Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 393: Nhất định phải đuổi hắn đi!



Một buổi chiều của tuần đầu tiên.

Tại Trung Kinh, khu biệt thự Nguyệt Hồ, nhà của Trần Cửu Tranh.

Tuần trước Trần Trường Khoảnh có tới đây một lần.

Lần này, cậu tới là hướng Nhị thúc của mình báo cáo tình huống cụ thể.

Giờ phút này, Trần Cửu Tranh như một tôn phật, ổn trọng như núi, ngồi ngay ngắn tại ghế sô pha trong phòng khách, tay cầm một ly trà ung dung thưởng thức.

Trần Trường Khoảnh ngồi đối diện ông ấy báo cáo một phen. Hắn cũng đã nói được nửa giờ bây giờ cũng có chút miệng đắng lưỡi khô.

Kỳ thật, cùng ngày Bạch Tiểu Thăng bị ép giao ra quyền lực, Trần Trường Khoảnh đã đem kết quả nói cho Trần Cửu Tranh biết.

Bất quá, lúc đó Trần Cửu Tranh cũng đang có chuyện quan trọng cần phải giải quyết, chỉ nghe kết quả chứ chưa kịp hiểu rõ chi tiết. Dù sao ông ấy cũng là tổng phụ trách sản nghiệp ở tỉnh này, chuyện mà ông ấy phải quan tâm cũng nhiều lắm.

Trước mắt, Trần Cửu Tranh nhàn rỗi vừa vặn Trần Trường Khoảnh cũng có tâm muốn hồi báo một lần.

Cho nên liền đến để báo cáo.

Đáp ứng yêu cầu của Trần Cửu Tranh, Trần Trường Khoảnh từ đầu tới đuôi, đem hết thảy sự tình tinh tế nói một lượt.

Trần Cửu Tranh khi thì gật đầu, khi thì suy ngẫm.

- Bạch Tiểu Thăng này, trái lại thật có thể giày vò người khác a, làm ra cái “Chế độ mục đích xin chuyển cương vị”, dành cho nhân viên này, hiện tại trái lại chơi đến quên cả trời đất.

Trần Trường Khoảnh nói xong, lấy từ trong túi bên người ra một sấp công văn, kiếm một phần tài liệu đưa cho Trần Cửu Tranh xem.

Trần Cửu Tranh nhận lấy, lật xem đại khái một tý, nhịn không được gật đầu tán thưởng.

- Cái này xác thực vô cùng tỉ mỉ, kín đáo!

Cá nhân ông ấy đối với cái chế độ này cũng không có hứng thú, chỉ là kinh ngạc với năng lực cá nhân của Bạch Tiểu Thăng.

- Một tuần này, các con mặc cho hắn ta làm cái chế độ này sao?

Trần Cửu Tranh đem phần văn kiện trong tay để qua một bên, nhìn về phía Trần Trường Khoảnh hỏi.

- Cái này là do Tống Trường Không hứa nếu cậu ta giao quyền thì sẽ thông báo chế độ mới này sẽ do cậu ta chịu trách nhiệm thực hiện.

Trần Trường Khoảnh giải thích.

- Với lại, chúng con cũng muốn nhìn một chút cái chế độ này, có giá trị lợi dụng hay không.

- Hừ, những nhân tài ở tầng dưới chót như thế này chỉ cần có tiền có là! Còn cần phiền toái như vậy sao!

Trần Cửu Tranh có phần lơ đễnh đánh giá.

Ở vị trí như ông ấy hiện tại chưởng quản tất cả các sản nghiệp, đếm số người bên dưới cũng đã dùng đến con số vạn, những nhân viên ở tầng nho nhỏ đó theo ông ta thấy không đáng để dày vò mình như vậy.

- Vâng.

Trần Trường Khoảnh mặc dù thuận theo lời nói của chú hai, nhưng trong tâm đối với cái chế độ mới của Bạch Tiểu Thăng vẫn cảm thấy rất thú vị.

- Chú muốn hỏi các con sau đó muốn đối phó với Bạch Tiểu Thăng như thế nào? !

Trần Cửu Tranh đột nhiên hỏi một câu.

- Làm sao đối phó. . .

Trần Trường Khoảnh có chút sợ run nhắc lại.

Cái này, bọn họ gần đây thật không có thảo luận qua vấn đề này.

Một tuần nay ngoại trừ nhìn chằm chằm xem Bạch Tiểu Thăng có động tác khác không, quan sát cái chế độ mới này có hiệu quả thực tế hay không thì bọn họ cũng đang bận bịu làm việc riêng của mình.

Tống Trường Không gấp rút khống chế phòng truyền thông internet và phòng truyền hình điện ảnh.

Trần Trường Khoảnh thì bị ủy thác phụ trách kết nối cùng Collison ký kết hợp đồng hợp tác.

Một tuần lễ này bọn họ bận bịu túi bụi.

- Hừ! Các con lòng tham không đáy a, bức người ta nhượng lại quyền lực, sau đó liền trở thành cậu tốt tôi cũng tốt chúng ta là đồng sự tốt sao?

Trần Cửu Tranh có chút trào phúng, hừ lạnh một tiếng.

- Cần biết Đông Sơn có thể tái khởi, tro tàn còn có thể bùng cháy! Người có năng lực, có tâm cơ như thế, sẽ tuỳ tiện chịu thua sao? ! Hắn ta sẽ không! Với lại các con thật sự yên tâm với hắn ta như vậy sao? !

Lời nói này của Trần Cửu Tranh, để cho tâm lý của Trần Trường Khoảnh nhịn không được nghiêm nghị hơn.

- Ý chú là nói. . .

- Trảm thảo trừ căn, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

Trần Cửu Tranh ung dung đọc lên câu này.

Đương nhiên ông ta nói lời nói này không phải muốn Trần Trường Khoảnh bọn họ thật sự đi giết Bạch Tiểu Thăng, chỉ là một cái ẩn dụ thôi.

- Nhất định phải đuổi hắn đi!

Trần Cửu Tranh dứt khoát làm sáng tỏ lời nói của mình.

Đuổi Bạch Tiểu Thăng đi sao. . .

Ánh mắt Trần Trường Khoảnh sáng tối chập chờn.

Thật sự phải dấn thân vào nguy hiểm, đi trêu chọc một người không có thực quyền như Bạch Tiểu Thăng sao?

Hắn là một còn lừa bướng bỉnh, cứng đầu một khi đắc tội với hắn, hắn điên lên, có thể sẽ trở thành phiền toái lớn!

- Cái này. . . Có cần thiết không, bây giờ hắn không có cái gì, có thể Đông Sơn tái khởi sao?

Trần Trường Khoảnh chần chờ hỏi lại một câu.

- Hắn không có cái gì, có thể giải quyết được chuyện của Kevin sao!

Trần Cửu Tranh hừ lạnh một tiếng, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn đứa cháu của mình.

- Trường Khoảnh chức vị càng cao thì có đôi khi không thể có lòng dạ đàn bà, đối với các nhân tố không thể xác định thì phải hung ác hơn!

- Chú mới vừa nghe con nói, Bạch Tiểu Thăng một phen khẳng khái phân trần, ngay cả Tống Trường Không giảo hoạt như vậy cũng bị đã động. Tống Trường Không là người như thế nào, chú so với con còn rõ ràng hơn! Bởi vậy có thể thấy được, tên tiểu tử này thật sự không đơn giản! Nếu cứ ở tại truyền thông Trung Kinh sớm tối thì có ngày cũng sẽ gây ra họa cho con!

Ánh mắt Trần Cửu Tranh có chút âm hàn nói.

- Thà rằng như vậy triệt để một chút!

Trần Trường Khoảnh nghe chú hai nói một câu như thế cũng có chút động tâm.

- Được, còn sẽ nghe theo chú!

Trần Trường Khoảnh hạ quyết tâm.

Trần Cửu Tranh hài lòng gật đầu, ánh mắt chớp chớp.

Hắn cũng không phải là hoàn toàn thay cháu trai của mình cân nhắc mà chính hắn cũng muốn thay mình trút cơn giận.

Bạch Tiểu Thăng dù chưa ở trước mặt chống đối với ông, nhưng biết rõ ông đưa ra cành ô liu, còn dám cường ngạnh từ chối, đơn giản là con người không biết tốt xấu làm ông ấy mất mặt!

Đối với dạng người này, Trần Cửu Tranh từ trước tới giờ đều sẽ không nhân nhượng!

- Chuyện này, con phải kéo theo Tống Trường Không.

Trần Cửu Tranh có chút trầm ngâm nói.

- Chuyện này còn nên âm thầm đi nói với Tống Trường Không, nói là chú nói như vậy, có thể nói với hắn trong lần đánh giá năng lực cá nhân 5 năm một lần này sẽ tìm quan hệ cho hắn ta thêm mấy phiếu, vấn đề là yêu cầu hắn ta phối hợp với con làm việc. . .

Trần Cửu Tranh hạ giọng, cùng Trần Trường Khoảnh an bài mọi chuyện kỹ càng.

Trần Trường Khoảnh nghe xong nhịn không được trừng lớn mắt.

Việc này không tốt chút nào, Tống Trường Không thật sự có thể bởi vì mấy lá phiếu mà đồng ý loại sự tình này sao? !

Trần Trường Khoảnh cuối cùng vẫn còn trẻ, chưa biết lần kiểm tra đánh giá năng lực cá nhân 5 năm một lần quan trọng như thế nào. Nhưng Trần Cửu Tranh thì biết để cần mấy lá phiếu ấy phải bỏ ra tâm tư lớn như thế nào, Tống Trường Không tuyệt đối sẽ động tâm. . .

Thậm chí còn bí quá hoá liều. . .

- Tin tưởng chú đi, Tống Trường Không bên kia, hoàn toàn không có vấn đề!

Trần Cửu Tranh khẽ cười một tiếng.

- Bởi vì cái bảng giá này, sẽ để hắn ta động tâm!

. . .

Sau một tiếng, Trần Trường Khoảnh lái xe khỏi khu biệt thự Nguyệt Hồ, chạy về công ty.

Hôm nay Bạch Tiểu Thăng mời Lâm Vi Vi cùng đi ăn tối. . .

Trước khi tan sở, Trần Trường Khoảnh đến văn phòng của Tống Trường Không.

- Trần tổng, có việc gì sao?

Tống Trường Không nhìn thấy hắn thì lập tức hòa khí cười một tiếng.

- Là có chút việc cá nhân muốn cùng Tống tổng trao đổi một chút.

Trần Trường Khoảnh đi qua, hạ giọng nói với Tống Trường Không về "Đề nghị" của chú hai mình.

Đuổi Bạch Tiểu Thăng đi!

- Cái này. . . Không cần phải như thế chứ.

Tống Trường Không cười một tiếng.

Ông cũng không muốn dấng thân vào nguy hiểm, bức bách Bạch Tiểu Thăng vào chỗ chết.

Trần Trường Khoảnh bình tĩnh cười một tiếng, hạ giọng tiếp tục nói.

- Chú hai của tôi nói, nếu như Tống tổng ông phối hợp, chú ấy sẽ tìm quan hệ cho ông trong kỳ kiểm tra đánh giá năng lực cá nhân 5 năm một lần này … mấy là phiếu.

Tống Trường Không nghe được câu nói này, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ, ông ta nhịn không được trừng lớn mắt, ánh mắt phát sáng, trừng trừng nhìn Trần Trường Khoảnh, như là chó sói nhìn mồi.

- Chuyện này là thật!

Bạn cần đăng nhập để bình luận