Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 415: Anh cả Trần Cửu Thiên!



Trên xe, Trần Cửu Tranh vẫn như cũ cảm giác tâm phiền ý loạn, lần này ngay cả Tổ Thanh Tra cũng xuất hiện, hắn cũng không có tâm tư lại đi nơi khác, trực tiếp nói cho lái xe, về nhà.

Trên nửa đường, hắn nhận được một cuộc điện thoại. Nhìn dãy số gọi đến làm cho hắn vừa mừng vừa sợ.

Trần Cửu Tranh vội vàng bắt máy, trên mặt hiện lên sắc thái vui mừng, giọng nói cũng cung kính hơn.

- Alo, anh làm sao có thời gian rảnh gọi điện thoại cho em vậy?

Trần Cửu Tranh đối với người khác luôn luôn ổn trọng uy nghiêm. Nhưng với người gọi điện thoại này lại hoàn toàn không có cái loại cảm giác này.

Bởi vì, hắn cùng với vị anh ruột này của hắn so sánh, mặc kệ là năng lực hay là địa vị, hắn cũng kém rất nhiều, huống chi, hắn phi thường tôn kính anh trai của mình.

- Anh đi ngang qua Trung Kinh, định tới nhìn em một chút. Anh hiện nay đang ở tại nhà của em, em nhanh chóng trở về đi, anh em chúng ta, hảo hảo tâm sự một phen.

Giọng nói của người bên kia điện thoại rất ôn hòa.

- Vâng, em đang trên đường về nhà sẽ lập tức tới ngay!

Trần Cửu Tranh cười nói.

Cúp điện thoại, Trần Cửu Tranh nhịn không được thúc giục lái xe lái nhanh một chút.

Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, đặc biệt là chuyện liên quan đến Bạch Tiểu Thăng, đơn giản làm cho hắn sứt đầu mẻ trán.

Trần Cửu Tranh cũng muốn cùng anh cả của mình nói chuyện, nghe một chút đề nghị của anh ấy.

Về đến biệt thự của mình, xuống xe, Trần Cửu Tranh gần như là chạy từ nhà xe vào phòng khách.

Vừa vào cửa, hắn liếc mắt liền thấy một người thân thể hơi mập rất quen thuộc.

Nghe được sau lưng có động tĩnh, người kia cũng chậm rãi xoay người, vẫn tươi cười như cũ.

- Anh!

Trần Cửu Tranh động dung nói.

- Cửu Tranh!

Trong ánh mắt của đối phương có vài phần hiền hòa.

Hai anh em Trần Cửu Tranh, từ nhỏ tình cảm thâm hậu, sau trung niên ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều.

Mỗi lần thấy nhau tự nhiên tình cảm chân thành tha thiết.

Vị anh cả này của Trần Cửu Tranh, Bạch Tiểu Thăng nếu mà thấy, nhất định sẽ giật nảy mình.

Không phải ai khác, chính là Trần Cửu Thiên!

Tổng giám đốc khu Đông Hoa trực thuộc khu Đại Trung Hoa của Tập Đoàn!

Con của hắn Trần Phong, tại biệt uyển trang viên Lục Vân, bị Bạch Tiểu Thăng lừa thảm rồi, xém chút nữa là đánh nhau. . .

Nói đến, anh em nhà họ Trần liên tiếp đụng phải cái đồ sao chổi Bạch Tiểu Thăng, cũng thật là thời vận không tốt. . .

Trước mắt, Trần Cửu Tranh nhìn thấy Trần Cửu Thiên gầy đi rất nhiều, trên trán còn xuất hiện một tia mỏi mệt.

Xem ra anh trai của mình, gần đây bận việc rất nhiều a!

Trần Cửu Tranh cảm khái, tranh thủ thời gian mời Trần Cửu Thiên ngồi xuống, chính mình còn tự tay pha một bình trà ngon, dự định cùng anh trai hảo hảo tâm sự.

Muốn nói đến những chuyện gần đây Trần Cửu Thiên thật là vội vàng.

Hắn tại Thiên Nam thật khó khăn mới nâng đỡ lên được một tên tâm phúc như Vương Duệ, chẳng những chính mình bị kiện cáo, còn bị bên trên chú ý đến.

Trần Cửu Thiên mặc dù quyền cao chức trọng, nhưng cũng không dám khinh thường, vội vàng đem hết thảy người và chuyện có liên quan đến Vương Duệ thanh lý mất, dù là một chút xíu cùng chính mình có liên luỵ, cũng không buông tha!

Trừ cái đó ra, Vương Duệ ngay cả hắn cũng giấu diếm lừa gạt, cái này để cho hắn sinh lòng cảnh giác!

Trần Cửu Thiên chạy qua chạy lại mấy cái tỉnh, công khai với bên ngoài là xem xét sản nghiệp các nơi, kì thực là đem từng cái tâm phúc của mình, sàng lọc lại một lần, không dám có chút nào chủ quan.

Cẩn thận thì dùng được thuyền vạn năm, cái này là điều Trần Cửu Thiên tin tưởng. Chớ nhìn hắn cả ngày tươi cười, nhưng chuyện chân chính để hắn cười, thật không nhiều.

Trước mắt, nhìn thấy anh em nhà mình Trần Cửu Thiên mới mỉm cười từ đáy lòng.

Hai anh em ngồi đối diện nhau, chỉ trò chuyện liền không có đủ.

Từ chuyện lý thú khi còn bé, đến chuyện nhà vụn vặt, không chỗ nào không nói.

- Anh, tiểu Phong làm sao không có tới cùng anh.

Trần Cửu Tranh có chút nghĩ tới cháu của mình.

- Đi ra ngoài giải sầu rồi.

Trần Cửu Thiên nói.

Trần Phong mấy tháng nay tâm tình không tốt, đi ra bên ngoài một vòng, cũng tốt.

- Đi nước nào? Thím hắn cùng mấy anh, em ở tại nước Anh, em ở bên kia cũng có cái trang trại nhỏ, có rảnh để cho cháu lớn ấy đi qua giải sầu, rượu mới ủ cũng sắp uống được rồi.

Trần Cửu Tranh cười nói.

Không nói tới rượu còn tốt chút, nói tới rượu rồi Trần Cửu Thiên lại phiền lòng, thở dài.

Hắn thay đổi sắc mặt làm cho Trần Cửu Tranh nhìn thấy không khỏi ngạc nhiên

- Làm sao vậy? Anh?

- Cháu lớn của em tại Thiên Nam, bị một thằng ranh con khi dễ, xém chút nữa là đánh nhau rồi. Mấy tháng nay uống không ít rượu, sắp chết trong chén rượu luôn rồi, hừ, thật là vô dụng!

Trần Cửu Thiên hừ lạnh một tiếng.

- Ai dám khi dễ cháu em! Chuyện này không thể nhịn được!

Ánh mắt của Trần Cửu Tranh vô cùng mãnh liệt, bất quá sau đó cười một tiếng.

- Nói vậy, tiểu tử kia kết cục rất thê thảm đi.

Trần Cửu Tranh chắc chắn như vậy.

Bản thân đại ca chỉ có một đứa con xem như bảo bối, gia tài bạc triệu cũng để lại cho nó. Trần Phong coi như rơi một sợi tóc, thì tên tiểu tử dám đắc tội với Trần Phong, cũng tuyệt đối đừng nghĩ tốt hơn!

Hắn chính là nghĩ như vậy, lại phát hiện mặt mày Trần Cửu Thiên ủ rũ, một bộ mặt uất ức.

- Thê thảm? Mẹ nhà nó, hại cho ta thật thê thảm!

Trần Cửu Thiên nghiến răng nghiến lợi mắng chửi.

Vương Duệ thằng xui xẻo này, sở dĩ bị ở tù, cố nhiên cùng tên kia khó thoát khỏi liên quan, nhưng nếu những thứ này lọt ra ngoài ánh sáng. Đưa Vương Duệ đi tù chính là do Bạch Tiểu Thăng làm! Còn thuận tiện, ác tâm chỉnh mình một phen, để chính mình bận rộn mấy tháng, tâm phúc khắp nơi bị trừ đi hơn một phần tư!

Sau đó, hắn phát hiện đã mất tung tích của Bạch Tiểu Thăng, tựa hồ biến mất.

Trần Cửu Thiên có khi nào nếm qua thua thiệt như vậy, để cho người ta hố, cũng không tìm được người để báo thù.

Nếu không phải Bạch Tiểu Thăng quá mức kiêu căng, hắn thật sự tin tên này thuộc Tổ Thanh Tra. . .

Ánh mắt Trần Cửu Thiên rất quyết tâm.

Tiểu tử kia nếu thật là người của Tổ Thanh Tra, lại để cho mình gặp được hắn, mình dù có cố gắng hết sức cũng sẽ phải để cho hắn bị mất đi một lớp da!

Trần Cửu Thiên hung ác, bộ mặt luôn mỉm cười cũng biến thành dữ tợn.

Trần Cửu Tranh ở một bên nhìn anh mình như vậy cũng giật mình.

- Ai hại anh thật thê thảm?

Trần Cửu Tranh không thể tưởng tượng nổi, vội vàng hỏi.

- Lai lịch như thế nào?

- Là người trong tập đoàn.

Trần Cửu Thiên hừ lạnh một tiếng.

Trần Cửu Tranh càng thêm không thể tưởng tượng nổi, trừng lớn mắt.

- Tại đất Hoa Đông này, hay là trong tập đoàn, là người phòng sự vụ, hay là người Tổ Thanh Tra. . . Có thể để cho anh của em chật vật như vậy, không lẽ là cao cấp sự vụ viên! Hoặc là người bên trong tiểu đội thứ nhất của Tổ Thanh Tra!

Khi nói đến những nhân vật này, thần sắc của Trần Cửu Tranh nhịn không được nghiêm trọng hơn, như lâm đại địch.

Trần Cửu Thiên là người mà Trần gia bọn họ nể trọng nhất, là chỗ dựa lớn nhất!

Trần Cửu Tranh hắn chỉ là người phụ trách sản nghiệp của một cái tỉnh vực, đã được mọi người xem như là người quyền cao chức trọng, vạn người ngưỡng vọng. Trần Cửu Thiên lại là tổng giám đốc khu Hoa Đông, quản lý sản nghiệp tám tỉnh của tập đoàn. Luận thực quyền, tại khu Đại Trung Hoa vẻn vẹn chỉ dưới một người, ngay cả cao cấp sự vụ viên tại phương diện thực quyền, đều không thể sánh vai.

Ai có thể để hắn ăn quả đắng như vậy!

Có thể làm được cũng không phải là nhân vật nhỏ a! Trần Cửu Tranh nhịn không được kinh tâm.

- Hừ, chớ làm vẻ mặt như vậy.

Trần Cửu Thiên cảm giác phiền, hừ lạnh một tiếng nói.

- Chỉ là một con đỉa nhỏ, một cước giẫm chết cũng không khó khăn! Nếu không có lo lắng, bó tay bó chân, cũng không chỉ như thế. Xem ra cổ nhân nói đúng, sư tử vồ thỏ, cũng cần dốc hết toàn lực. Nếu không như vậy thì rất có thể lật thuyền trong mương a!

Trần Cửu Thiên nói như vậy, Trần Cửu Tranh lập tức sững sờ.

Dạng tiểu nhân vật như thế nào mà có thể để cho anh cả của mình ăn trái đắng như vậy!

- Bất quá, anh nói đúng, chỉ là một con ruồi nhỏ, cũng có thể là một con ruồi có độc!

Trần Cửu Tranh nghĩ đến Bạch Tiểu Thăng liền đồng ý cách nói của anh mình nhưng nhịn không được hỏi lại,

- Tiểu tử kia tên là gì.

- Nói em cũng không biết.

Trần Cửu Thiên hừ lạnh một tiếng.

- Một đứa tên là Bạch Tiểu Thăng là một tiểu vương bát đản, bây giờ không còn hình bóng! Đoán chừng không tìm được!

Trần Cửu Thiên nói xong, bỗng nhiên nhìn thấy em của mình ngây ra như phỗng, không thể tin nhìn chính mình.

- Anh nói Bạch Tiểu Thăng? !

Bạn cần đăng nhập để bình luận