Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 435: Anh muốn làm gì!



Thời điểm Bạch Tiểu Thăng nghe điện thoại, Doãn Đông Lôi nhìn hắn với ánh mắt oán độc.

Khi Bạch Tiểu Thăng có chút động tác, có khuynh hường quay đầu về phía bên này Doãn Đông Lôi lại bị dọa tranh thủ thời gian cúi đầu xuống.

Hắn rất sợ!

Cảm giác bị xái quai hàm rất khó chịu, nếu ai nghi ngờ thì có thể thử.

Ngược lại, Doãn Đông Lôi tuyệt đối không muốn nếm thử lần thứ hai!

Bạch Tiểu Thăng ung dung không vội, thân thủ quỷ dị, làm cho trong tâm Doãn Đông Lôi bắt đầu sinh hàn ý.

Thật ra Doãn Đông Lôi cũng có suy nghĩ kêu hai thủ hạ của mình đánh với Bạch Tiểu Thăng, nhưng mà bây giờ nhìn ánh mắt sợ hãi của hai người kia lại thêm quai hàm của mình còn ẩn ẩn đau, hắn lập tức bỏ đi cái ý nghĩ đó.

Tên họ Bạch này đúng là ôn thần mà!

Bất quá! Ánh mắt của Doãn Đông Lôi chớp lên, hắn nghe nói Lâm Vi Vi đi làm tại truyền thông Trung Kinh, tên họ Bạch này tựa hồ cũng làm việc tại đó!

Anh của hắn Doãn Đông Phong là tổng thanh tra của truyền thông Trung Kinh!

- Tôi để cho anh đắc ý, chờ anh của tôi tới, tôi nhìn xem anh còn kiên cường được không!

Doãn Đông Lôi quyết tâm sẽ nhờ anh mình giải quyết Bạch Tiểu Thăng.

- Tôi sẽ để cho các người mất hết chén cơm. . . Không, mất chén cơm thật là quá có lợi cho các người rồi, tôi sẽ kêu anh của tôi chỉnh chết các người!

Doãn Đông Lôi càng quyết tâm hơn. Có thể đánh nhau thì như thế nào!

Cái thế giới này, xưa nay không phải chỉ có chém giết không đâu!

Vẫn là phải dùng thực lực, dùng địa vị nói chuyện.

Anh của hắn Doãn Đông Phong, cùng Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi mặc dù không cùng làm việc ở cùng một phòng ban, nhưng một vị tổng thanh tra muốn sửa trị một tiểu nhân viên! Còn không phải dễ như trở bàn tay sao!

Doãn Đông Lôi âm thầm liếc mắt nhìn đồng hồ, nhịn không được cười lạnh một tiếng.

Anh của hắn sắp tới rồi!

. . .

Bạch Tiểu Thăng cùng Thương Uyển Uyển trò chuyện điện thoại với nhau xong thì tiếp tục đi qua cái bàn dài bên cạnh uống rượu, ăn điểm tâm.

Đến cũng đã đến rồi còn lập tức sẽ đi, náo cũng náo rồi còn khách khí làm gì nữa.

Ăn chùa thì ngu sao mà không ăn!

Tống Giai Giai cũng lại gần, đi theo tham gia náo nhiệt.

Những người khách quý phía sau bọn họ nhìn bọn họ với ánh mắt phức tạp.

- Em vừa rồi nghe anh nói, một lát nữa bọn anh phải rời đi sao?

Tống Giai Giai nhịn không được hỏi một câu.

Nháo đến loại tình trạng này, không đi cũng không được.

Tống Giai Giai có cảm giác như thế.

- Đi cũng tốt, nếu không phải nể mặt Vi Vi thì em cũng không đến đây đâu!

Tống Giai Giai hạ giọng nói.

- Mạnh Băng a, em từ nhỏ đến lớn cũng nhìn cô ta không vừa mắt, hừ! Cô ta rất hay khi dễ Vi Vi!

- Về sau, cô ta cũng không có cơ hội.

Bạch Tiểu Thăng vừa ăn, uống vừa nói.

- Sao? Anh nói cái gì?

Tống Giai Giai không nghe rõ nên hỏi lại.

- Không có gì.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Hai người nói chuyện một lát, Lâm Vi Vi từ phòng khách đi ra, hai mắt đẫm lệ quay người tiến vào phòng vệ sinh.

Bọn họ vừa vặn không nhìn thấy.

Cửa phòng khách mở ra.

Mạnh Băng, Mạnh Hải Sơn sắc mặt khó coi lần lượt đi tới, Lâm Lộ cũng theo sát ở phía sau, sắc mặt cũng có hai điểm u ám.

Cha con Mạnh gia, không nhìn thấy Lâm Vi Vi lại nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, Tống Giai Giai ăn như gió cuốn. Những khách quý mà bọn họ mời đến bị dọa cho kinh sợ đều tránh xa hai người bọn họ, ngay cả Doãn gia Nhị công tử Doãn Đông Lôi cũng giống như vậy.

- Bà xem một chút, người mà cháu gái của bà ưa thích kìa! Bữa tiệc rượu của chúng ta, bị hắn biến trở thành quán ăn ven đường rồi!

Mạnh Hải Sơn vừa nói vừa chỉ Bạch Tiểu Thăng, hầm hừ đối với Lâm Lộ.

- Ăn thì cũng thôi đi, làm sao người khác phải cách hắn xa như vậy? Người này, ở bên ngoài làm cái gì nãy giờ?

Mạnh Băng nhíu mày, nhìn thấy Doãn Đông Lôi một mặt sợ hãi nhìn Bạch Tiểu Thăng, nàng lập tức giật nảy mình.

- Người này không phải là đã chọc Doãn Đông Lôi a!

Mạnh Băng không làm được việc mà Doãn Đông Lôi nhờ vả, vốn là đã có điểm bất an, mắt thấy Bạch Tiểu Thăng tựa hồ như chọc tới vị em chồng tương lai của mình, lập tức xù lông lên, vội vàng chạy qua bên đó.

Mạnh Hải Sơn thấy vậy cũng sải bước đi theo.

Ánh mắt Lâm Lộ có chút phức tạp cũng đi theo ở phía sau.

Bạch Tiểu Thăng cũng chú ý tới bọn hắn.

Đặc biệt là chú ý tới ba người một nhà bọn họ cùng nhau đi từ phòng khách ra.

Lông mày của Bạch Tiểu Thăng lập tức vặn lên.

Lâm Lộ gọi Lâm Vi Vi đi tiến nơi đó, nói là muốn nói chuyện riêng tư.

Dạng chuyện riêng tư gì mà cần cả nhà nói như thế!

Đặc biệt là Mạnh Băng, Mạnh Hải Sơn đối với Lâm Vi Vi có thái độ rất ác liệt.

Đột nhiên Bạch Tiểu Thăng có một loại dự cảm xấu!

- Tên họ Bạch kia, anh đã làm gì tại nhà tôi thế? !

Mạnh Băng chạy tới không nói hai lời đã quát Bạch Tiểu Thăng một tiếng.

Lâm Vi Vi triệt để chọc giận nàng, người liên quan đến cô ta như Bạch Tiểu Thăng nàng nhìn cũng không vừa mắt!

- Cậu đem những thứ này làm loạn hết cả lên, người khác còn có thể dùng được sao, một điểm quy củ cũng không hiểu sao?!

Mạnh Hải Sơn cau mày cũng lớn tiếng giận dữ mắng mỏ.

Cha con Mạnh gia trước mặt mọi người mắng một tân khách, điều này vốn nên gây nên một cảnh sóng to gió lớn.

Nhưng mà, tất cả đều im ắng. . .

Toàn trường an tĩnh đến quỷ dị.

Ánh mắt của những khách nhân kia hiện lên vẽ sợ hãi, lại có chút khâm phục nhìn cha con Mạnh gia: Không hổ là chủ gia rất là kiên cường.

Bất quá, người nhà họ Mạnh chưa nhìn thấy một màn vừa rồi, nhìn thấy một người sống sờ sờ bị người ta làm cho sái quai hàm, đau đến kêu như mổ heo, không biết sẽ còn kiên cường được hay không. . .

Mạnh Băng, Mạnh Hải Sơn quát một lúc cũng cảm giác không được hăng hái cho lắm.

Nơi đây phải có tiếng nghị luận chứ, làm sao lại an tĩnh như vậy? Người đâu. . .

Ba mươi, bốn mươi ánh mắt đồng loạt rơi lên người bọn họ, ánh mắt vô cùng quỷ dị.

Mạnh Băng, Mạnh Hải Sơn coi như nộ khí ngang ngực, cũng không nhịn được kinh ngạc mấy phần.

Bạch Tiểu Thăng chỉ nhàn nhạt nhìn bọn họ một chút, trong tay còn đang cầm một nửa cái bánh gatô hạt đẻ, đưa lên cắn một cái sau đó thỏa mãn nâng ly trà lên uống một ngụm.

Hoàn toàn không có để ý đến hai cha con hắn.

- Vi Vi đâu? !

Bạch Tiểu Thăng chỉ là chuyển hướng sang Lâm Lộ lãnh đạm hỏi một câu.

Đối với cô Lâm hắn còn miễn cưỡng có chút hảo cảm.

Bất quá, nhìn thấy cha con Mạnh gia nói chuyện như ăn thuốc súng như vậy.

Bạch Tiểu Thăng kết luận.

Mặc kệ Lâm Lộ gọi Lâm Vi Vi đi vào là để nói chuyện gì thì cuối cùng nhất định là kết thúc không vui vẻ!

Trở mặt, cũng Tốt!

Hắn vừa vặn có thể mang Vi Vi đi.

- Nàng mới vừa đi ra ngươi không có gặp sao?

Lâm Lộ có chút kinh ngạc, tìm kiếm bốn phía nhưng vẫn không tìm được cái bóng Lâm Vi Vi.

- Con tiện nha đầu kia, vong ân phụ nghĩa, không biết tốt xấu, theo con thấy là nó không mặt mũi nào mà lưu lại, nhất định là vụng trộm chạy trốn rồi!

Mạnh Băng nghiến răng nghiến lợi la lên.

Nói xong, nàng chợt cảm giác có gì đó không đúng.

Ánh mắt của ba mươi, bốn mươi vị khách đồng loạt rơi trên người nàng, có khâm phục, có sợ hãi.

Bạch Tiểu Thăng sầm mặt lại, nhẹ buông tay, ly rượu trong tay hắn rơi xuống đất, phát ra âm thanh "Ba" một tiếng vang lanh lảnh.

Ban nãy không khí xung quanh rất yên tĩnh vì thế một tiếng này cũng làm cho những người xung quanh sợ run cả người.

Bạch Tiểu Thăng trầm mặt, cất bước đi về phía Mạnh Băng.

- Anh muốn làm gì?

Mạnh Băng nhìn ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.

- Cậu muốn làm gì!

Mạnh Hải Sơn cũng kêu một tiếng.

- Cậu muốn làm gì?

Lâm Lộ cũng không nhịn được la lên.

- Anh Tiểu Thăng chớ xúc động!

Tống Giai Giai vội vàng khuyên một câu.

- Anh, anh chớ làm ẩu!

Mấy người Vu Tiêu Tiêu cũng la lên.

Không ai dám ngăn cản bước chân của Bạch Tiểu Thăng, Mạnh Hải Sơn một bước đi lên cản trước người Mạnh Băng lại bị hoa mắt một trận Bạch Tiểu Thăng đã quỷ dị đứng sau lưng hắn!

Mạnh Băng chỉ cảm thấy chớp mắt một cái, Bạch Tiểu Thăng đã đến trước mắt mình, đôi mắt xinh đẹp kia lộ ra một tia thâm thúy u hàn.

Mạnh Băng bị dọa đến nói không nên lời.

Trái tim cũng đập liên hồi.

- Anh, anh anh muốn làm gì? !

Bạch Tiểu Thăng không làm gì hắn chỉ đi ngang qua Mạnh Băng cũng không thèm nhìn lấy một cái.

Hắn là đi về phía Lâm Vi Vi đang từ phòng vệ sinh đi ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận