Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 432: Thẹn quá hoá giận!



- Sao ạ?

Lâm Vi Vi ngạc nhiên nhìn vào vẻ mặt từ ái của cô mình.

Nàng tuyệt đối không nghĩ tới, cô gọi mình đến là để nói về những chuyện này, nói bạn trai bây giờ không thích hợp với nàng, muốn một lần nữa giới thiệu một người khác cho nàng!

Chuyện này đâu chỉ là hoang đường, mà là quá hoang đường!

Chưa nói đến việc Bạch Tiểu Thăng không phải là bạn trai của mình, mà nếu là thật thì đây chẳng phải là đang muốn chia rẽ bọn họ sao?

- Cô đang nói cái gì thế? !

Lâm Vi Vi cau mày, nhìn chăm chú vào Lâm Lộ rồi hỏi.

Lâm Lộ đã nói rất rõ ràng, Lâm Vi Vi cũng nghe thấy rất rõ ràng, nhưng mà nàng vẫn không tin, người mà trong mắt nàng luôn luôn từ ái, ung dung, người cô từng được nàng xem là tấm gương mẫu mực, lại có một ngày nói ra những lời như vậy.

- Con à, con à! Con từ từ đừng kích động!

Lâm Lộ vội vàng nói,

- Cô biết con khả năng trong lúc nhất thời không tiếp nhận được! Nhưng mà cô tuyệt đối là vì tốt cho con thôi!

- Đúng vậy, con ở cùng một tên tiểu tử nghèo kia, nửa đời sau sẽ phải chịu khổ! Hai chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn con nhảy vào hố lửa được.

Mạnh Hải Sơn ở bên cạnh vội vã khuyên bảo,

- Người trẻ tuổi các con thì luôn nói về tình yêu, nhưng mà tình yêu có thể coi như cơm để ăn sao! Con gả cho người nghèo thì không riêng gì con phải chịu khổ, chịu tội. Còn ba mẹ con thì sao bọn họ đã lớn tuổi rồi, ngậm đắng nuốt cay nuôi con trưởng thành, cũng cần phải an hưởng tuổi già chứ. Còn con cái của con nữa, chả nhẽ còn muốn bọn chúng cũng phải sống nghèo khổ sao! Vi Vi à, con phải nhìn thẳng vào hiện thực, nhà họ Doãn là hào môn! Con nếu có thể gả vào đó thì coi như đã tu luyện được phúc phận mấy đời, con nên nắm chắc cái cơ hội này!

Những từ ngữ Mạnh Hải Sơn nghẹn trong bụng, được dịp tuôn ra một mạch, hắn không tin không lay động được Lâm Vi Vi.

Lâm Vi Vi dù thủ vững được tình yêu của nàng, nhưng nếu dính đến cha mẹ, dính đến con cái thì Mạnh Hải Sơn không tin nàng còn có thể thủ vững được tiếp.

Quả nhiên, Lâm Vi Vi trầm mặc một lúc.

Mạnh Hải Sơn vui mừng trong lòng, liếc mắt ra hiệu cho Lâm Lộ một cái, ý bảo nàng thổi thêm chút lửa.

Lâm Lộ gật gật đầu, nói với Lâm Vi Vi,

- Chú của con nói những lời đó tuy cẩu thả nhưng lý lẽ không cẩu thả chút nào. Con à, con cùng với Bạch Tiểu Thăng, nếu như các con có mấy năm tình cảm thì cô dù có nói cái gì cũng không thể cản được, nhưng mà các con mới quen được mấy ngày, cả hai có lẽ chỉ là do nhất thời động tình, khi sức nóng hết rồi sẽ nhạt dần, các con rất có thể sẽ bởi vì những chuyện hạt vừng, vỏ tỏi mà cãi nhau mỗi ngày, chuyện này không đáng đâu! Cô của con là người từng trải, cô sẽ không lừa gạt con đâu!

Lâm Vi Vi cúi đầu, mái tóc rủ xuống che mặt của nàng lại, để cho người khác không thể nhìn thấy vẻ mặt bây giờ, nhưng mà nàng không có phát ra lời nói hay phản ứng kịch liệt nào, chứng tỏ nàng đã nghe vào.

Lâm Lộ cảm thấy rất vui mừng, người cháu này của mình từ nhỏ liền rất nghe lời.

Tin tưởng lần này cũng không ngoại lệ.

- Cô, chú các người nghĩ như thế nào mà lại giới thiệu Doãn Đông Lôi cho con?

Lâm Vi Vi bỗng nhiên mở miệng, giọng nói của nàng rất nhẹ, không có gợn sóng nhưng mà không biết có phải là ảo giác hay không, Lâm Lộ lại cảm thấy giọng nói này rất lạnh.

- Nếu con không có đoán sai thì do Doãn Đông Lôi nhờ các người nói với con. Doãn Đông Lôi sẽ không trực tiếp nói với hai ngươi. . . Hắn ta nhất định sẽ nói trước cùng chị họ, nhưng chị họ chán ghét con như vậy thì làm sao có thể giới thiệu em của bạn trai của mình cho con! Nên con nghĩ, chị ấy nhất định sẽ lấy lý do để từ chối, một người nàng cho rằng là em chồng thì sao có thể uy hiếp nàng chứ.

Lâm Vi Vi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Lâm Lộ,

- Con đoán, hắn ta nói là nhà bọn họ không chấp nhận chị ấy, bắt chị ấy phải giúp hắn để đổi lấy sự ủng hộ. Con nói có đúng không?

Giọng nói của Lâm Vi Vi lành lạnh, sau một phen thăm dò cẩn thận, nàng đã đoán ra chân tướng sự việc.

Ánh mắt của nàng càng lạnh hơn, bên trong sự lạnh lùng còn lộ ra chút khoảng cách, loại cảm giác này làm Lâm Lộ bỗng nhiên rùng mình một cái.

Mạnh Hải Sơn nhìn Lâm Vi Vi với vẻ mặt không thể tin được, cái cô gái quê mùa trong mắt của hắn từ khi nào mà có tâm tính kín đáo đáng sợ như vậy, đáng sợ đến mức không tức giận, không náo loạn mà chỉ im lặng phân tích toàn bộ sự việc.

- Vi Vi, con nghe cô nói. . .

Lâm Lộ cảm giác miệng đắng lưỡi khô, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nhỏ mềm mại ấm áp của mình trở nên lạnh như băng.

- Không cần.

Lâm Vi Vi vung tay ra.

Lâm Lộ muốn giữ lại bàn tay nhỏ bé kia, nhưng vẫn bị rút ra không chút do dự.

Lâm Vi Vi đứng dậy.

- Cha mẹ thường xuyên khuyên bảo con rằng cô là ân nhân của nhà chúng con, muốn con phải luôn kính yêu các người.

- Bọn họ còn nói, cô là người làm công tác có văn hoá, là người có cốt khí bảo con học tập người.

- Bọn họ nói, dù làm người một đời có chịu khổ hay vất vả lúc làm việc lưng có thể cong xuống, nhưng mà thời điểm đi đường thì nhất định phải ưỡn ngực lên. Nghèo không đáng sợ, đáng sợ là vì sợ nghèo mà không có cốt khí!

- Cô người nói xem, bọn họ có nói đúng không?

Lâm Vi Vi đặt câu hỏi.

Lâm Lộ á khẩu không trả lời được, cũng không biết trả lời như thế nào.

- Hôm nay là sinh nhật của chú, con đến đây để thăm mọi người. Con đã mua một bộ quần áo mới, năm ngàn đồng, cha mẹ con đều chưa từng mặc qua quần áo đắt tiền như vậy. Có người nói là giả, chú đã tin tưởng. Miệng con kém nên không biết giải thích cho mình. Chẳng qua nếu như con mặc đồ giả để giả mạo đồ thật thì chứng tỏ Lâm Vi Vi con là người phụ nữ tham hư vinh. Như vậy, con muốn mời các người nhìn người phụ nữ tham hư vinh như con cũng có chút cốt khí.

Lâm Vi Vi đứng thẳng người lên bước ra phía ngoài.

Sắc mặt Lâm Lộ khó coi, còn có chút đỏ bừng.

Mạnh Hải Sơn gấp gáp nói,

- Dừng lại, Lâm Vi Vi!

Lâm Vi Vi dẫm chân xuống.

- Lâm Vi Vi, cha mẹ con không phải dạy con có ơn phải báo sao! Không phải để con nhớ ơn của chúng ta sao! Vậy thì tốt, hiện giờ là cơ hội để con báo ân đó!

Mạnh Hải Sơn hoang mang rối loạn nói,

- Con nói không sai! Mạnh Băng có thể tiến vào nhà họ Doãn hay không thì phải xem con, chả nhẽ con nhẫn tâm nhìn hạnh phúc của chị họ con vì mình mà phá diệt sao? Coi như chú cầu xin con có được hay không, con thì. . . Chỉ cần giả bộ kết giao cùng Doãn Đông Lôi thôi cũng được. Về phía tên họ Bạch kia thì có thể che dấu, chỉ cần con đồng ý, chúng ta có thể tìm một công việc tốt cho cậu ta. . .

- Chú!

Lâm Vi Vi quát khẽ một tiếng.

Mạnh Hải Sơn đang nói thì bị cắt ngang.

- Con vẫn muốn nói với chú một câu.

Lâm Vi Vi nghiêm túc nhìn hắn, sau đó nói.

- Câu gì?

Mạnh Hải Sơn sững sờ.

- Con xem thường chú!

Lâm Vi Vi vừa nói dứt lời thì cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi.

Mạnh Hải Sơn tức đến mức run rẩy cả người, sắc mặt Lâm Lộ thì lúc xanh lúc trắng, hai vợ chồng này không nói một tiếng, trơ mắt nhìn theo bóng lưng Lâm Vi Vi đang nghênh ngang rời đi.

Cửa phòng vệ sinh của phòng khách bỗng nhiên bị một cước đá mở.

Mạnh Băng mang theo khuôn mặt tức giận đi tới, bộ ngực chập trùng, nghiến răng nghiến lợi nói một câu với Lâm Vi Vi,

- Con tiện nhân này!

Lâm Vi Vi ra phòng khách, vẻ mặt không thay đổi đi tới.

Nước mắt của nàng không ngăn được mà chảy ra, nàng quẹo vào phòng vệ sinh, khóa trái cửa, bụm mặt im lặng khóc rống lên.

Nàng rất ủy khuất.

Không biết qua bao lâu Lâm Vi Vi mới thu liễm tốt cảm xúc của mình, yên lặng soi gương trang điểm lại.

Sau khi trang điểm lại khuôn mặt của mình, Lâm Vi Vi nhìn vào bản thân trong gương, chỉ cảm thấy rất mỏi mệt.

- Cô, Vi Vi thật không nghĩ tới người lại đối xử với con như vậy!

- Từ nay về sau, Lâm Vi Vi tôi sẽ không bước vào nhà các người nửa bước!

Lâm Vi Vi quay người mở cửa ra, muốn tìm Bạch Tiểu Thăng để cùng nhau rời đi.

Nhưng nàng không biết, những gì Bạch Tiểu Thăng trải qua ở trong phòng khách còn đặc sắc hơn nhiều so với nàng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận