Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 445: Ngài vẫn nên đi đi. . .



Bạch Tiểu Thăng tìm được nhà vệ sinh, sau khi giải quyết xong thì hắn thoải mái nhàn nhã đi trở về.

Sau khi hắn đi, bên ngoài công trường có người đứng thập thò, miệng còn lẩm bẩm.

- Hi vọng mấy thằng kia ra tay có chừng mực, đừng có đánh chết người. . .

Người này chính là Doãn Đông Lôi.

Doãn Đông Lôi chỉ nhìn thoáng qua, tròng mắt như muốn lồi ra ngoài, ánh mắt khó thể tin được phải đưa tay lên xoa xoa rồi dụi dụi.

Năm người đàn ông đều nằm trên đất!

Ba tên thì quằn quại, hai tên thì ngất đi.

- Đờ mờ nó!

Doãn Đông Lôi không thể nói được từ gì khác.

Nhìn xung quanh không có người khác, hắn như một tên ăn trộm chui vào, chạy đến bên đó xem trái nhìn phải.

Năm tên đàn ông nằm ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất, máu me đầy mặt, lỗ mũi đều sai lệch thật quá thảm khốc.

Doãn Đông Lôi đi tới nắm lấy cổ áo từng người dò hỏi.

- Chuyện gì xảy ra thế! Mẹ nó chưa đến năm phút, sao các người đã nằm hết ra đây! Hắn mang theo bao nhiêu người!

Doãn Đông Lôi chất vấn một tên.

Cho tới bây giờ, hắn vẫn không thể tin được là Bạch Tiểu Thăng một mình đánh bại năm người đàn ông to lớn!

- Một mình, chỉ một mình hắn!

Một gã đàn ông kêu lên.

- Răng cửa của tôi!

Doãn Đông Lôi tức giận đem tên này đẩy ngã xuống mặt đất.

- Đúng là ta đã khinh thường hắn!

Doãn Đông Lôi nuốt ngụm nước bọt, trong mắt xuất hiện một chút sợ hãi.

Ở Mạnh gia, chính hắn bị tán sái quai hàm, hắn còn nhớ rõ mồn một cảm giác đó!

Tên Bạch Tiểu Thăng này không phải là cao thủ bình thường mà là đại cao thủ!

- Muốn làm được việc này thì không thể dùng lũ vô dụng này được!

Trong ánh mắt của Doãn Đông Lôi hiện lên một tia hàn mang.

- Mình phải tìm cao thủ đến!

Ý nghĩ của Doãn Đông Lôi vô cùng đơn giản.

Trong thời gian này miệng hắn luôn nói là đem Bạch Tiểu Thăng đánh thành đầu heo, thuận tiện đổ ít phân hay nước tiểu lên đầu, để cái tên giám đốc truyền thông Trung Kinh này mất mặt trước tất cả mọi người và trở thành trò cười!

Hắn nghĩ chỉ đơn giản như vậy!

Doãn Hạo Nhiên mà biết thì chắc chắn sẽ hộc máu mà chết. Hắn đánh giá thấp trí thông minh của đứa con thứ hai này, thật là chỉ thành sự không có, bại sự có thừa!

Rồng sinh cửu tử, đứa đầu vẫn còn miễn cưỡng kế thừa một chút ưu thế của hắn, đứa thứ hai lại đem sự âm hiểm tàn nhẫn của hắn vô hạn phát huy, nhưng vẫn là loại không có đầu óc. . .

Trăm phần trăm là đồng đội ngu như lợn. . .

. . .

Bạch Tiểu Thăng đi bộ trở về, giữa đường gặp ngay người phụ trách hạng mục là Chu Bát Bình.

- Chào Bạch tổng.

Chu Bát Bình đầy nhiệt tình chào hỏi trước.

- Chào Chu quản lý.

Bạch Tiểu Thăng cười và nói.

- Ngài vừa đi toilet?

Ánh mắt của Chu quản lý chớp lên hỏi một câu.

- Chu quản lý, làm sao biết tôi đi làm cái gì?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười hỏi.

Chu Bát Bình khẽ giật mình, lập tức cười và nói.

- Tôi nghe nhân viên quét dọn nói.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, đột nhiên hỏi,

- Chỗ này của chúng ta, người ngoài có thể tùy tiện vào sao?

- Không thể!

Chu Bát Bình lắc đầu, nhưng hạ giọng cười khổ nói.

- Thật không dám giấu ngài, gần đây có chút tiểu lưu manh luôn luôn lẻn vào đây trộm vặt móc túi, bên chúng tôi thì bảo an không đủ, cho nên. . . tôi nói cho Cao tổng giám bảo bọn họ phái thêm người chú ý, phòng trộm! Cho nên ngài yên tâm, hai ngày nữa, chúng tôi sẽ có thêm bảo an mới hẳn là sẽ ổn thôi.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu,

- Được, tôi đi trước.

- Vâng, ngài đi cẩn thận!

Chu Bát Bình đưa mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng rời đi.

Nhìn Bạch Tiểu Thăng đi xa, hắn mới lau mồ hôi.

- Tên gia hỏa này khí tràng thật lớn! Tự nhiên lại hỏi thế hù chết mình, may mà mình thông minh!

Chu Bát Bình thở dài ra một hơi.

Đi một quản xa thần sắc Bạch Tiểu Thăng như có điều suy nghĩ.

- Tên Chu Bát Bình này nói chuyện không đúng lắm. . . Được rồi, quay đầu để lão Cao từ công ty điều đến vài người bảo an, tin tưởng cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Bạch Tiểu Thăng từ lúc dùng hệ thống phụ trợ thứ ba rèn luyện đến nay, ánh mắt cũng độc đáo, lời nói sai hay không đúng đều có thể nhận ra.

Tuy nhiên, hắn cũng không thèm để ý, càng không nghĩ đến đây là nhằm vào hắn.

Bên kia, tiệc bấm máy cũng đã gần đến hồi kết.

Nói tóm lại, hôm nay nghi thức bấm máy thành công viên mãn.

Khách quý phi thường hài lòng, sau khi chúc mừng cũng lần lượt rời đi.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, đoàn làm phim nhanh chóng thu dọn hiện trường, bắt đầu dựng lên máy móc bối cảnh.

Bạch Tiểu Thăng chờ lâu trong chốc lát, thậm chí có càng nhiều hứng thú nhìn các cảnh quay chụp.

Vừa vặn là Thương Uyển Uyển, Dương Thiến Nhi đang diễn.

Kịch bản thì Bạch Tiểu Thăng cũng có nhìn qua, bởi vì liên quan đến tình cảm Thương Uyển Uyển đóng vai một cô gái trong cơn giận dữ, ở trước mặt mọi người đánh vai diễn của Dương Thiến Nhi một cái tát. Kịch bản cũng không phức tạp, lời kịch không nhiều, khó là ở chỗ muốn diễn một mạch mà thành, đem cảm xúc biểu hiện ra ngoài.

- Bắt đầu diễn.

Thương Uyển Uyển tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bờ môi đều đang phát run, nói ra một loạt các lời mắng mỏ chỉ trích, rồi lời nói lâm ly bi đát, khiến cho Bạch Tiểu Thăng đều thấy đau lòng, tuy nhiên Dương Thiến Nhi không kém, khàn cả giọng phản bác, cũng tràn ngập cảm xúc mãnh liệt cùng sức lôi kéo!

Nhìn chả giống diễn kịch chút nào cả!

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy kích động, hai mắt sáng lên xem đến chăm chú.

Kết quả là thoáng nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, Thương Uyển Uyển "tức giận" còn chưa lên đến đỉnh điểm thì bật cười ra tiếng.

- Cắt!

Đạo diễn chỉ có thể bất đắc dĩ hô ngừng, quá trình diễn đều mạch lạc chỉ có cuối cùng bị trận cười kia phá mất, quá đáng tiếc.

Lần thứ hai, Thương Uyển Uyển không cười nữa, đổi lại là đến lượt Dương Thiến Nhi cười.

Nguyên nhân thì vẫn là Bạch Tiểu Thăng.

Ngày trước Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh khoan thai, giống như thanh niên chưa thấy qua sự đời vậy, người càng quen thuộc hơn càng không nhịn được cười.

Đạo diễn cũng dở khóc dở cười.

Cuối cùng, Cao Đại Chí khách khí đem Bạch Tiểu Thăng cho lôi sang một bên.

- Bạch tổng, ngài bận rộn như vậy, ngài vẫn là đi đi.

- Vậy được, để hôm nào tôi lại đến xem.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Vẻ mặt Cao Đại Chí cổ quái, Văn Thanh bên cạnh trực tiếp cúi đầu.

- Bạch tổng, ông nội của tôi, ngài có thể không đến thì tốt nhất là không đến, không vì cái gì khác. . . mà là phí phim nhựa! Chờ xong xuôi, chúng ta lại mời ngài, được không?

. . .

Đây là không chào đón mình. . .

Bạch Tiểu Thăng lúng túng, Lâm Vi Vi ở bên cạnh hắn cảm thấy buồn cười.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng hậm hực rời đi.

Đoàn làm phim mới trở lại bình thường, đạo diễn thở dài ra một hơi, nhịn không được lầm bầm.

- Bạch tổng, thật sự là tai họa. . .

- Ha ha, làm sao nói thế!

Văn Thanh trừng mắt, sau đó nghĩ nghĩ rồi cũng lầm bầm nói

- Câu nói này thật đúng là không sai.

- Ha ha, làm sao nói thế!

Cao Đại Chí ở bên cạnh trừng mắt, sau đó cũng nghĩ. . .

Bạch Tiểu Thăng trong xe liên tục hắt hơi vài cái.

- Bị cảm à?

Lâm Vi Vi ân cần nói.

- Có thể là có người mắng anh.

Bạch Tiểu Thăng cười đùa giỡn nói một câu.

. . .

Trung kinh Doãn gia.

Doãn Đông Lôi lén lút muốn trở về phòng lại phát hiện anh của hắn đang chờ ở cửa.

- Mày đi đâu về thế? !

Doãn Đông Phong tức giận hỏi.

Doãn Đông Lôi ngượng ngùng cười.

- Anh, làm sao anh biết lúc này em trở về. . .

- Tao biết cái đếch gì, tao ở chỗ này đứng được nửa giờ rồi, nếu mày không tới tao sẽ đem ghế đến ngồi ở đây đợi mày!

Doãn Đông Phong hừ lạnh một tiếng.

- Chuyện gì xảy ra vậy anh?

Doãn Đông Lôi ngạc nhiên nói.

- Nói thật đi, mày có đối phó với tên họ Bạch kia hay không?

Doãn Đông Phong hỏi.

Doãn Đông Lôi giật mình.

Hắn tưởng là sự tình bại lộ, tuy nhiên mắt thấy ánh mắt của Doãn Đông Phong, hắn liền hiểu rõ.

- Không có.

- Thật không?

- Thật!

Hai anh em một phen đối đáp, Doãn Đông Lôi nói với lực lượng mười phần.

- Tốt nhất là không có!

Doãn Đông Phong lạnh hừ một tiếng.

- Cha nói, cha không yên lòng về mày, để cho tao nói với mày một tiếng. Trong tuần này, mày tuyệt đối đừng làm chuyện gì với tên họ Bạch ấy! Nếu mày đánh cỏ động rắn, cẩn thận cha đánh gãy chân của mày đấy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận