Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 411: Thật Lòng Muốn Nói Chuyện Hợp Tác



Đây là một bữa tiệc vào buổi trưa, được chuẩn bị cho Vương Tân Thành, đồ ăn đều do Tống Nhất Minh gọi.

Món khai vị, rượu nhẹ, món ăn chính, canh súp, trái cây tráng miệng, đầy đủ mọi thứ.

Sự kết hợp giữa các món ăn với nhau, cùng với màu sắc và ánh sáng làm cho người ta hận không thể gấp hết thức ăn bỏ vào miệng, với hương vị thơm ngon chua chua cay cay.

Có đặc sản miền núi, lại có đặc sản vùng biển, nhưng lại không thể hiện sự xa hoa lãng phí và thấp kém.

Hầu hết mọi người đều thích đề cập đến "màu sắc và mùi vị" trong lời nói của họ để miêu tả về một món ăn ngon. Nhưng ngoài "màu sắc và mùi vị" ra, còn có một cái gọi là "Hình thức".

Ý, là đề cập đến quan niệm nghệ thuật, tên món ăn cùng vật liệu, hình dạng phối hợp giữa các món ăn; hình, chỉ là hình thức món ăn, tức là cách sắp xếp món ăn; thức, tên như ý nghĩa, chỉ những gì phối hợp hợp lý.

Bên trong mười mấy món ăn mà Tống Nhất Minh gọi, đều có thể điều phối hợp lý, chu đáo.

Nhìn thấy điều này, Bạch Tiểu Thăng âm thầm tán thưởng.

Đại sự, gặp công phu. Chuyện nhỏ, lộ tiêu chuẩn.

Từ những chi tiết bình thường, cũng có thể thấy được Tống Nhất Minh đúng là không đơn giản.

Với lại, liên quan tới những quy củ trên bàn rượu, Tống Nhất Minh hiểu rất rõ ràng, biết rõ lúc nào làm việc nào, mọi việc đều làm rất cẩn thận.

Đồng thời, hắn cũng đang âm thầm nhắc nhở Lâm Vi Vi.

Thấy được điều ấy, Bạch Tiểu Thăng cảm thấy rất hài lòng.

Cái này rất tốt, nếu như Tống Nhất Minh chỉ lấy biểu hiện của chính mình, đối với một chút sai lầm vô tình của Lâm Vi Vi, làm như không thấy, thì Bạch Tiểu Thăng đối với hắn có mấy phần thất vọng.

Có thể giúp đỡ người khác, Bạch Tiểu Thăng thưởng thức nhất ở điểm này.

Một bữa tiệc rượu, ăn uống linh đình.

Vui chơi giải trí, chủ và khách đều vui vẻ.

Với lời nói hài hước, Vương Tân Thành kể một chút truyện tiếu lâm ở nơi công sở, cũng rất sinh động và thú vị.

Yến hội tiến vào phút cuối.

Bỗng nhiên Trần Cửu Tranh cười ha ha, có chút men say nói với Trần Trường Khoảnh.

- Trường Khoảnh, con cùng hai vị trợ lý của Bạch tổng, còn có một vị do Vương Bí mang tới, ra ngoài ngồi một chút, uống chén trà hay cái gì tùy thích. Ba người chúng ta, có chút việc muốn nói.

Trần Cửu Tranh vừa nói xong, ánh mắt Bạch Tiểu Thăng chớp lên.

Trần Trường Khoảnh tranh thủ thời gian đứng dậy, mắt nhìn mấy vị kia.

Tống Nhất Minh, Lâm Vi Vi thấy Bạch Tiểu Thăng gật đầu một cái, hai người mới thuận theo rời đi.

Người trẻ tuổi được Vương Tân Thành mang đến, cầm bút viết thêm vài chữ, rồi cầm lấy khăn mùi xoa lau tay, vứt đi, sau đó mới đứng dậy rời đi.

Trần Trường Khoảnh đi phía sau cùng, sau khi rời khỏi còn thuận tiện đem cửa phòng đóng kỹ.

Trước mắt, trong phòng chỉ còn lại ba người Bạch Tiểu Thăng, Vương Tân Thành và Trần Cửu Tranh.

Cách âm của phòng này rất tốt.

- Trần tổng, ông có điều gì muốn nói, mà phải làm bí mật như thế.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Trên mặt của Trần Cửu Tranh, cũng mang theo một tia vui vẻ. Gương mặt có chút men say lúc nãy đã không còn sót lại chút nào, cả người vô cùng tỉnh táo.

Vương Tân Thành chẳng ngạc nhiên gì với điều này. Hắn biết rõ tửu lượng của Trần Cửu Tranh.

Vương Tân Thành nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, rồi cười nói với Trần Cửu Tranh.

- Lão Trần, ông muốn nói gì thì nói đi. Ở trên bàn rượu, rượu vào thì lời ra, ông nói xong một câu, chúng ta nghe xong một câu. Thật sự, coi như sự thật, có điều gì không thích hợp thì cứ nói ra trong lúc say, mọi người nghe xong, trở về ngủ một giấc liền quên đi.

Vương Tân Thành đúng thật là láu cá.

Bạch Tiểu Thăng âm thầm cảm khái, không hổ là lão hồ ly.

- Vương bí thư nói đúng lắm, Trần tổng muốn nói cái gì thì cứ nói. Chúng tôi cũng không thể viết hết những gì ngài nói ra, rồi để ngài ký tên đồng ý được.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười đùa nói nửa thật nửa giả.

Hắn có dự cảm, điều mà Trần Cửu Tranh muốn nói, không đơn giản!

- Nếu hai vị đã nói như vậy, vậy tôi cũng không cần phải đắn đo nữa, nếu có chỗ nào không đúng, các vị coi như lời nói trong lúc say, nếu mà có báo cáo gì đó. . .

Trần Cửu Tranh cười.

- Tôi đã dám nói, thì tôi cũng không sợ. Bất quá, đến lúc đó, tôi có thể một mực không nhận a!

Nói xong, Trần Cửu Tranh cười sang sảng vài tiếng.

Ngưng cười, Trần Cửu Tranh nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, nét mặt như nhìn thấu tâm can người khác, chân thành nói.

- Bạch tổng, tôi không sợ nói với cậu, làm đến vị trí như Trần Cửu Tranh tôi đây, thoạt nhìn, chỉ hơn tổng giám đốc có một cấp, nhưng thật sự lại có sự khác biệt rất lớn!

Đừng nhìn tập đoàn có thể nhẹ nhõm động vào một vị tổng giám đốc ở một công ty con, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng gì động vào một người phụ trách sản nghiệp của một tỉnh như tôi đâu! Cậu phải tin điều đó!

Dù sao, toàn bộ khu Đại Trung Hoa, giống như tôi, tổng cộng mới hơn mười người mà thôi! Cần phải chống đỡ một khu vực lớn như vậy!

Trần Cửu Tranh đang nhắc nhở Bạch Tiểu Thăng, hắn cùng Tống Nhất Minh khác biệt! Vị trí của hắn rất ổn định!

Bạch Tiểu Thăng giống như cười mà không phải cười, khẽ gật đầu, nhưng trong tâm lý thì đang oán thầm: Cái gì mà không dễ dàng động, chẳng phải vì, còn chưa có đụng tới kẻ khó chơi sao. . .

Vương Tân Thành ở bên cạnh ha ha cười một tiếng.

- Lão Trần, tôi cũng muốn nói với ông một câu, trên bàn rượu ông cũng đừng coi tôi là người ở Bộ Sự Vụ, có cái gì cứ việc nói, tôi cam đoan nghe tai trái sẽ lọt qua tai phải, một chữ cũng không báo cáo. Vương Tân Thành tôi không nói thì thôi nhưng một khi đã nói, thì nói được làm được!

Bạch Tiểu Thăng mắt nhìn lão Vương.

- Khởi động Hệ thống phân tích vẻ mặt trung cấp, mở ra hình thức tra xét biểu lộ nhỏ bé nhất của con người.

. . .

- Phân tích hoàn tất, lời nói của đối phương có độ tin cậy trăm phần trăm.

. . .

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt cười một tiếng.

Từ lúc khi Hệ thống phân tích vẻ mặt sơ cấp thăng cấp đến nay, dùng dễ dàng hơn nhiều, không chỉ có thể chính xác phân tích độ trung thành của một người đối với mình, còn có thể nhanh chóng bắt được một biểu lộ dù chỉ là nhỏ nhất của người khác, tiến hành phân tích, nhiều lắm là một hai giây, lập tức có kết quả, rất tiện lợi.

Ngoài ra, sau khi hệ thống phụ trợ thăng cấp, còn có thể tự động điều chỉnh những biểu lộ nhỏ bé trên khuôn mặt của chính mình, tiến hành khống chế một cách chính xác.

Về sau nếu cùng người khác diễn kịch, mình tuyệt đối là cấp Đại Sư! Có thời gian, nhất định phải thử một chút! Bạch Tiểu Thăng nói thầm.

Hạnh phúc của việc thăng cấp cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, có tiền có quyền có phụ trợ. Cảm giác thực lực của bản thân cũng tăng lên một cấp bậc.

. . .

- Lão Vương, tôi tự nhiên là tin ông rồi, nếu không ông cho rằng ta Trần Cửu Tranh tôi ngốc nghếch sao, không một chút kiêng kỵ nói ra những lời như thế?

Trần Cửu Tranh ha ha cười một tiếng.

Cười xong, Trần Cửu Tranh chăm chú nhìn hai người.

- Hai vị, các người nói xem chúng ta tại chức vị này, từng bước đi lên, không ngừng cố gắng, là vì cái gì?

Trần Cửu Tranh hỏi.

Bạch Tiểu Thăng, Vương Tân Thành bình tĩnh nhìn hắn, biết rõ hắn sẽ nói tiếp đáp án.

Quả nhiên ——

- Vì sự nghiệp, vì chứng minh bản thân? ! Vì tiền, vì thân phận, hay là vì địa vị? !

Trần Cửu Tranh cười nói.

- Mặc kệ vì cái gì, cuối cùng cái gì mình nắm ở trong tay mới là thực tế. Hai người nhìn Tống Trường Không xem, hắn cũng coi như là con người cẩn trọng, nhưng bây giờ, hắn còn lại cái gì! Không phải cũng bị đuổi như chó nhà có tang sao? Tập đoàn có niệm tình hắn nhiều năm cố gắng, tha thứ cho hắn một lần sao? Có sao? Đều không có!

Bạch Tiểu Thăng cùng Vương Tân Thành, im lặng không nói gì.

Trần Cửu Tranh thở dài.

- Cho nên mới nói, tập đoàn là một nơi không có lòng vị tha, cũng là tàn khốc, nói dễ nghe một chút là công chính, nói khó nghe một chút lại là lãnh khốc. Chúng ta đang ở trong cùng một tập đoàn, vì kiếm lợi ích cho chính mình, lại không tổn hại đến lợi ích của tập đoàn, cái này chẳng lẽ có sai sao? Đúng? Có lỗi không!

Lời nói này, vừa nghe thật đúng là có "lí" ?

Bất quá có phải có lí hay không, Bạch Tiểu Thăng cũng lười cùng hắn nói nhảm, bởi vì điều đó hoàn toàn vô ích.

Ai cũng không bị thuyết phục, vì quan điểm mỗi người là khác nhau.

- Trần tổng, ngài hãy nói trọng điểm đi, không cần quanh co lòng vòng.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Sảng khoái!

Trần Cửu Tranh vỗ tay một cái.

- Vậy tôi cũng không khách khí nữa, Bạch Tiểu Thăng Bạch tổng, tôi muốn nói chuyện hợp tác với cậu! Không biết cậu, có đáp ứng hay không!

- Còn có Vương bí thư, nếu như có khả năng, cũng gia nhập luôn đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận