Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 406: Toàn trường rung động



Toàn phòng họp số một lặng ngắt như tờ!

Hơn 100 người, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp. Mọi người trừng to mắt, ngây ngốc nhìn nhau.

Bước ngoặt này cũng đến quá nhanh a, cho đến bây giờ tất cả mọi người còn không có phản ứng kịp, đại não giống như bị đông lại!

Hơn nửa ngày, rốt cục cũng có người hạ giọng, kinh ngạc hỏi người bên cạnh.

- Tôi vừa rồi có phải là nghe nhầm rồi không, tôi làm sao lại nghe được. . . Là Tống tổng bị ngưng chức, Bạch tổng thăng chức, trở thành tổng giám đốc của công ty chúng ta!

Người kia vừa nói xong nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

- Tôi giống như. . . Cũng nghe nhầm rồi! Nhất định là gần đây bận quá, quá mệt mỏi, trở về phải nghỉ ngơi thật tốt a! Chuyện lớn như vậy sao có thể nghe nhầm được. . .

Người bị hỏi cũng bắt chước nuốt một ngụm nước miếng.

- Tôi cũng nghe là Tống tổng tạm thời cách chức!

- Tôi nghe là Bạch tổng làm tổng giám đốc!

- Ông trời của ta, sẽ không phải là tập thể cùng bị ảo giác a!

- Tống tổng xuống đài, Bạch tổng lên đài, là thật!

- Truyền thông Trung Kinh sắp có biến!

Lúc đầu chỉ có một, hai người thấp giọng nghị luận bây giờ đã hơn 100 người đồng thời kêu la, chỉ có mấy giây ngắn ngủi toàn bộ phòng họp số một như là nước sôi, trong nháy mắt đã sôi đến đỉnh điểm.

Không thể tưởng tượng nổi!

Khó có thể tưởng tượng!

Không hợp với lẽ thường!

Mọi người đều không tin!

Từ lúc Vương Tân Thành tới đến bây giờ, thái độ mà hắn dành cho Bạch Tiểu Thăng, làm cho người ta thấy rõ ràng là họ có mâu thuẫn, thậm chí còn lờ mờ đoán được là ông ta cùng Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh đứng chung một trận tuyến.

Nhưng mà, cuối cùng người mà hắn tuyên bố tạm thời cách chức không phải là Bạch Tiểu Thăng, mà là Tống Trường Không!

Cái này sao có thể, cái này quá không hợp với lẽ thường, cái này. . .

Nhưng nó xác thực đã phát sinh!

Tiếng nghị luận của các quản lý và tổng thanh tra càng lúc càng lớn, sắp đem trần nhà lật ngược lên rồi.

Như thế là không có kỷ luật, không có ước thúc, đổi lại là ngày xưa, Tống Trường Không không phải đã vỗ bàn gầm thét rồi sao, nói không chừng còn muốn trừ tiền thưởng, phạt tiền mọi người ở đây nữa.

Nhưng mà trước mắt Tống Trường Không làm gì còn có tâm tư đi quản những chuyện này. Tâm tư của ông ấy đã đặt hết vào chuyện mình bị rớt đài rồi.

Hắn đứng đó sững sốt một lát, trên mặt hiện ra một nụ cười khó coi, gấp gáp, hoảng sợ hỏi Vương Tân Thành.

- Lão lãnh đạo, ngài, ngài nói sai rồi đúng không! Người có vấn đề là Bạch Tiểu Thăng, không phải tôi, tập đoàn muốn điều tra hắn, làm sao còn có thể thăng chức được? Coi như là muốn thăng chức, vì cái gì lại ngưng chức của tôi!

Tống Trường Không rối loạn muốn phát điên rồi!

Hắn không rõ, việc xử phạt này làm sao lại đổ lên đầu mình!

Có vấn đề là Bạch Tiểu Thăng, muốn xử phạt cũng nên là Bạch Tiểu Thăng mới đúng chứ!

Coi như là sự tình hắn cùng Trần Trường Khoảnh vu oan, hãm hại Bạch Tiểu Thăng bị lộ ra ngoài ánh sáng rồi, thì lui 10 ngàn bước mà nói cùng lắm là phạt hắn một chút, khó có khả năng trực tiếp tạm ngưng chứ vụ tổng giám đốc của hắn!

Dựa vào cái gì a!

- Tống Trường Không, cái này tôi cũng là không có cách nào! Vừa rồi, tôi nhận được điện thoại của Lý sự vụ viên, hắn chính miệng nói, không sai được!

Vương Tân Thành hạ giọng nói, thái độ cũng không đồng tình cho lắm. Tống tổng này là người chính mình xem trọng mà.

- Nếu như ông có cái gì dị nghị thì có thể gửi thư lên, tôi sẽ giúp ông nói với bên trên một tiếng, xin sự vụ viên khẩn cấp xử lý. . .

Những câu nói lúc sau của Vương Tân Thành Tống Trường Không căn bản không có tâm tư để nghe, hắn ngây ra như phỗng, ánh mắt đăm đăm, đặt mông ngồi lên ghế.

Cuộc điện thoại vừa rồi là do Lý sự vụ viên của Bộ sự vụ khu Đại Trung Hoa của tập đoàn sao?

Hắn thật sự bị ngưng chức!

. . .

Đầu óc của Tống Trường Không bây giờ toàn một mảnh bột nhão, hoàn toàn không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Hắn chỉ biết là hắn xong đời rồi!

Ngay cả tổng giám đốc cũng bị cho ngưng chức, thì cái kiểm tra đánh giá năng lực cá nhân 5 năm một lần kia cũng xong luôn rồi!

Tống Trường Không nảy giờ cũng mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng rất bình tĩnh, đạm mạc nhìn hắn.

Tống Trường Không như hiểu được Bạch Tiểu Thăng muốn nói gì thông qua ánh mắt đó, đó chính là "Cái này là ngươi, gieo gió gặt bão!"

Là hắn!

Nhất định là Bạch Tiểu Thăng lại giở trò quỷ!

Tống Trường Không sợ vỡ mật, kinh sợ xen lẫn.

Hắn mặc dù không biết Bạch Tiểu Thăng làm như thế nào nhưng mà mọi chuyện đang diễn ra nhất định cùng Bạch Tiểu Thăng không thoát khỏi liên quan!

- Mình tại sao lại phải trêu chọc hắn chứ!

Tống Trường Không bỗng nhiên hối hận, vô cùng hối hận.

Ở một bên.

Trần Trường Khoảnh cũng nghẹn họng nhìn trân trối, miệng há to đến nổi có thể nhét vào nguyên một quả trứng vịt.

Hắn ngây ngốc nhìn Tống Trường Không, ngây ngốc nhìn Vương Tân Thành, ngây ngốc nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Hắn giống như tên ngốc, hoàn toàn không hiểu chuyện gì cả. . .

Con mẹ nó, thực chất là xảy ra chuyện gì!

Kỳ thật không riêng gì Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh không rõ mà ngay cả Vương Tân Thành cũng như là người trong mộng, hắn nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt toát ra thần sắc cổ quái.

Làm sao lại trùng hợp như vậy, vừa muốn xử trí cái tên họ Bạch này, thì bổ nhiệm lại gửi xuống. . .

Vẫn là Lý sự vụ viên tự mình gọi điện thoại!

. . .

Không lẽ. . . hậu trường của Bạch Tiểu Thăng, là Lý sự vụ viên!

Nghĩ đến đây đầu óc của Vương Tân Thành oanh một tiếng, như là nổ tung mây mù, trời quang mây tạnh chỉ cảm thấy mọi chuyện đã rõ ràng.

Lý sự vụ viên kêu mình đến điều tra Bạch Tiểu Thăng có vấn đề hay không, thật sự là đến để điều tra sao? ! Lãnh đạo là có ý tứ kia sao!

. . .

Hay là lãnh đạo để mình đến để phá " m mưu" vu cáo Bạch Tiểu Thăng !

Trong này có " m mưu" sao?

Có! Nhất định phải có! Không có cũng phải có!

Chính miệng lãnh đạo đã nói để cho họ Bạch thăng chức, để Tống Trường Không tạm thời ngưng chức, cái thái độ này còn chưa đủ rõ ràng sao!

Vương Tân Thành bỗng nhiên có chút minh bạch lãnh đạo thật sự dụng tâm lương khổ a, hắn thậm chí còn âm thầm kích động.

Lãnh đạo muốn đề bạt một người, tất nhiên sẽ cho người ta cơ hội, để cho người ta lập công. . .

Cái này là lãnh đạo đối với mình tín nhiệm a. . .

Cơ hội của mình sợ là đã tới, chắc chắn nó trên người của người thanh niên này!

Vương Tân Thành đã nghĩ thông suốt, minh bạch tất cả mọi chuyện.

Thời điển này hắn nhìn Bạch Tiểu Thăng ánh mắt tỏa ánh sáng, đem Bạch Tiểu Thăng xem như trân bảo, xem như tâm can bảo bối. . .

Đây đâu phải là con người đây chính là tiền đồ của mình a!

. . .

Tiểu thư ký mà Vương Tân Thành mang tới cũng tò mò nhìn Bạch Tiểu Thăng, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ tìm kiếm.

. . .

Dưới đài, Cao Đại Chí, Thạch Vũ, còn có quản lý của hai phòng ban, kích động đến khó mà tự kiềm chế.

Bạch tổng, thắng! Bọn hắn, thắng!

Trên đài, Lâm Vi Vi cũng kinh ngạc đến trừng lớn hai con ngươi, đôi môi kiều nộn cũng đã mở to thành hình chữ O.

Bất quá sau đó, nàng lại nở nụ cười.

Anh Tiểu Thăng, trở thành tổng giám đốc!

Mặc kệ ở trong đó xảy ra chuyện gì, nàng không cần biết, cũng không quan tâm!

Nàng chỉ biết, anh Tiểu Thăng của nàng đã trở thành tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh!

Tống Trường Không bị ngưng chức!

Thử hỏi, bây giờ còn có ai có thể mưu hại anh ấy!

Thiện hữu thiện báo*, ông trời mở mắt a!

*Làm việc thiện thì sẽ được đền đáp tốt.

Ánh mắt của nàng bây giờ vô cùng ôn nhu, nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng.

. . .

Toàn trường đều sôi trào, chỉ có Bạch Tiểu Thăng là thần sắc vẫn bình tĩnh.

Tư thái này rơi xuống trong mắt người hữu tâm, lại là một phen suy đoán, muôn vàn phỏng đoán.

Kỳ thật, Bạch Tiểu Thăng cũng không kinh động lắm, lần này thăng chức, là do hắn tự cho mình thăng chức, có cái gì đâu mà kinh ngạc. . .

Mắt thấy, hiện trường hỗn loạn đã hơi không thể khống chế được, Bạch Tiểu Thăng cảm giác thời điểm này phải quản mọi người một chút.

Hắn nhìn chung quanh toàn trường, nâng tay lên, vỗ nhẹ nhẹ hai tiếng, cất giọng đạo.

- Yên lặng một chút!

Mấy chữ này, như có ma lực lớn lao!

Phòng họp trước đó còn đang rất hỗn loạn chỉ sau một tiếng này thì cấp tốc an tĩnh lại, tốc độ nhanh đến kinh người.

Bạch Tiểu Thăng không dùng microphone, âm thanh không cao nhưng một câu này lại có uy lực kinh người.

Hắn hiện nay là tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh !

Cái này là uy danh!

Bạn cần đăng nhập để bình luận