch Tiểu Thăng dò hỏi.

Lâm Vi Vi khẽ giật mình, lập tức cười suy nghĩ.

Cái này sao có thể, công ty lại không phải là nhà nàng có thể muốn đi chỗ nào thì đi sao.

Không đi. . .

Lâm Vi Vi nghiêng đầu sang chỗ khác, yên tĩnh nhìn Bạch Tiểu Thăng, cười một tiếng, nhẹ giọng nói.

- Làm trợ lý cho anh a.

. . .

Nha đầu này a!

Lâm Vi Vi sau khi đi, Bạch Tiểu Thăng vẫn như cũ cười mỉm nhìn cửa ra vào một lát, sao đó lại đem ánh mắt dán lên màn hình máy vi tính.

Trên đó là hai cách để thông tri chuyện này cho người bên ngoài.

Vừa rồi Tống Trường Không gửi cho hắn để hắn xem trước.

Nội dung bên trong giải thích sơ lượt là trước đó Bạch Tiểu Thăng tìm Tống Trường Không nói chuyện, sau đó nhượng lại quyền quản hạt hai cái bộ phận đang nắm giữ, đồng thời toàn quyền phụ trách chế độ mới “Chế độ mục đích xin chuyển cương vị”, dành cho nhân viên.

Hệ thống thông báo lại phát ra âm thanh “tích tích” nhắc nhở.

Là Tống Trường Không gửi tới tin tức.

- Bạch tổng, cậu nhìn xem có chỗ nào cần điều chỉnh thì điều chỉnh cho xong hôm nay tôi sẽ công bố.

Tống Trường Không, vẫn rất nóng vội. . .

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, hai cánh tay thả trên bàn phím, nhẹ nhàng linh hoạt gõ xuống một hàng chữ.

- Tống tổng, tôi đã nhìn qua, hoàn toàn không có vấn đề gì! Cảm tạ ngài đã cho tôi cái cơ hội này, để cho tôi có thể vì công ty góp thêm một phần sức mọn!

Trong câu chữ của Bạch Tiểu Thăng lộ ra tình cảm chân thành, tha thiết.

Nhưng lúc viết những câu này khóe miệng của hắn lại nhếch lên lộ ra một nụ cười lạnh.

Khi Tống Trường Không nhận được tin nhắn phản hồi của Bạch Tiểu Thăng trên mặt hiện lên nụ cười vô cùng hài lòng.

Việc này đã kết thúc!

Cùng lúc đó.

Tại văn phòng của bộ phận tổng thanh tra hành chính.

Cao Đại Chí vẫn nắm chặt cái ghế của tổng thanh tra hành chính không buông, ông ấy nhất định phải phải huỷ bỏ xử phạt hành chính này.

- Lão Triệu, đơn tôi đã nộp, cài gì cần giải thích cũng đã giải thích, cần nói rõ ràng cũng đã nói rõ ràng, ngài còn có cái gì không nắm rõ, tôi bây giờ đang ở trước mặt ngài muốn gì cứ hỏi! Những chuyện khác đều có thể kéo dài, nhưng chuyện này thì thật sự một khắc cũng không thể trì hoãn, coi như tôi van cầu ngài được không !

- Lão Cao, ông chờ một chút, a!

Tổng thanh tra hành chính lật qua lật lại tờ giấy, vẫn trả lời một câu như thế.

Lòng Cao Đại Chí đang nóng như lửa đốt rồi.

- Hai chúng ta bình thường quan hệ cũng không tệ! Tôi cũng nói chuyện với ông mấy tiếng rồi, miệng đắng lưỡi khô, cổ họng bốc khói đây này! Ông ít sử dụng các chiến lượt kéo dài thời gian với tôi đi, tôi không chờ được nữa!

Cao Đại Chí khóc lóc om sòm nói.

Tổng thanh tra hành chính thấy vậy khóc không được cười cũng không xong.

Tên Cao Đại Chí sắp điên rồi.

Chuyện này còn có thể không nhìn ra được sao, đây là muốn kéo mình không cho mình xử lý.

- Tôi nói ông ngốc thật hay là giả ngốc vậy!

Tổng thanh tra hành chính bình thường cùng Cao Đại Chí quan hệ cũng không tệ, trước mắt rốt cục nhịn không được, hạ giọng nói.

- Chuyện này, ông nói với tôi có lợi ích gì! Các bộ phận kia là do Bạch Tổng của các ông phụ trách, chỉ một mình tôi sao làm khó các ông chứ? Đấy chẳng phải là vuốt râu hùm sao! Có cho tôi thêm mấy lá gan tôi cũng không dám làm như vậy, Bạch tổng chuyên bao che khuyết điểm ai mà không biết chứ, Lâm Bắc Thần vì sao mà bị hạ tôi còn không biết sao! Phòng ban của các ông cùng với phòng truyền thông internet kia bây giờ bị nhiều người vây công như thế, ông còn không biết chuyện gì đã xảy ra sao? Cái này là do phía trên, ông muốn giải quyết thì đi tìm vị kia. . .

Tổng thanh tra hành chính đưa tay chỉ lên trần nhà. Phía trên phòng của ông ấy chính là văn phòng của Tống Trường Không.

- Tôi có thể không hiểu sao! Tôi dám đi tìm ông ta à, tôi chỉ dám đi tìm ông thôi!

Cao Đại Chí tức giận nói.

- Không phải tôi không hiểu mà là ông không hiểu, tôi làm phiền nửa ngày, là để cho ông biết, chuyện này nhìn có vẻ không hợp quy củ, nhưng là có nội tình, ông đã hiểu, thì cứ phối hợp đi. . .

Nguyên lai là ông muốn cứ như vậy a!

Tổng thanh tra hành chính vừa bực mình vừa buồn cười, vô cùng khó xử cùng Cao Đại Chí giao tâm.

- Lão Cao, thật sự không phải là tôi không giúp ông, ông coi các lãnh đạo đều là kẻ ngu à, tiểu động tác của ông vài phút liền bị nhìn thấu, đến lúc đó tôi cũng bị liên lụy! Không được, chuyện này không có thương lượng!

-Hắc, nếu tôi có thể tự mình làm được. . . tôi còn đến nói chuyện với ông sao!

Cao Đại Chí không thèm đếm xỉa đến lời khuyên chuẩn bị phiền chết ông ta.

Bỗng nhiên máy tính của Tổng thanh tra hành chính phát ra âm thanh “tích tích” nhắc nhở có thông báo, ông ta liến quay qua xem xét.

- Chớ làm phiền tôi, chỗ tôi còn nhiều sự tình cần giải quyết lắm, ông nhìn đi Tống tổng lại phát thông báo tới. . .

Tổng thanh tra hành chính nhìn thoáng qua, bỗng nhiên biểu tình giống như bị điện giật, trợn mắt há hốc mồm.

- Tại sao không nói chuyện, giả ngu à. Có thông báo gì thế. . .

Cao Đại Chí liếc qua màn hình trong nháy mắt cũng đứng như trời trồng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận