Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 398: Đã như vậy, chúng ta còn cần phải nhẫn sao?



Lâm Vi Vi mang theo một tờ văn bản tiến về văn phòng Tống Trường Không.

Án theo quá trình, một nhóm người chuyển cương vị thì cần Tống Trường Không ký tên xác nhận cuối cùng mới có thể có hiệu lực.

Ký cái chữ ký này cũng không cần thời gian quá dài, ngay sau đó liền có thể lấy về.

Từ lúc cái chế độ này được áp dụng cho đến nay, Tống Trường Không vẫn rất ủng hộ, không có bất kỳ chuyện gì khó xử.

Nhưng mà Lâm Vi Vi vẫn không đồng ý với vị tổng giám đốc này!

Dưới cái nhìn của nàng, loại ủng hộ này hẳn nên là do anh Tiểu Thăng của nàng, người cầm quyền hai cái phòng quản hạt làm mới đúng!

Huống hồ, cái chế độ này ở trong tầng lớp nhân viên của công ty dẫn phát nên một phong trào, các nhân viên đã công nhận đó là chế độ tốt!

Đối với chuyện này, Tống Trường Không lại có thể lấy lý do gì để làm khó dễ đây.

Lâm Vi Vi bước chân nhẹ nhàng, rất nhanh tới bên ngoài văn phòng của Tống Trường Không, vừa muốn gõ cửa.

Thư ký trực ban ở một bên vội vàng nói,

- Lâm trợ lý, không cần gõ cửa, Tống tổng không có mặt. Cô tới quá không khéo, ngài ấy năm phút trước vừa đi rồi.

- Thế sao?

Lâm Vi Vi khẽ giật mình, lập tức cười nói,

- Thế Tống trợ lý đâu?

- Anh ấy cũng đi theo rồi.

Không có ai hết sao, thế thì lần sau trở lại là được.

Lâm Vi Vi cũng không có để ý, đối với thư ký ngọt ngào cười một tiếng,

- Được, vậy tối nay tôi lại đến, cám ơn.

Thư ký nam trực ban, cũng cười chào lại.

Lâm Vi Vi là một người trợ lý bọn hắn thích nhất, không chỉ có vóc người xinh đẹp, năng lực lại mạnh, mấu chốt là nàng ở trước mặt những người thư ký nhỏ như mình, xưa nay không tự cao tự đại, điểm này rất đáng quý.

Không nói đến Tống trợ lý, chỉ nói về hai vị trợ lý kia của Trần Trường Khoảnh, Vu Thanh, Mộ Dung Yến, mỗi lần tới, thời điểm đối mặt với bọn họ lúc nào cũng nghiêm mặt, làm ra tư thế ở trên cao nhìn xuống, hoàn toàn không có bình dị gần gũi như Lâm Vi Vi.

Cũng phải nói, vị Bạch tổng kia đối với bọn họ cũng rất khách khí, rất lễ phép. . .

. . .

Kỳ thật, bản thân Lâm Vi Vi từ một nhân viên nhỏ đi lên, biết rõ nỗi khổ của nhân vật nhỏ, cho nên nàng đối với bất cứ người nào cũng rất lễ phép, không giống Tống trợ lý, Vu Thanh, Mộ Dung Yến luôn thấy chính mình thời khắc nào cũng phải gìn giữ phong phạm, không thể để cho lãnh đạo của mình mất mặt.

Đối với cách làm của Lâm Vi Vi, Bạch Tiểu Thăng rất thưởng thức cùng cổ vũ nàng.

Một người có khuôn mặt tươi cười, nói một câu lễ phép, giống như hơi không đủ thiện ý, nhưng có đôi khi lại có thể trong lúc vô tình đổi lấy hồi báo lớn lao.

Bởi vì một tiếng cười, một tiếng cám ơn này của Lâm Vi Vi, mà vị thư ký nam kia không nhịn được nói thêm một câu.

- Lâm trợ lý, cô nếu thật có việc gấp thì có thể đi hội nghị bên kia nhìn xem, Tống tổng cùng Trần tổng cùng đi, tôi nghe bọn họ nói hình như là có đại nhân vật gì đó muốn đến, muốn tất cả giám đốc, tổng thanh tra đi cùng, còn nói cái gì mà giữa trưa mở tiệc. Tôi cũng không có nghe rõ lắm.

Lâm Vi Vi lúc đầu quay người muốn đi, nhưng bỗng nhiên dừng bước.

Đây chính là cái tin tức rất không tầm thường!

Mình năm phút đồng hồ trước còn ở văn phòng của anh Tiểu Thăng, đến đây cũng chỉ mất hai phút đồng hồ, Tống tổng bọn họ năm phút trước đã rời đi đón tiếp đại nhân vật gì đó?

Vậy khẳng định bọn họ trước đó đã nhận được tin tức! Đồng thời đã thông tri cho tất cả giám đốc, tổng thanh tra!

Nhưng lại không thông báo cho anh Tiểu Thăng!

Ngay cả tầng giám đốc cũng gọi đi, nhưng không có gọi một vị phó tổng!

Điều này tuyệt đối không giống bình thường!

Lâm Vi Vi tại phòng truyền thông internet làm trợ lý sự vụ của phòng cũng không phải làm không. Nàng đã rèn luyện ra sức quan sát nhạy bén, giác quan thứ sáu cũng rất nhạy cảm.

- Cám ơn anh.

Lâm Vi Vi không thay đổi sắc mặt, cười xán lạn một tiếng sau đó quay người vội vàng rời đi.

Hai mắt người thư ký nam nhìn theo nàng rời đi, nhìn bóng hình xinh đẹp đó rồi không nhịn được chậc chậc tán thưởng,

- Lâm trợ lý thật là đẹp, giọng nói dễ nghe, còn rất lễ phép. . . Ài, đúng là tình nhân trong mộng! Đáng tiếc, không biết ai có thể có cái phúc khí này. . .

. . .

Bạch Tiểu Thăng đang ở trong phòng làm việc của mình, nhàn nhã bưng lấy một ly trà, uống.

Hắn cảm giác chính mình gần đây rất vội vàng, mệt muốn chết rồi, rất lâu không có hưởng thụ phần thích ý này.

- Chờ mình lên làm tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh, nhất định phải cho chính mình buông lỏng một chút, nguyên một tuần lễ, mình cái gì cũng sẽ không làm. . .

Thời điểm Bạch Tiểu Thăng đang mơ màng, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Lâm Vi Vi vội vàng đi tới.

- Làm xong sao?

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Nhưng sau đó, hắn liền cảm thấy không đúng, Tống Trường Không nếu đã ký tên, phía bên mình sẽ lập tức thu được nhắc nhở thêm điểm.

Có thể là chưa ký!

Lúc Bạch Tiểu Thăng ý thức được cái vấn đề này, Lâm Vi Vi thần sắc vội vàng nói,

- Anh Tiểu Thăng, sự tình có chút là lạ!

Lâm Vi Vi đem sự tình nghe được từ thư ký nam giảng lại một phen, sau đó lại nói.

- Em trực tiếp đến hội nghị tiếp đãi bên kia để điều tra, toàn công ty một trăm mười hai vị giám đốc, tổng thanh tra mười một phòng, toàn bộ tập hợp ở phòng họp thứ nhất! Em còn nghe nói, người không đến trong thời gian hạn định sẽ bị xử phạt nặng!

- Nhưng mà, bọn họ không có thông báo cho chúng ta!

Nụ cười của Bạch Tiểu Thăng chìm xuống, ánh mắt lạnh lẽo.

- Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh, bọn họ muốn làm gì đây?

Chân mày Bạch Tiểu Thăng hơi nhíu lại, thầm nói.

- Chẳng lẽ lại muốn đối phó mình? Mình rõ ràng đã dàn xếp ổn thỏa, còn chưa đủ sao! Không lẽ, bọn họ căn bản vốn có không dự định buông tha mình hả!

- Anh Tiểu Thăng! Người hiền thì bị bắt nạt! Lần này, toàn công ty có động tĩnh lớn như vậy, nhưng bọn họ lại có thể đem chúng ta bài xích ra bên ngoài. Em nghĩ, nếu như bọn họ đối với anh bất thiện thì lần này động tác sẽ không nhỏ! Đã như vậy, chúng ta còn cần phải nhẫn sao!

Lâm Vi Vi nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng chỉ cần nói một câu, công việc này dù từ bỏ, nàng cũng nguyện ý cùng hắn đi đại náo một trận!

- Chúng ta đi xem một chút. Nếu như không thể nhịn được nữa, vậy thì không cần tiếp tục nhẫn!

Lông mày Bạch Tiểu Thăng giãn ra, đối với Lâm Vi Vi lộ ra một nụ cười, chỉ vào đồ vật trong tay của nàng,

- Đem văn bản muốn ký theo cho anh!

. . .

Phòng họp Số một.

Là một gian phòng họp lớn nhất trong truyền thông Trung Kinh, gần như lễ đường nhỏ, có thể chứa đến hơn trăm người.

Giờ phút này, mười một vị cấp tổng thanh tra, một trăm mười hai vị cấp giám đốc đã có mặt ở đây.

Sau khi các Tổng thanh tra phòng hành chính được thông tri, bọn hắn một giây cũng không dám trì hoãn!

Lần này, Tống Trường Không mệnh lệnh rõ ràng, đến muộn sẽ xử phạt, bên trong nội dung xử phạt quá độc ác!

- Trong vòng hai mươi phút, nhất định toàn bộ phải có mặt, mặc kệ trong tay có chuyện gì! Người phàm là ở cấp Tổng thanh tra nếu không có mặt, khấu trừ 20% tài chính của phòng, khấu trừ cuối năm thưởng! Cấp giám đốc nếu không có mặt khấu trừ tiền thưởng cuối năm, hủy bỏ tăng lương cuối năm!

Bởi như thế nên không ai dám trì hoãn, không ai dám không đến!

Nhóm Tổng thanh tra vào chỗ, nhóm giám đốc cũng vào chỗ.

Nhưng trên đài, không có một người lãnh đạo nào.

Đám người khó tránh khỏi nghị luận ầm ĩ, liền ngay cả nhóm tổng thanh tra cũng không ngoại lệ.

- Tôi nói nè, đây là có cái đại sự gì thế, gần nhất nửa năm không có loại chiến trận này rồi!

- Đúng vậy, ai biết được. . . Đây là đang muốn xảy ra chuyện gì chứ?

Tổng thanh tra phòng hành chính bị truy vấn nhiều nhất, đáng tiếc hắn cũng một mặt phiền muộn, hai mắt bôi đen, căn bản không thể nào nói được.

Lần này, hắn một điểm phong thanh cũng không có nghe được.

Thời điểm mọi người mờ mịt nghị luận thì tại cửa lớn của công ty truyền thông Trung Kinh, trên mặt các bảo an cũng tràn đầy kinh dị, âm thầm nhìn hai cái thân ảnh —— Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh.

Hai vị đại lãnh đạo đứng ở cửa ra vào, trông mong cái gì đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận