Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 429: Doãn Đông Lôi



Đám người nhanh chóng đi xuống lầu, đến phòng khách tầng một mới biết được người tới xác thực là người nhà họ Doãn, bất quá không phải bạn trai Mạnh Băng - Doãn Đông Phong, mà là em trai Doãn Đông Phong, Doãn Đông Lôi.

Một thanh niên hơn ba mươi tuổi, vóc người trung đẳng, thần sắc bốn phần lười nhác, sáu phần láu cá đang bị đám người chen chúc, phía sau hắn còn có hai người hầu to cao đi theo trong ngực họ còn ôm lễ vật.

Người đàn ông trẻ tuổi này là Doãn Đông Lôi.

- Đông Lôi, tới rồi sao.

Vẻ mặt Mạnh Hải Sơn tươi cười đi tới nghênh đón.

Nhị công tử nhà họ Doãn nói ra cũng vô cùng có mặt mũi.

- Ai nha chú Mạnh, ngài làm sao còn đón tên tiểu bối như con đây, thật là muốn giết con sao!

Doãn Đông Lôi mặt mũi tràn đầy nụ cười, đi vội mấy bước một mặt dáng vẻ không dám nhận.

Mạnh gia hắn cũng đã tới mấy lần tự nhiên quen biết Mạnh Hải Sơn.

Phải kể ra thì hai người con trai nhà họ Doãn đều có tính cách riêng.

Con cả Doãn Đông Phong ngạo khí, quái đản.

Con thứ hai Doãn Đông Lôi láu cá, nói ngọt, biết nói chuyện, rất vừa ý Mạnh Hải Sơn.

- Vẫn là con biết nói chuyện, ta gặp con thì rất cao hứng a.

Mạnh Hải Sơn cười ha ha

- Cha con thân thể vẫn tốt chứ?

- Cha của con còn kêu con thay mặt ông ấy vấn an ngài!

Doãn Đông Lôi vui cười nói.

- Tốt, tốt!

Mạnh Hải Sơn mặt mày hớn hở.

Lần đối thoại này là cho người bên cạnh nghe.

Nghe một chút nhà họ Doãn Doãn Hạo Nhiên kẻ lừa người gạt cũng hỏi thăm Mạnh Hải Sơn hắn tốt không, cái này là hắn có mặt mũi bao lớn a!

- Vậy mà lại là đứa con thứ hai của Doãn Hạo Nhiên Trung Kinh Doãn gia a!

- Đúng vậy! Con trai của đại phú hào Trung Kinh, nghe xem Doãn Hạo Nhiên còn hỏi thăm Mạnh tổng có tốt không đấy!

- Lợi hại a chọn được thân gia như thế này thật là phúc phận đã tu luyện bao nhiêu năm!

. . .

Thời điểm Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi đi xuống người bên cạnh đang nhiệt tình nghị luận.

- Nhà họ Doãn, uy phong thật to!

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy cũng cảm khái một câu.

Thế nhân vốn thích xem một mặt phong quang to lớn, lại không biết, nhà họ Doãn con quái vật khổng lồ này, đã chỉ còn trên danh nghĩa!

Ánh mắt Lâm Vi Vi có chút phức tạp, nàng không giống Bạch Tiểu Thăng có Hồng Liên có thể thẩm tra ra rất nhiều số liệu, nội tình biết rõ nhà họ Doãn đã là cái xác không.

Nàng chỉ biết Doãn Đông Phong hành có vi hoang đường, tình cảm phóng đãng, không phải đối tượng kết hôn tốt.

Nhưng những thứ này nàng có thể nói với ai, ngay cả cô nàng tại chuyện này đều không tín nhiệm nàng.

Lâm Vi Vi thật tâm cảm giác một trận vô lực.

Bên kia, Lâm Lộ tươi cười nói chuyện với Doãn Đông Lôi

- Tiểu Lôi nha, đừng chỉ đứng ở chỗ này, đi chúng ta vào bên trong nói chuyện!

- Dạ chào dì Lâm! Dì Lâm thật là càng ngày càng xinh đẹp a, mẹ con bắt con mang cho dì một bộ Chanel Pháp, dì dùng vào nhất định hương thơm sẽ lan tỏa ngàn vạn, làm vô số người mê mệt. Đến lúc đó, chú Mạnh phải cẩn thận một chút!

Doãn Đông Lôi cười hì hì nói.

- Vẫn là ngươi biết nói chuyện!

Lâm Lộ cũng cười đến không khép miệng lại được.

- Tiểu Lôi, anh của cậu đâu.

Mạnh Băng cười hỏi.

- Anh em sao, anh ấy sẽ tới trễ một chút, gần đây trong công ty quá bận bịu!

Doãn Đông Lôi dò xét Mạnh Băng, vui cười khen.

- Chị dâu tương lai à, ngày hôm nay chị thật là xinh đẹp, em sợ lúc anh em tới thấy chị sẽ không dời nổi bước chân a!

- Không có nghiêm chỉnh!

Mạnh Băng cười một cái, nụ cười tràn đầy vui vẻ, nghe cũng rất ngọt tai a.

Doãn Đông Lôi đem lễ vật đưa qua, Lâm Lộ thu xếp người hầu nhận lấy.

Ánh mắt Doãn Đông Lôi đảo qua mặt mấy vị khách nữ, mấy vị đó rất có tư sắc để cho hai mắt của hắn tỏa sáng.

Rất nhiều nữ hài nghe nói hắn là nhị công tử nhà họ Doãn cũng nhao nhao liếc mắt đưa tình.

Bỗng nhiên, ánh mắt của Doãn Đông Lôi dừng lại ở trong góc, trên mặt của một nữ nhân.

Nữ nhân kia chẳng những tuyệt mỹ còn lộ ra một cỗ tinh khiết, chẳng những tinh khiết còn mang theo một cỗ lẻ loi siêu phàm, thật là khiến người ta tim đập thình thịch.

Chỉ tiếc là bên người nàng còn có một người nam nhân có vài phần anh tuấn đứng bên cạnh.

Đẹp trai để làm gì, sao bằng được mình là nhị thiếu gia của nhà họ Doãn!

Doãn Đông Lôi tràn đầy tự tin.

Bớt chút thời gian hắn kéo lấy Mạnh Băng đi qua một bên hỏi

- Chị Băng Băng, vị kia, chị biết sao? !

- Vị nào nha?

Mạnh Băng cười nhìn theo hướng Doãn Đông Lôi chỉ sau đó nụ cười trầm xuống.

Người Doãn Đông Lôi chỉ vậy mà lại là Lâm Vi Vi!

- Cậu hỏi nàng làm cái gì, nữ nhân kia có bạn trai rồi.

Mạnh Băng hừ lạnh một tiếng nói.

- Không quan hệ, danh hoa tuy có chủ em đến xới chút đất công bằng cạnh tranh.

Doãn Đông Lôi vui cười nói.

- Tiểu Lôi, các ngươi thật không thích hợp!

Mạnh Băng chân thành nói.

- Có thích hợp hay không, chúng ta tiếp xúc trước một chút rồi nói.

Doãn Đông Lôi vẫn kiên trì.

- Tôi thấy vẫn là thôi đi!

Mạnh Băng vẫn như cũ không đồng ý.

Nụ cười trên mặt Doãn Đông Lôi hơi trầm xuống, trên mặt xuất hiện hai điểm không vui.

- Chị Băng Băng chị đây là có ý gì, ngăn cản tôi tìm đối tượng sao? Tôi có thể nói cho chị . . .

Doãn Đông Lôi hạ giọng, cùng Mạnh Băng nói chuyện

- Chuyện của chị cùng anh trai tôi, cha mẹ tôi bên kia cũng không thật sự đồng ý, chị nhìn thấy chưa, những lễ vật kia, chỉ là hai anh em chúng tôi mua thôi, với danh nghĩa của bọn họ mà tặng cho gia đình chị!

Một câu của Doãn Đông Lôi làm cho sắc mặt của Mạnh Băng biến đổi trong giây lát, trong ánh mắt lộ ra vẻ bất an.

Vừa rồi, nàng còn buồn bực.

Nàng không có cùng Doãn Đông Phong đi gặp chính thức cha mẹ hắn, làm sao vợ chồng Doãn Hạo Nhiên sẽ tặng quà cho ba mẹ nàng, thì ra là chủ ý của anh em nhà họ Doãn!

Nếu như nhà họ Doãn không đồng ý thì cái dự định nàng được gả vào nhà hào môn Doãn gia, chẳng phải là sẽ thất bại sao. . .

Mạnh Băng nghĩ đến đây có cảm giác sầu khổ.

Trước mặt mọi người, đã khoác lác thổi phòng, nếu bây giờ mà thất bại, Mạnh Băng nàng còn có mặt mũi sao.

- Chị Băng Băng, tôi nhìn chị đối với người đẹp kia rất quen thuộc a. Như vậy đi, chị chỉ cần thay tôi tác hợp thành công, tôi cam đoan đem hết toàn lực, dùng hết thủ đoạn phối hợp cùng anh tôi để cho cha mẹ chúng tôi tiếp nhận chị!

Doãn Đông Lôi nhìn thấy biểu lộ của Mạnh Băng liền vui cười nói.

- Thật sao?

Mạnh Băng trừng lớn mắt, hỏi.

- Chúng tôi có thể nói là người mà cha tôi thương yêu nhất, hai người cùng khuyên, cam đoan không có vấn đề gì!

Lời nói của Doãn Đông Lôi tràn đầy tự tin.

Mạnh Băng trầm ngâm một lát, rốt cục cũng cắn răng một cái nói.

- Tốt! Vậy bà chị đây sẽ làm bà mối cho cậu một lần! Người này, gọi là Lâm Vi Vi là em họ của tôi. Bất quá, cậu phải nghĩ rõ ràng, nàng xuất thân là người quê mùa, thật không xứng với cậu!

- Không xứng với tôi, vậy coi như chơi đùa đi.

Doãn Đông Lôi vui cười.

Mạnh Băng nhìn Lâm Vi Vi, nhịn không được cười lạnh, chơi đùa cũng tốt, đến lúc đó mình có thể vào nhà họ Doãn rồi thì đánh chết cũng không thể để chuyện này thành công!

- Được, giao cho tôi a.

Mạnh Băng đồng ý.

- Bất quá cậu cũng phải nhớ đến những lời đã nói, cũng phải giúp tôi!

- Được rồi, cám ơn chị.

Doãn Đông Lôi vui cười nói, đưa mắt nhìn Mạnh Băng rời đi.

Sâu bên trong ánh mắt hắn ẩn ẩn hiện lên một vòng trào phúng.

Món hàng như Mạnh Băng này cũng muốn tiến vào trong nhà bọn họ!

Nằm mơ đi thôi!

Nàng bất quá là một món đồ chơi của anh trai hắn mà thôi, hắn tới là vì biết rõ nơi này có tụ hội, đến vui chơi thôi.

Không nghĩ tới lần này, thật để hắn tìm được một cô gái cực phẩm!

Doãn Đông Lôi nhịn không được nhìn về phía Lâm Vi Vi âm thầm liếm môi một cái.

Thật là một cái vưu vật a!

Hắn phải sớm ra tay, không thể để anh trai hắn nhìn thấy, nếu không thì hỏng việc.

. . .

Nơi xa, Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng thoáng nhìn qua bên này, nhìn thấy biểu lộ của Doãn Đông Lôi. Sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống.

Bất quá, không đợi hắn nhắc nhở Lâm Vi Vi.

Bỗng nhiên có một nữ nhân chạy tới, vui mừng hướng Lâm Vi Vi la lên

- Vi Vi, thật là cậu!

- Giai Giai, cậu cũng tới!

Lâm Vi Vi nhìn thấy người này, lập tức vui mừng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận