Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 408: Trần Cửu Tranh tới



Phòng họp số một.

Tống Trường Không bị người Trần Trường Khoảnh kêu tới cho ra ngoài, làm cho Trần Trường Khoảnh cũng phải đi ra theo.

Bây giờ bầu không khí rất là hài hòa.

- Chúc mừng Bạch tổng tiền nhiệm!

Vương Tân Thành chủ động cười nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Vừa rồi, họ Tống nói năng bậy bạ lung tung, Bạch tổng cậu tuyệt đối đừng để ý, coi như hắn là thằng điên đi!

- Làm sao lại thế, tôi còn muốn cảm tạ Vương Bí Thư đã ủng hộ đây.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Một tiếng Vương Bí Thư này làm cho Vương Tân Thành rất vui mừng.

- Nào có, nào có! Tôi cũng xem như là người của truyền thông Trung Kinh cũng nên vì lợi ích của công ty mà lo nghĩ, cậu xem những người này đối với Bạch tổng có bao nhiêu tin phục.

Vương Tân Thành chỉ xuống dưới đài, cười nói.

- Như vậy cũng đủ thấy Bạch tổng đã thu được được bao nhiêu nhân tâm! Lần vu cáo này của Tống Trường Không, khi tôi trở về nhất định cùng Lý sự vụ viên nói rõ ràng! Không thể để viên minh châu như Bạch tổng bị người khác nghĩ oan!

- Vậy chuyện điều tra kia?

Bạch Tiểu Thăng hỏi lại.

- Đã điều tra xong!

Vương Tân Thành kiên quyết nói.

- Báo cáo như thế nào cứ giao cho lão ca tôi, một điểm cũng không cần cậu bận tâm!

Vương Tân Thành công nhiên treo lên mối quan hệ.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, gật gật đầu xem như đồng ý nhận mối quan hệ này.

Đối với thái độ biến hóa của Vương Tân Thành, hắn không có chút nghi ngờ nào.

Gặp nguy không sợ hãi, ứng đối có độ!

Quả nhiên không tầm thường, xem ra cũng là nhân vật rất có bối cảnh!

Vương Tân Thành âm thầm cảm khái.

Chỉ là không biết rõ, người ủng hộ Bạch Tiểu Thăng này là đại thần nào!

Tâm lý Vương Tân Thành không khỏi hiếu kỳ.

Không riêng gì hắn hiếu kỳ.

Giờ phút này, tại bộ sự vụ khu Đại Trung Hoa, văn phòng sự vụ viên, sự vụ viên họ Lý càng hiếu kỳ hơn, hắn đã ở trên hệ thống của tập đoàn, sưu tập hết thảy tin tức cùng Bạch Tiểu Thăng có liên quan, đôi câu, vài lời cũng không buông tha.

Đáng tiếc, thu hoạch rất rải rác.

Hoặc là nói, căn bản cũng không có thu hoạch gì!

- Bạch Tiểu Thăng này, giống như là từ trong khe đá chui ra, chẳng lẽ thật sự là Tôn hầu tử chuyển thế?

Lý sự vụ viên nhân lúc không có người, chính mình lầm bầm một tiếng.

Tôn hầu tử trong khe đá chui ra cũng là nhân vật có đại bối cảnh a.

Điểm này, cái tên Bạch Tiểu Thăng này cũng giống vậy sao!

Người gọi điện thoại cho Vương Tân Thành chính là hắn, để cho Bạch Tiểu Thăng ngay tại chỗ thăng chức thành tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh, và ngưng chức nguyên tổng giám đốc cũng là do hắn nói.

Nhưng mà mệnh lệnh này, không phải xuất phát từ miệng hắn!

Sự vụ viên cho dù rất trâu cũng không có khả năng làm ra loại tình trạng này.

Coi như là tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa, một lời khai trừ một tổng giám đốc của một công ty con thì cũng phải có lý do, thế nhưng, hết lần này tới lần khác đều không có!

Lý sự vụ viên, là nhận được một cú điện thoại từ phía trên.

Mệnh lệnh đến từ tầng cao hơn!

Đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi, phía trên khu Đại Trung Hoa là tồn tại bực nào, há sẽ chú ý tới một công ty con nho nhỏ phía dưới sao.

Đâu chỉ là bắn đại bác cũng không tới, tám trăm cây gậy tre xem chừng ngay cả lông cũng khều không tới.

- Cái tên Bạch Tiểu Thăng này, lại có năng lượng lớn như vậy, vậy mà ẩn núp trong một cái công ty con của khu Đại Trung Hoa, xem ra cần phải lưu tâm nhiều hơn, chú ý nhiều hơn!

Lý sự vụ viên lầm bầm lầu bầu một lúc.

- Chờ vị tiên sinh kia về nước, mình sẽ đến báo cáo thật kỹ càng cho hắn một lần mới được!

. . .

Giờ phút này, Vương Tân Thành đã tập hợp đủ sức mạnh, nhất định phải cùng Bạch Tiểu Thăng kéo thành một mối tình cảm sâu sắc.

Đối với chuyện này, Bạch Tiểu Thăng cũng không có cự tuyệt.

Lúc trước, bởi vì Cao Đại Chí a dua nịnh hót, Bạch Tiểu Thăng xém chút đem tướng tài khai trừ, may mắn về sau kịp thời phát hiện.

Bắt đầu từ lúc đó, Bạch Tiểu Thăng liền hiểu.

Con người rất là phức tạp, không thể đơn thuần nhìn một mặt mà có thể suy luận, nhận định được.

Cũng tỷ như lão Vương trước mắt này, chính mình chỉ thấy hắn gian trá, trơn tru, tự tư, một mặt kiêu ngạo tự đại, nhưng hắn đã có thể ngồi vững vàng ở vị trí bí thư tại bộ sự vụ, nghĩ đến vẫn là có chỗ thích hợp.

Trước mắt, người ta muốn kết thâm giao với mình, Bạch Tiểu Thăng cũng sẽ không thể không để ý tới.

Hai người đang hàn huyên thì cửa phòng họp bỗng nhiên bị người ta hoàn toàn mở ra, động tĩnh không nhỏ, để cho Bạch Tiểu Thăng, Vương Tân Thành đều thấy được, tạm dừng giao lưu, nhìn qua.

Thấy được chuyện gì đang xảy ra Bạch Tiểu Thăng lập tức sững sờ.

Một hơi tiến đến mấy người hộ vệ áo đen, đội hình này giống như lão đại giá lâm.

Mà thật sự người đến đúng là một vị lão đại, chính mình còn quen biết.

Trần Cửu Tranh!

Hắn sao lại tới đây? Bạch Tiểu Thăng có chút sững sờ.

Mắt thấy Trần Trường Khoảnh bên người của Trần Cửu Tranh thần sắc cục xúc bất an, không giống như là cố ý an bài. . .

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng nhắm lại.

Mặc dù nói truyền thông Trung Kinh tại thị trấn Trung Kinh, thị trấn Trung Kinh lại thuộc tỉnh An Giang, toàn bộ sản nghiệp của tập đoàn tại tỉnh An Giang cũng là do vị Trần Cửu Tranh này quản thúc, nhưng mà cả hai có thể nói là nước giếng nước sông, không có phạm nhau!

Truyền thông Trung Kinh là lệ thuộc trực tiếp tập đoàn khu Đại Trung Hoa, không phải lệ thuộc vào Trần Cửu Tranh hắn! Hắn không có quyền đến truyền thông Trung Kinh khoa tay múa chân!

Đừng nói đến trước mắt còn có bí thư bộ sự vụ khu Đại Trung Hoa - Vương Tân Thành ở đây, Trần Cửu Tranh lẽ nào không biết phải tránh hiềm nghi hay sao!

Bạch Tiểu Thăng hiếu kỳ không thôi.

Trần Cửu Tranh không phải là người không có đầu óc, ngược lại, hắn là một tên cáo già, một kẻ tâm lý thành tinh.

Bọn người Trần Cửu Tranh vừa tiến đến, cả phòng từ quản lý cho đến tổng thanh tra lập tức sững sờ.

- Cái này không phải người phụ trách sản nghiệp tỉnh An Giang - Trần Cửu Tranh tiên sinh sao? Sao hắn lại tới đây!

- Đúng vậy a, truyền thông Trung Kinh chúng ta không thuộc quyền quản hạt của hắn, bình thường song phương cũng không gặp nhau a?

- Trong khoảng thời gian này hắn lại đến. . . Trong này có chuyện gì a!

. . .

Nhóm quản lý, tổng thanh tra tiếp tục nhỏ giọng nghị luận.

Trần Cửu Tranh không thèm để ý chút nào, nụ cười vẫn treo trên mặt, ánh mắt có chút băn khoăn.

Sắc mặt Trần Trường Khoảnh lại có chút lo sợ bất an không yên.

Hắn còn chưa kịp tới nói cho chú hai của hắn, thời thế thay đổi rồi!

Lúc trước, hắn chỉ biết được người tới là Vương Tân Thành, nhân lúc không ai để ý, gửi cho chú hai hắn một cái tin nhắn.

Có thể lại không nghĩ tới, chú hai hắn ở gần đây, còn đến đây.

Tại bên trong hành lang, Trần Cửu Tranh chỉ kịp nói với hắn một câu.

- Chú tới gặp mặt một người bạn cũ, thuận tiện chống lưng cho các con!

Trần Trường Khoảnh căn bản không kịp nói nhiều, Trần Cửu Tranh thì ngang nhiên sải bước, hướng hội trường đi tới.

Lúc này, sự tình có khả năng không ổn a!

Trần Trường Khoảnh đang rất khổ, trước tiên nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Nhưng mà ở xa quá cũng thấy không rõ, Bạch Tiểu Thăng tựa hồ mặt không có biểu tình gì.

Bất quá tên gia hỏa này mặt không biểu tình, không thấy hỉ nộ, mới là đáng sợ nhất!

Không thấy hay sao, thời điểm hắn xử lý Tống Trường Không, hắn là bộ đức hạnh này này!

Sẽ không phải, một hồi nữa thời điểm hắn xử lý mình, vẫn là một bộ này đức hạnh này đấy chứ!

Vừa nghĩ tới mình cũng bị điên như Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh phát hiện bây giờ khi mình chân chính đối diện với Bạch Tiểu Thăng thật sự có chút sợ hãi.

Đáng tiếc bây giờ dưới ánh nhìn chằm chằm của tất cả mọi người hắn không có bất kỳ biện pháp nào để ngăn cản chú hai của mình!

Ánh mắt Trần Cửu Tranh quét qua, rất nhanh hai mắt tỏa sáng, bất chấp sự tồn tại của mọi người, lập tức tìm được Vương Tân Thành!

- Ha ha, Vương Bí, chúng ta đã rất lâu rồi chưa gặp nhau đó!

Trần Cửu Tranh cười lớn đi qua rất là nhiệt tình chào hỏi.

- Tống Trường Không còn có Trường Khoảnh làm cho ông một bữa tiệc hoan nghênh, tôi đến tham gia náo nhiệt, đây chính là lén lút hoan nghênh, lão ca ông cũng đừng trách cứ a!

Vương Tân Thành lúc đầu nhìn thấy Trần Cửu Tranh còn nở nụ cười, nhưng khi xem xét biểu lộ của Bạch Tiểu Thăng, lão Vương lại sinh lòng cảnh giác.

Bạch Tiểu Thăng không kinh ngạc chút nào, rõ ràng là quen biết Trần Cửu Tranh, bất quá, thần sắc của hắn vẫn lãnh đạm!

Hai người này có vấn đề!

Bạn cần đăng nhập để bình luận