Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 427: Tặng lễ



Lâm Vi Vi dẫn đầu đi vào thư phòng, Bạch Tiểu Thăng đi theo ở phía sau.

Giờ phút này, tâm tình của Mạnh Hải Sơn rất tốt.

m thanh lấy lòng, vẻ hâm mộ của mọi người làm cho hắn rất thỏa mãn.

Ngẩng đầu một cái, Mạnh Hải Sơn liền thấy Lâm Vi Vi.

Sau lưng Lâm Vi Vi, còn còn có một nam nhân trẻ tuổi xách theo túi đồ, nhìn qua rất đẹp trai.

- Chú sinh nhật vui vẻ!

Trên mặt Lâm Vi Vi tràn đầy nụ cười đi qua.

- Vi Vi tới rồi sao.

Mạnh Hải Sơn liền ngồi thẳng lên, nhưng cũng không đứng lên, cất giọng chào hỏi một tiếng.

Mọi người nhìn sang ánh mắt hơi sáng.

Thật là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ a!

- Chú có khỏe không ạ, con là bạn trai của Vi Vi, tên là Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, chủ động tự giới thiệu mình.

Mạnh Hải Sơn khẽ vuốt cằm, liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Tốt.

Những người đang vây quanh Mạnh Hải Sơn bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.

- Đây là cháu của Mạnh tổng sao, nhìn cũng không tồi, cùng Mạnh Băng không chênh lệch nhiều lắm a!

- Người xinh đẹp, cử chỉ lại vừa vặn, chắc gia thế không tầm thường, gia giáo rất tốt a!

- Người trẻ tuổi kia, nhìn cũng không tệ, lại suất khí có lễ độ, nhìn hắn đi đường cũng khí vũ hiên ngang, so với đám nhóc nhà chúng ta mạnh hơn nhiều lắm!

. . .

Lời ca tụng vang lên không ngừng, Lâm Vi Vi cũng nghe được nhưng chỉ cười một tiếng.

Trên mặt Mạnh Hải Sơn cũng không có biểu tình gì, nhưng chỗ sâu trong đôi mắt lại ẩn ẩn một tia không vui.

Vừa rồi bọn hắn cũng không có bỏ công khen con gái của mình như vậy a.

Lâm Vi Vi này làm một nha đầu ở thôn quê bây giờ trái lại phong quang như vậy, ngay cả phần hào quang của Mạnh Băng cũng bị nàng đoạt đi!

- Vi Vi, cha mẹ của con thân thể còn tốt chứ?

Mạnh Hải Sơn mở miệng, tựa hồ như rất để tâm đến chuyện này, nhưng câu tiếp theo liền là.

- Đừng để bọn họ quá vất vả, con gái có thể kiếm tiền rồi cũng không cần trồng trọt sớm tối, hiện tại kiếm ăn bằng đất có thể được mấy đồng chứ.

Đây là Mạnh Hải Sơn thẳng thắn, nói ra xuất thân của Lâm Vi Vi.

Bốn phía âm thanh nghị luận tiếp tục vang lên.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.

Lâm Vi Vi tựa hồ đã quen thuộc, thần sắc không thay đổi, cười nói.

- Vâng, con biết rồi còn sẽ nói với bọn họ.

- Chú hôm nay là sinh nhật của ngài, Vi Vi có mua cho ngài một cái áo khoác, cũng không biết có thích hợp hay không.

Lâm Vi Vi từ trong tay của Bạch Tiểu Thăng lấy cái túi đưa tới.

Mạnh Hải Sơn khẽ gật đầu, một người phụ nữ trung niên đứng bên người hắn nhận lấy cái túi, nhìn thấy đồ bên trong lập tức kinh ngạc nói.

- Ồ cái áo này không phải là kiểu dáng mới nhất năm nay sao, cái này có giá đến tận bốn, năm ngàn a!

Bốn phía nghe vậy đều kinh ngạc.

- Bốn, năm ngàn?

- Còn có thể sai sao cha của tôi đã sớm nhìn trúng cái áo này, nhưng một mực không cam lòng không cho chúng tôi mua!

- Thật tốt! Đứa nhỏ này, dùng tiền thật sảng khoái.

- Chính là cháu gái của Mạnh tổng có hiếu a.

. . .

m thanh tán thưởng lại vang lên bốn phía.

Mạnh Hải Sơn có chút không kiên nhẫn nữa, hừ nhẹ một tiếng.

- Vi Vi a, sao con có thể mắc chứng bệnh tiêu tiền phung phí như thế này. Chú cũng không có thiếu quần áo, chị họ Mạnh Băng của con hai ngày trước có đi nước ngoài, có mua cho chú một cái áo ở bên Anh, không thấp hơn 10 ngàn con cũng biết rồi đó. Con phải nhớ lấy, 'Cư phong được kiệm, tại giàu có thể bần'*, đơn giản là khi giàu có thì cũng không được quá xa xỉ.

* 居丰行俭,在富能贫 Có nghĩa là Trong lúc giàu có thì cũng đừng quên tiết kiệm, vì chúng ta có thể trở nên nghèo khó bất kỳ lúc nào ngay cả khi sống trong sung túc ( Có bạn đọc nào biết tiếng trung có thể dịch nghĩa câu này hay hơn thì vui lòng góp ý cho nhóm dịch nhé. Xin cảm ơn)

Lời nói này của Mạnh Hải Sơn, lại lần nữa làm cho mọi người xung kinh ngạc.

- Hơn một vạn a, còn là con gái ruột mua cho thật đúng là cam lòng cho dùng tiền a!

- Đúng vậy a, chậc chậc, hèn gì Mạnh tổng cũng không để ý đến những trang phục rẻ tiền, kém đẳng cấp!

- Nhìn đồ của Mạnh tổng, sau đó lại nhìn lại đồ của chúng ta. . .

. . .

Các loại âm thanh nghị luận, làm cho lòng của Lâm Vi Vi cũng lạnh lại.

Trên mặt của Bạch Tiểu Thăng cũng bị che bởi một tầng sương lạnh.

Lâm Vi Vi nhìn thấy, có chút lo lắng, âm thầm kéo kéo tay áo Bạch Tiểu Thăng, sợ hắn không cao hứng lại phẩy tay áo bỏ đi.

Chú của nàng chính là người như vậy, nàng cũng không có cách nào. . .

Bạch Tiểu Thăng nhìn Lâm Vi Vi một chút, hướng nàng nở một nụ cười, biểu thị chính mình không để ý.

Bạch Tiểu Thăng chỉ là ở trong lòng thầm than.

Tên Mạnh Hải Sơn này cũng đã là quản lý một công ty, cũng coi như là phần tử trí thức cao cấp, làm sao nói chuyện, làm việc lại không có lễ độ như vậy!

Trăm nghe không bằng một thấy, Bạch Tiểu Thăng cũng coi như được mở mang kiến thức.

Bất quá, dù sao cũng là chú của Lâm Vi Vi, ân nhân của gia đình nàng, lần này mình tới đây cũng là vì mặt mũi của Vi Vi, nhịn một chút a.

Bạch Tiểu Thăng đi ra phía trước, từ trong túi lấy ra một cái hộp quà nhỏ thật tinh xảo, đưa tới.

- Chú hi vọng chị Mạnh Băng chưa tặng cái này cho ngài. Đây chỉ là một chút lòng thành của con mong chú vui lòng nhận lấy.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Lâm Vi Vi kinh ngạc nhìn theo tay của Bạch Tiểu Thăng.

Nàng không nghĩ tới, Bạch Tiểu Thăng vậy mà còn chuẩn bị lễ vật.

Giờ khắc này, Lâm Vi Vi thật sự có chút cảm động, so với chính mình thu được lễ vật còn vui mừng hơn.

Chỉ bất quá, anh Tiểu Thăng tặng cái gì nhỉ.

Lâm Vi Vi cũng có chút hiếu kỳ.

Mạnh Hải Sơn tiếp nhận hộp quà, mở ra, nhìn thấy bên trong là một cái đồng hồ, tinh mỹ lộng lẫy, lấp lánh rực rỡ cho người khác cảm nhận nó là một vật bất phàm.

Bên cạnh, mấy nam nhân nhìn đến mắt cũng trợn tròn!

Nam nhân, trời sinh đều yêu loại đồ vật này!

Xem ra cái đồng hồ này cũng có có giá trị không nhỏ!

- Omega hải mã, cái đồng hồ này cũng phải năm sáu vạn!

Có người hạ giọng, kinh hô.

Thuận tay đã tặng món quà giá trị năm, sáu vạn làm lễ vật, thủ bút lớn như vậy mà người thanh niên trẻ tuổi này còn nói là một chút lòng thành. . .

Mọi người bên cạnh đều im lặng, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng cũng khác nhau.

Ánh mắt nhỏ bé của Mạnh Hải Sơn cũng nhìn đăm đăm vào chiếc đồng hồ, không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

Chớ nhìn căn nhà của hắn ở có giá khoảng 800 triệu, nhìn phong quang vô lượng mà lầm. Cái nhà này đã cũ rồi lúc hắn mua năm, sáu năm về trước giá trị cũng chỉ hơn hai trăm vạn thôi. Bất quá mấy năm nay giá nhà tăng lên gấp đôi nên hiện giờ mới có giá như vậy!

Còn hắn thì chớ nói đến cái đồng hồ năm, sáu vạn mấy ngàn hắn cũng không nỡ mua.

Trông cậy vào con gái của mình. . .

Mạnh Băng không hướng hắn đòi tiền là tốt rồi. . .

- Được, tốt lắm!

Mạnh Hải Sơn cũng tán thưởng không thôi, cũng không nói được câu nào ngoài từ tốt, tốt lắm.

Lâm Vi Vi nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt mềm nhũn, có mấy phần cảm động.

- Cảm ơn.

Lâm Vi Vi tìm một thời gian thích hợp hạ giọng nói.

- Không cần khách khí, anh là bạn trai của em mà, nên làm như thế.

Bạch Tiểu Thăng thấp giọng cười nói.

Lâm Vi Vi nghe vậy nắm chặt cánh tay của Bạch Tiểu Thăng.

- Khó có được các con có phần tâm này, được, chú nhận!

Mạnh Hải Sơn vui đến không ngậm miệng lại được.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, trong đôi mắt ẩn ẩn có một tia xem thường khó có thể nhìn thấy.

Cái này còn không phải là Mạnh Hải Sơn đang giả bộ sao.

Nếu có bản lĩnh, sao không nói tiếp con gái mình đã tặng mình một cái đồng hồ trị giá 100 vạn nhưng mình đã tặng người khác rồi.

Nói như vậy cũng không ai tin. . .

- Vi Vi, con mang theo bạn trai con đi xuống dưới lầu chơi đi, toàn là người trẻ tuổi, các con có thể làm quen với nhau.

Mạnh Hải Sơn vui vẻ nên cách nói chuyện cũng khác lúc nãy.

- Vâng.

Lâm Vi Vi ngọt ngào cười một tiếng, muốn lôi kéo Bạch Tiểu Thăng ly khai.

- Chờ một chút!

Bỗng nhiên một tiếng kêu khẽ vang lên!

Mạnh Băng cất bước đi vào, trên mặt sương lạnh, vô cùng không cao hứng, trừng mắt nhìn Lâm Vi Vi.

- Con gái bảo bối có chuyện gì thế?

Mạnh Hải Sơn tranh thủ thời gian đứng dậy.

- Không có gì con chỉ đến xem em họ tặng cho cha lễ vật gì thôi!

Mạnh Băng lạnh lùng trừng Lâm Vi Vi một chút.

Sau lưng Mạnh Băng xuất hiện hai cái thân ảnh là Vu Tiêu Tiêu cùng bạn trai của cô ấy.

Vu Tiêu Tiêu dương dương đắc ý, lườm Lâm Vi Vi một chút.

- Lễ vật, lễ vật thế nào?

Mạnh Hải Sơn kỳ lạ hỏi.

- Lễ vật này rất tốt a! Còn rất đắt đấy!

- Cái kia là giả! Vậy mà cha xem như bảo bối như thế sao!

Mạnh Băng tức giận nói.

Giả? Mạnh Hải Sơn biến sắc!

Đám người yên tĩnh một lát, một trận xôn xao lại vang lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận