Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 434: Tôi là người rộng lượng



Bạch Tiểu Thăng tiện tay làm xái quai hàm của Doãn Đông Lôi sau đó quay người đi đến bên bàn bày bánh, trà bên cạnh khoan thai bưng một ly rượu lên, lại chọn một miếng điểm tâm, chậm rãi nếm thử.

Cái thần thái đó làm cho mọi người toàn trường cũng trợn tròn mắt.

Quá nhanh!

Rất nhiều người thậm chí còn không thấy rõ!

Tống Giai Giai giật mình trừng lớn hai mắt, trong ánh mắt cũng loé lên nét tinh nghịch, nhìn bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng như là nhìn một vị đại hiệp!

- Quá đẹp rồi!

Tống Giai Giai nhịn không được thấp giọng hô.

Vu Tiêu Tiêu hoảng sợ trừng lớn hai mắt, cảm giác như mình đang nằm mơ.

Không riêng gì nàng, rất nhiều người bên cạnh cũng có cảm giác này.

Tay không làm xái quai hàm của người ta, đây quả thực chỉ có trong tiểu thuyết mới có chuyện này.

Người bạn trai này của Lâm Vi Vi không phải là từ cổ đại xuyên qua đấy chứ. . .

Kỳ thật, theo Bạch Tiểu Thăng thấy cái này cũng không tính là gì.

Lúc trước thời điểm hắn cùng Lôi Nghênh đánh nhau quyền cước như gió, từng chiêu xuất ra đều nhắm vào huyệt đạo, tốc độ lúc đó so với bây giờ còn nhanh hơn rất nhiều.

- Ách ách. . .

Tròng mắt của Doãn Đông Lôi như muốn lồi ra bên ngoài, tiếng kêu the thé phát ra như tiếng mổ heo. Hai cánh tay muốn ngăn chặn quai hàm lại nhưng vừa đụng một cái thì âm thanh phát ra càng thống khổ hơn, thậm chí chỗ đau còn lang ra xung quanh.

Hai tên người hầu to con triệt để choáng váng, tay chân luống cuống, muốn đỡ giúp Doãn Đông Lôi nhưng lại không dám, gấp gáp xoay quanh hắn ta.

Bạch Tiểu Thăng xoay người, mặt không chút biểu tình, một tay bưng ly rượu, một tay cầm một khối điểm tâm lạnh lùng nhìn Doãn Đông Lôi.

Từ lúc tới chỗ này đến giờ, tâm tình của hắn không tốt, thật sự rất không tốt!

Vu Tiêu Tiêu, Mạnh Băng, Mạnh Hải Sơn từng người đều đối đãi với Vi Vi như thế, hắn đều một mực nhẫn nại, mặt ngoài thì bất động thanh sắc, nhưng tâm lý thì đã kìm nén một cỗ tà hỏa.

Dưới loại trạng thái này hắn không đi tìm người khác phiền phức đã là rất tốt rồi, Doãn Đông Lôi còn muốn gây chuyện với hắn?

Đúng là muốn chết!

Doãn Đông Lôi mang theo hai người hầu cao to thì như thế nào! Mặt hàng như thế đừng nói hai người cho dù đến mười người, tám người Bạch Tiểu Thăng cũng không để vào mắt.

Trước mắt, toàn bộ phòng khách chỉ có Doãn Đông Lôi kêu thảm, hết lần này tới lần khác thanh âm trầm thấp không cao. . .

Bên trong phòng khách cách âm rất tốt, Lâm Vi Vi còn đang nói chuyện, Mạnh Hải Sơn cũng nghe không được động tĩnh bên ngoài. . .

Thủy chung không có đi ra cứu người. . .

Trọn vẹn năm phút đồng hồ, Doãn Đông Lôi kêu thảm không ngừng, toàn thân mồ hôi đầm đìa, cả người như vừa vớt từ trong hồ nước ra. . .

Dáng dấp thê thảm kia làm cho những người xung quanh cũng không đành lòng nhìn thẳng. . .

- Bạch Tiểu Thăng, ngươi ngươi, ngươi nhanh giúp cho Doãn Nhị thiếu gia!

Vu Tiêu Tiêu cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, xông về phía Bạch Tiểu Thăng kêu to.

- Ngươi có biết rõ hắn là ai không, hắn là Doãn Hạo Nhiên Nhị công tử Doãn gia đó!

Vu Tiêu Tiêu vốn định để người hầu của Doãn Đông Lôi đưa hắn đến bệnh viện, nhưng nhìn bộ dạng hiện giờ của Doãn Đông Lôi chỉ sợ hắn không kiên trì được. . .

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng liếc nhìn Vu Tiêu Tiêu một chút, tựa hồ như đang nhìn vào cằm của nàng.

Vu Tiêu Tiêu như là xù lông mèo lên, tranh thủ thời gian trốn đến sau lưng bạn trai nàng, tay che mặt, vẻ mặt của bạn trai nàng thì cầu xin, nơm nớp lo sợ.

- Tiểu tử, ngươi nhanh lên đem thiếu gia của chúng ta cho chuẩn bị cho tốt, nếu không. . .

Một tên người hầu hét lớn lên.

- Không thì thế nào, ngươi uy hiếp ta sao? !

Bạch Tiểu Thăng trừng mắt.

Người hầu kia nhanh chóng im miệng, không lên tiếng nữa.

Vu Tiêu Tiêu bỗng nhiên nhìn thấy Tống Giai Giai, tranh thủ thời gian xin cô ấy giúp đỡ.

- Giai Giai, ngươi nhanh kêu hắn, kêu hắn thu tay lại a, đây là Doãn gia Nhị công tử đó!

Nguyên bản Tống Giai Giai đang rất khoái ý, nhưng nghe được Vu Tiêu Tiêu nói một câu như thế, lập tức cũng có chút sợ hãi.

Coi như Doãn Đông Lôi có chút đê tiện, Bạch Tiểu Thăng tiểu trừng phạt như vậy cũng đúng nhưng nếu náo loạn chỉ sợ không ổn.

Tống Giai Giai ở bên cạnh, hạ giọng nói.

- Anh Tiểu Thăng trừng phạt như thế này chắc cũng đủ rồi.

- Còn chưa đủ.

Bạch Tiểu Thăng lắc đầu cười một tiếng.

Nụ cười này làm cho mọi người chung quanh nhịn không được mà rùng mình một cái.

Tên mặt trắng nhỏ này, thật hung ác!

- Không sai biệt lắm, chớ để Vi Vi bị làm khó a!

Tống Giai Giai gấp gáp khuyên một câu nữa.

Dù sao cũng đang ở nhà cô, chú của Vi Vi, Doãn Đông Lôi lại là em trai của bạn trai Mạnh Băng.

Bạch Tiểu Thăng nghe xong Tống Giai Giai nói như thế, nhíu nhíu mày đặt ly rượu xuống, chậm chập đi qua.

- Ngươi hiện tại biết sai chưa?

Bạch Tiểu Thăng nhẹ giọng hỏi.

Doãn Đông Lôi liều mạng gật đầu.

- Nói chuyện!

Bạch Tiểu Thăng hừ lạnh một tiếng.

Đám người không còn gì để nói. Doãn Đông Lôi giờ này có thể nói chuyện được sao. . .

- Ách ách ách!

Doãn Đông Lôi liều mạng gọi.

- Trung thực đừng nhúc nhích, đầu lưỡi duỗi trở về, nếu động một tý tôi ra tay không chuẩn vậy thì sẽ đi đầu thai ngay đó.

Bạch Tiểu Thăng lạnh giọng nói.

Doãn Đông Lôi tranh thủ thời gian làm theo, dù là đau đến nước mắt, nước mũi chảy ngang cũng không dám động.

Bạch Tiểu Thăng duỗi tay đè chặt đầu hắn, một cái tay khác nhẹ nhàng linh hoạt hướng lên một chút, không thấy động tác gì đặc biệt chỉ là lay động một chút.

Quai hàm của Doãn Đông Lôi đã về vị trí ban đầu.

Tên gia hỏa này như là con thỏ con bị giật mình, lập tức từ bên người Bạch Tiểu Thăng nhảy ra ngoài, hoảng sợ nhìn hắn, lấy tay nhẹ nhàng đụng vào gương mặt của mình, còn kêu "A a" hai tiếng.

Trở lại vị trí cũ rồi!

Đám người trợn mắt hốc mồm, nhìn một màn thần kỳ này, nếu không phải ngại Doãn Đông Lôi là Doãn gia Nhị công tử, mọi người sẽ nhịn không được mà vỗ tay tán thưởng.

- Về sau nên nhớ cơm có thể ăn bậy chứ nói không thể nói bậy được. Lần này tôi rộng lượng nên mới cho qua như thế!

Bạch Tiểu Thăng hừ lạnh một tiếng.

Vu Tiêu Tiêu cầm đầu đám người âm thầm liếc mắt.

Ngươi rộng lượng. . .

Như thế này mà là rộng lượng vậy không rộng lượng còn như thế nào nữa...

Bất quá, không ai dám hỏi, mấy chục người tại hiện trường đều lặng ngắt như tờ nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Ánh mắt Tống Giai Giai sùng bái vô cùng, nhịn không được nhích lại gần hắn.

- Thủ pháp lúc nãy của anh quá đẹp. . . anh có thu nhận đồ đệ hay không!

Bạch Tiểu Thăng vừa bực mình vừa buồn cười, vừa định trêu chọc nàng hai câu, bỗng nhiên điện thoại di động vang lên.

Bạch Tiểu Thăng lấy điện thoại di động ra bắt máy.

- Alo!

- Bạch tổng đang làm gì thế?

Trong điện thoại truyền đến một âm thanh ôn nhu của nữ nhân.

- Tôi mời ngài uống rượu nha.

Vậy mà lại là Thương Uyển Uyển.

- Uống rượu thì miễn đi, tôi không có ở trong công ty.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Thương Uyển Uyển bị cự tuyệt có hai điểm không vui.

- Làm sao lại không cho tôi mặt mũi như vậy a, tôi có thể qua đón ngài. Tôi cũng không có ở tại công ty của ngài, tôi đang ở Tửu tiên đường, ba mươi phút nữa tôi có thể qua chỗ ngài, tôi tự mình tới đón, ngài có muốn đi không?

Tửu tiên đường?

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, địa điểm kia chẳng phải là gần đây sao!

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt quét mắt nhìn những người xung quanh một chút, cảm giác nếu tiếp tục chờ đợi cũng tẻ nhạt không thú vị, không bằng kêu Lâm Vi Vi trở về, mang nàng đi thôi.

- Tốt, vậy cô tới đón tôi đi, bất quá không cần phải đến công ty bên kia đâu, cô đến. . .

Bạch Tiểu Thăng báo địa chỉ hắn đang ở cho Thương Uyển Uyển.

- Gần như vậy sao!

Thương Uyển Uyển cũng có chút kinh ngạc.

- Lái xe cũng không đến năm phút đồng hồ, không, ba phút là có thể tới rồi.

- Vậy cô tới đi.

Bạch Tiểu Thăng cười cúp điện thoại.

- Ai gọi anh vậy?

Tống Giai Giai lờ mờ nghe được, tựa hồ là giọng của nữ nhân, lúc này đặc biệt nhiều chuyện nhìn Bạch Tiểu Thăng dò hỏi.

Chẳng lẽ Bạch Tiểu Thăng còn có những nữ nhân khác, cũng quá trắng trợn đi.

Nàng nên hỏi rõ ràng.

Bạch Tiểu Thăng thấy nàng hỏi như vậy, giống như cười mà không phải cười nhìn nàng trả lời.

- Thần tượng của em đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận