Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 403: Chúng tôi không phục!



Tống Trường Không mắt thấy Lâm Vi Vi lên đài, muốn thay Bạch Tiểu Thăng nói chuyện, lập tức có hai điểm không vui.

- Lâm Vi Vi, ở đây ai cũng là lãnh đạo, nào đến phiên một tiểu trợ lý như cô lên tiếng.

- Ông im miệng cho tôi!

Lâm Vi Vi hung hăng trừng Tống Trường Không một cái, quát lạnh một tiếng.

Tống Trường Không choáng váng.

Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, một cái trợ lý nho nhỏ cũng dám ngay trước mặt cao tầng toàn công ty, để cho một tổng giám đốc như mình câm miệng!

Mặt Tống Trường Không tái đến giống như trái cà tím, trong mắt như muốn phun lửa, nhịn không được nói.

- Cô

- Cô cái gì mà cô

- Tôi!

- Tôi cái gì tôi!

Giọng nói của Lâm Vi Vi sắc lạnh, the thé, mở miệng như súng máy, đơn giản một câu cũng không cho Tống Trường Không nói.

- Nếu đã là lãnh đạo của tập đoàn muốn tới điều tra Bạch tổng, thế nào cũng phải để người nói chuyện chứ! Ông là tổng giám đốc, trước mặt mọi người độc đoán, còn có công bằng sao! Không cho tôi nói chuyện, thì chứng minh rõ ràng ông có tâm vu hãm, không cho người ta cơ hội làm sáng tỏ!

Lâm Vi Vi như là một cây ớt nóng nảy, lập tức lật ra toàn trận.

Tống Trường Không mạnh mẽ bị nàng làm cho nghẹn ở cuống họng, tức giận đến run người.

Trần Trường Khoảnh có chút kinh ngạc đến ngây người, há hốc mồm, bị Lâm Vi Vi liếc qua, nhanh chóng đem miệng ngậm lại.

Hắn rất thức thời.

Tống Trường Không cũng thật là ngốc, cảm giác được mình từ cao cao tại thượng, phải dùng uy nghiêm ngăn chặn nàng ta, kết quả nàng ta hồn nhiên không sợ, căn bản vốn không ăn cái trò này của hắn!

Ngay trước mặt cao tầng toàn công ty a, cùng một tiểu nha đầu làm loạn, cái kia thắng cũng không vẻ vang gì, mà thua còn mất mặt!

Trần Trường Khoảnh rõ ràng điểm ấy, tranh thủ thời gian mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, như lão tăng nhập định.

Vương Tân Thành trợn mắt há hốc mồm, hắn mở miệng, lo lắng càng lớn, trong lúc vô tình nhìn thấy bộ dáng của Trần Trường Khoảnh.

Lão Vương nhận ra chiêu này không sai!

Vậy là, hắn trở thành lão tăng thứ hai.

Tống Trường Không mặt nghẹn đến đỏ bừng, hết lần này tới lần khác không có người giúp đỡ. Những người dưới đài kia đều căn cứ theo nguyên tắc "Không có chuyện chớ kiếm chuyện chơi", tập thể đều trở thành lão tăng nhập định.

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên nhìn Lâm Vi Vi.

Kỳ thật, hắn lập tức liền muốn triển khai hành động, không nghĩ tới, Vi Vi vậy mà c kiềm chế không được hành động trước.

Nha đầu này tính cách dịu dàng trước sau như một, Bạch Tiểu Thăng còn cho là nàng không biết nổi giận, không nghĩ tới, tính tình càng nóng nảy như thế!

Bạch Tiểu Thăng sau khi cảm khái, khóe miệng xuất hiện một vòng ý cười.

Vậy liền náo thôi!

Ngược lại ngày hôm nay, nhất định là không thể dễ dàng, hắn cũng không sợ!

Liền mặc cho Vi Vi đại náo một trận!

Nàng trong khoảng thời gian này vừa mệt lại có oán khí, cái này vẫn có thể xem là một cơ hội phát tiết!

Náo a, cuối cùng có ta đây chống lưng cho nàng!

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng tự tin vô cùng.

Lâm Vi Vi khí thế áp đảo Tống Trường Không, tại trên đài ưu nhã quay người, thần sắc bễ nghễ, ánh mắt đảo qua đám người dưới đài, trong ánh mắt nàng ngoại trừ kiên quyết, còn có một tia khinh miệt.

- Các vị đang ngồi đây, cũng là những người có tiền đồ rộng lớn, không cần vì một hai câu công đạo, vì lương tâm nhất thời mà đập bể đi chén cơm của mình.

Lâm Vi Vi ngạo nghễ cười một tiếng.

- Nhưng Lâm Vi Vi tôi thì không sợ!

- Trước khi Bạch tổng đến, Lâm Vi Vi tôi chỉ là một cái viên chức nhỏ, các người đều biết được, tôi làm tiếp tân ở phòng hội nghị!

Lâm Vi Vi tự giễu cười nói

- Một người đường đường có bằng cấp cao, có tài năng nhưng tại Trung Kinh Truyền Thông lại lăn lộn trở thành loại tình trạng này, nguyên nhân vì sao? Đơn giản là bởi vì tôi đắc tội với một vị tổng thanh tra nào đó! Lúc ấy Bạch tổng không ở đây, thời điểm đó ở Trung Kinh Truyền Thông, các ngươi trong lòng biết rõ ràng! Có bao nhiêu ‘rõ ràng’ a!

Lâm Vi Vi trào phúng, để đám người đang ngồi đều trầm mặc.

Sau khi tiền nhiệm phó tổng đi, trước khi Bạch Tiểu Thăng đến, công ty có một đoạn thời gian, thật là chướng khí mù mịt.

Tống Trường Không là cái người có năng lực, nhưng hắn hắn có hai cái không thích đó là cách tân và sẽ không đi thể nhiệm, quan sát cơ sở.

Để các loại yêu ma quỷ quái hiện hình!

- Sau khi Bạch tổng đến, hắn để cho tôi làm trợ lý cá nhân, sau đó là trợ lý sự vụ càu phòng ban, Lâm Vi Vi tôi không sợ nói cùng các vị, năng lực cấp quản lý không bằng một phần mười của tôi, còn cấp tổng thanh tra không bằng hai, ba phần mười của tôi!

Lâm Vi Vi ngạo nghễ cười một tiếng.

Bằng một mình nàng chống nguyên một cái bộ phận tất cả sự vụ vụn vặt, nàng nói không giả.

Nhóm giám đốc phòng truyền thông internet vô ý thức gật đầu.

- Bạch tổng, nhận chức xong đem một cái phòng truyền thông internet rách nát làm cho sống lại! Trung Kinh Truyền Thông a, Trung Kinh Truyền Thông! Một cái công ty truyền thông trên danh nghĩa, vậy mà lại là kẻ xếp cuối trong bảng xếp hạng lợi nhuận toàn công ty? Cái này không lẽ không buồn cười sao! Nhưng chỉ cần tùy ý thay một vị phó tổng khác vẻn vẹn sau ba tháng, một cái phòng ban xếp ở cuối lại trở thành phòng ban đạt lợi nhuận cao nhất của công ty!

- Tôi xin hỏi các người, ai làm được! Tống tổng, hay là Trần tổng!

Lâm Vi Vi hét lớn một tiếng.

Công trạng là không thể làm giả được, bảng chấm công của phòng ban còn treo ở trên mạng đây này!

Nội tâm của Tống Trường Không lộp bộp một tiếng, Sắc mặt Trần Trường Khoảnh cũng biến đổi.

Bọn hắn vậy mà sơ sót!

- Đồng dạng, Bạch Tiểu Thăng mà trong miệng bọn hắn nói không biết đại cục, trước ép Kesson, sau ép Collison, nửa đường còn cầm xuống một cái Thương Uyển Uyển đại minh tinh, cùng công ty ký kết hợp đồng! Thử hỏi ai có thể làm được, Tống tổng, hay là Trần tổng!

- Lại nói Bạch Tiểu Thăng trong miệng bọn hắn tham luyến quyền lực, chủ động nhượng lại quyền quản lý hai phòng ban, một lòng đặt ở một cái chế độ thối nát không hề có lợi ích, chỉ vì các công nhân viên, có thể tới cương vị mà mình thích, thể hiện giá trị bản thân, vì công ty làm việc lâu dài, để nhân viên cùng công ty cả hai đều có lợi. Thử hỏi ai có thể làm được, Tống tổng, hay là Trần tổng!

Lâm Vi Vi miệng lưỡi lanh lợi, lực lượng mười phần.

Nói một phen làm cho mọi người toàn trường không thể kìm lòng được đều gật đầu.

Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh đều sắp tức điên lên.

Lâm Vi Vi nói thì nói đi hà tất gì mỗi một câu lại thêm vào câu "Thử hỏi ai có thể làm được, Tống tổng, hay là Trần tổng!"

Quá thiếu đạo đức, cái này cùng với nói hai người bọn hắn là heo thì khác nhau ở chỗ nào!

Tống Trường Không mấy lần nhịn không được, muốn mở miệng, nhưng lại không chen vào được, nguyên nhân rất đơn giản tại vì lời nói của Lâm Vi Vi liên tục âm thanh càng lúc càng tăng lên, không có microphone trong tay, ép không được cây ớt nhỏ này!

Microphone đang trong tay Bạch Tiểu Thăng.

Nếu không coi như có thể nói chen vào, lại bị cây ớt nhỏ này ở trước mặt mọi người bật trở về vậy thì càng mất mặt.

Tống Trường Không âm thầm kêu khổ.

- Tôi nói, các người ai có ý gì khác, cũng có thể đứng lên cùng tôi tranh luận!

Lâm Vi Vi ngạo nghễ nhìn quanh toàn trường.

Thời khắc này, nàng nghiễm nhiên trở thành một nữ vương, chúa tể kinh diễm toàn trường.

Không người dám cùng nàng phản biện.

Ánh mắt của Lâm Vi Vi từ trên mặt đám người đảo qua, nhìn những người phòng truyền thông internet, phòng truyền hình điện ảnh, trong ánh mắt khinh miệt mười phần.

Những người kia thấy vậy nhịn không được.

Cao Đại Chí bỗng nhiên đứng dậy, mặt không biểu tình, sửa sang lại y phục của mình, nhìn chằm chằm Lâm Vi Vi, sau đó, kiên quyết nhìn về phía Tống Trường Không nói.

- Hôm nay, một tiểu nha đầu đã dạy cho lão tử một bài học, con mẹ nó chứ giờ mới biết, chính mình mấy chục năm nay sống trên thân chó!

Cao Đại Chí dừng lại, hít sâu một hơi, khàn cả giọng hét lớn một tiếng.

- Bạch Tiểu Thăng là công thần, công ty nói xấu hắn, là bất công!

Một tiếng gào thét này, vang vọng toàn bộ hội trường.

- Bạch Tiểu Thăng là công thần, công ty nói xấu hắn, là bất công!

Thạch Vũ là người thứ hai đứng lên, phi thường bình tĩnh nói ra câu nói này.

Nhóm quản lý phòng truyền thông internet trầm mặc một lát, lần lượt đứng dậy.

Một người tiếp một người, tất cả mọi người cũng nói những lời giống vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận