Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 413: Cũng xin ông cho tôi chút mặt mũi!



Trần Cửu Tranh thao thao bất tuyệt nói một phen, không dám nói chính mình nói đến mức thiên hoa loạn trụy nhưng cũng cảm thấy cái dụ hoặc này đối một người trẻ tuổi mà nói, rất khó kháng cự.

Ít nhất, ông ta thấy như thế.

Những người thăng chức gặp khó khăn hiểm trở đúng là có tồn tại.

Giống như Tống Trường Không cũng chỉ muốn làm một cái sự vụ viên, định trở thành chức vị truy cầu cả đời này của mình.

Có thể thấy được nó gian nan đến mức nào!

Lần này những gì Trần Cửu Tranh nói hoàn toàn là thật, không sợ Bạch Tiểu Thăng điều tra, huống hồ lại có Vương Tân Thành ở bên cạnh liên tiếp gật đầu, có cái bằng chứng hữu lực này thì độ tin cậy hẳn là đã đầy đủ.

Con đường phía trước nhiều gian khó, hắn cho Bạch Tiểu Thăng một con đường sáng, người bình thường đều sẽ muốn, ít nhất cũng sẽ suy nghĩ.

Nhưng mà, hắn lại phát hiện ra Bạch Tiểu Thăng nghe thì nghe, khuôn mặt cũng có cảm xúc, nhưng khi có cảm xúc xong thì giống như không nghe thấy!

Thậm chí đối mặt với loại chỗ tốt này, không cần suy nghĩ gì mà trực tiếp cười trừ, nói ra một câu, không phải như đang thương lượng mà càng giống một lần tỏ thái độ hơn —— Tôi không muốn hợp tác!

Lông mày Trần Cửu Tranh trong nháy mắt ngưng tụ lại, thần sắc ẩn ẩn vẻ không vui.

Mất nửa ngày miệng lưỡi, Bạch Tiểu Thăng cân nhắc cũng không cân nhắc, hắn là nghĩ như thế nào thế! Chả lẽ cho là có Vương Tân Thành bảo hộ thì có thể bất chấp tất cả sao? !

Thẳng đến bây giờ Trần Cửu Tranh vẫn như cũ cho rằng chỗ dựa của Bạch Tiểu Thăng là Vương Tân Thành, nhiều nhất. . . Là một vị cao cấp sự vụ viên nào đó!

Sự vụ viên, Trần Cửu Tranh hắn không so được.

Nhưng mà người ở sau lưng hắn lợi hại hơn nhiều so với sự vụ viên! Cùng với cao cấp sự vụ viên, cũng không cần nhường nhịn gì!

Trần Cửu Tranh nhìn sang Vương Tân Thành.

Vương Tân Thành đối với câu trả lời của Bạch Tiểu Thăng cũng hơi kinh hãi.

Thẳng thắn mà nói, hắn tự nhiên đã nhìn ra, Trần Cửu Tranh muốn toàn bộ truyền thông Trung Kinh, Bạch Tiểu Thăng xác thực tồn tại phong hiểm.

Nhưng có hắn ở chỗ này thì chỉ cần chịu giúp Bạch Tiểu Thăng nói rõ ràng, tin tưởng Trần Cửu Tranh sẽ nể mặt mũi của hắn, thứ cần cho tất nhiên sẽ cho, sẽ không nuốt lời.

Nhưng không nghĩ đến, Bạch Tiểu Thăng cân nhắc cũng không có cân nhắc, mở miệng ra là từ chối? !

Vương Tân Thành kinh ngạc một giây, sau đó càng tin tưởng vững chắc người sau lưng Bạch Tiểu Thăng không đơn giản!

Đối với Bạch Tiểu Thăng, mong muốn giao hảo của hắn càng thêm mãnh liệt.

- Bạch tổng, có lẽ cậu có bảng giá của chính mình, không ngại nói ra một chút, chúng ta đã ngồi xuống thì nên thẳng thắn, cùng trò chuyện rõ ràng đi. Rao giá trên trời cũng không sao, cùng lắm thì tôi đến trả tiền ngay tại chỗ.

Trần Cửu Tranh nửa đùa nửa thật, nói với Bạch Tiểu Thăng.

Hắn vẫn như cũ nhịn xuống, bày ra tư thế muốn nói chuyện.

Vương Tân Thành cũng tằng hắng một tiếng, hướng Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Bạch tổng, Trần lão đệ cũng đã nói như vậy rồi, rất có thành ý a. Chuyện này tôi cũng thấy không có tổn hao gì đến lợi ích của tập đoàn, cậu không cần cố kỵ, chúng tôi cũng ủng hộ các công ty con phía dưới hợp tác nhiều hơn. Có yêu cầu gì thì cậu cứ nói ra đi, tôi ở đây giúp cậu xem chút.

Vương Tân Thành coi là chính mình có mặt ở đây thì ít nhiều gì cũng sẽ làm cho Bạch Tiểu Thăng có chút kiêng kị, nên dứt khoát bỏ đi lo lắng cho hắn.

Trần Cửu Tranh, Vương Tân Thành nhìn chăm chú vào Bạch Tiểu Thăng, chờ hắn trả lời.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn hai người, vuốt vuốt chén trà làm bằng sứ Thanh Hoa, nhìn lá trà chìm nổi trong nước, cười nói,

- Không dối gạt hai vị, cái truyền thông Trung Kinh này tôi vừa mới tiếp nhận, rất nhiều tình huống cũng không lắm quen thuộc. Hợp tác cũng không thể nóng vội.

Trần Cửu Tranh nhíu mày, sau đó cười một tiếng,

- Bạch lão đệ đã cảm thấy bây giờ nói chuyện hợp tác có hơi nóng nảy thì chúng ta qua mấy tháng nữa bàn lại cũng được, theo cậu thì sao?

Trần Cửu Tranh đã xuất ra sự thiện ý lớn nhất.

Phần nhường nhịn này đến từ sự kiêng kị với cỗ thế lực thần bí khó lường phía sau Bạch Tiểu Thăng.

Điều tra không được, nhưng lại thực sự tồn tại lực lượng này.

Mặc kệ là hòa giải với Kevin hay là trục xuất Tống Trường Không, thì phần lực lượng kia cũng đóng vai trò không nhỏ!

Nhưng mà lại không có lớn đến mức vượt qua được thế lực bên mình! Về khoảng này Trần Cửu Tranh rất là tự tin.

Dù sao lấy lực lượng gia tộc của hắn ở khu Đại Trung Hoa mà nói, cũng chỉ có người tổng phụ trách khu Đại Trung Hoa mới có thể hơn một bậc.

Trần Cửu Tranh không tin người phía sau của Bạch Tiểu Thăng chẳng lẽ lại là tổng phụ trách khu Đại Trung Hoa! Nếu thật sự như vậy thì Bạch Tiểu Thăng còn cần phải đấu cùng Tống Trường Không sao!?

Hẳn là một vị sự vụ viên nào đó thôi, với lại là một vị rất có địa vị trong đó!

Trần Cửu Tranh phán đoán như thế.

Bạch Tiểu Thăng thở dài.

Hắn cũng không nghĩ tới Trần Cửu Tranh lại kiên trì như vậy, chính mình nếu lại mập mờ tiếp thì cũng không phải chuyện tốt, cứ bị vị này quấy rối như vậy, hắn cũng thấy phiền.

- Tôi nói thẳng đi, Trần tổng, tôi không có mục đích để hợp tác. Tôi thấy hiện trạng như giờ đã rất tốt!

Bạch Tiểu Thăng làm sáng tỏ mọi chuyện.

Đây rõ ràng là từ chối!

Vẻ mặt Vương Tân Thành đầy tiếc nuối, nhưng lại không nói gì.

Nụ cười có mấy phần hư giả trên mặt của Trần Cửu Tranh cũng chậm rãi chìm xuống.

- Bạch Tiểu Thăng, Bạch tổng, tôi đã một lần lại một lần nhân nhượng, nhượng bộ, đã hiển lộ đầy đủ, rõ ràng thành ý của tôi! Tôi tin tưởng cậu cũng thấy được! Luận thân phận, tôi là người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, đây coi như là đang tự hạ mình a. Như thế rồi mà cậu vẫn y nguyên không bán mặt mũi cho Trần mỗ này sao!

Lời nói này của Trần Cửu Tranh có chút lạnh lẽo, đến Vương Tân Thành nghe xong cũng phải cau lông mày lại.

Ở một phương diện khác Vương Tân Thành cảm giác Trần Cửu Tranh ở trước mặt mình, có chút hùng hổ dọa người, một phương diện khác, hắn cũng thấy Bạch Tiểu Thăng có chút "Non nớt", cái gọi là mọi thứ cần lưu lại một đường, sau này còn gặp lại.

Hoàn toàn có thể dùng chiến lược kéo dài, từ từ nói chuyện, đàm phán thật tốt, không đến mức phải lập tức vạch mặt như thế này!

Vương Tân Thành nào có biết được, Bạch Tiểu Thăng căn bản không cần cố kỵ, coi như là tổng phụ trách khu Đại Trung Hoa, thì như thế nào!

Hắn không muốn, thì là không muốn!

Tổng giám đốc tương lai của Tập Đoàn Chấn Bắc, nếu như không có chút bá khí ấy thì làm sao có thể đi đến tầng cao hơn cùng người khác tranh phong được chứ!

- Trần tổng đã nói đến mặt mũi thì tốt! Vậy Bạch Tiểu Thăng tôi, cũng xin Trần tổng cho tôi chút thể diện, như cái sự tình hợp tác kia, về sau cũng không cần đề cập đến! Tôi cám ơn ông rất nhiều!

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh cười nói, giơ ly rượu lên nói tiếp,

- Bây giờ là tiệc rượu, thế thì phải lấy uống rượu làm chủ, chuyện công tác thì không cần nói cũng được!

Thái độ của Bạch Tiểu Thăng cường ngạnh, không có chút mảy may nhường nhịn.

Trong mắt Trần Cửu Tranh mang theo tia tức giận, bình tĩnh nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nhấp một ngụm rượu, cười nhạt một tiếng đối mặt cùng hắn.

Bên trong ánh mắt không hề sợ hãi!

- Tốt, Tốt a!

Trần Cửu Tranh hình như có chút khâm phục gật đầu, lạnh giọng nói,

- Tôi biết Bạch tổng cậu có bối cảnh không đơn giản, nhưng cậu cũng phải biết, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, nên không cần thiết không biết trời cao đất rộng như vậy, để đến cuối cùng ngay cả chết như thế nào cũng không biết rõ!

Trần Cửu Tranh có ý riêng, lại giống như đang uy hiếp.

- Trần tổng! Quá mức a!

Vương Tân Thành cau mày, nện chén rượu xuống bàn, khẽ quát một tiếng.

Hắn mặc dù đối với người sau lưng Trần Cửu Tranh tương đối kiêng kị, nhưng bây giờ Bạch Tiểu Thăng bị hắn xem là tiền đồ của mình, tiền đồ bị uy hiếp, hắn lập tức phải phát ra tiếng, đây là một loại tư thái cho Bạch Tiểu Thăng nhìn, cũng là cho lãnh đạo nhìn.

- Vương bí thư, tha thứ cho tôi có việc, không thể bồi tiếp!

Trần Cửu Tranh đứng dậy, lườm Bạch Tiểu Thăng một chút, hừ lạnh một tiếng nghênh ngang rời đi.

Còn ngồi nữa thì cũng không có ý nghĩa gì!

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng không chút thay đổi, ngay cả đứng dậy cũng không chì nói một câu.

- Không tiễn!

Cái phái đoàn này, cũng không có người nào!

Vương Tân Thành thầm than.

Mặt Trần Cửu Tranh mang theo vẻ âm trầm đi ra khỏi phòng riêng, khi vượt qua một cái chỗ ngoặt thì bỗng nhiên có người ngăn hắn lại.

- Trần tổng, thong thả đã, tôi có lời muốn nói với ngài.

Người cản hắn lại là thư ký mà Vương Tân Thành mang tới!

Trần Cửu Tranh hồ nghi dò xét đối phương, sau đó mới phát hiện người trẻ tuổi này hai mắt sáng như đuốc, thâm thúy bức người.

Trong lòng hắn hơi động.

Người trẻ tuổi này, không đơn giản!

Bạn cần đăng nhập để bình luận