Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 446: Bảo đảm đàng hoàng



Doãn Đông Phong lời lẽ nghiêm khắc cảnh cáo.

Nghe xong ý của cha, Doãn Đông Lôi bị dọa nhịn không được phải rụt cổ lại, nuốt ngụm nước miếng.

Đừng nhìn cha hiện tại như là tu sĩ, nói chuyện không vội không chậm, làm việc ung dung thong thả.

Nhưng chỉ là hai năm gần đây thôi!

Đặt ở mấy năm trước, nói muốn đánh gãy chân chó của hắn vậy thì là nhất định sẽ đánh gãy.

Con ruột cũng như thế!

Cùng lắm thì, sau khi đánh gãy, tìm bác sĩ chỉnh hình nước Đức nối lại cho hắn thôi!

Hai năm này, Doãn gia trải qua một phen thay đổi rất lớnh, cuối cùng gắng gượng đi qua nguyên khí vừa bị tổn thương nghiêm trọng.

Từ lúc ấy trở đi, cha hắn bắt đầu tôi luyện tâm tính, ông ấy còn có một tòa phật đường nhỏ, mỗi ngày đều đi vào đó niệm kinh hai tiếng.

Hiện giờ, ngôn ngữ cử chỉ cũng như là tu sĩ, một chút việc nhỏ không câu nệ tiểu tiết nhưng vẫn như cũ không thiếu tàn nhẫn!

Cha đây coi là đã tu thành, hay là không tu thành? Doãn Đông Lôi trong âm thầm hỏi qua.

Doãn Đông Phong nói cho hắn biết, thành hoặc không thành, tiêu chuẩn rất khác biệt.

Cha, cái này gọi tu tính không tu tâm!

Giờ phút này.

Doãn Đông Lôi thu hồi bộ dáng bất cần đời, vô cùng nghiêm túc cùng anh hắn vỗ ngực cam đoan.

- Anh yên tâm đi, một tuần này em tuyệt đối không đi trêu chọc họ Bạch, nếu em biết được hắn xuất hiện ở đâu, em trực tiếp rời khỏi hắn ba, à không năm cây số, vậy được rồi chứ.

- Rời khỏi ba, năm cây số? Cái tên Bạch Tiểu Thăng kia nếu như tới nhà mình, ngươi còn phải trốn khỏi Trung Kinh a!

Doãn Đông Phong bị câu nói của em của mình làm cho có chút tức giận.

- Tóm lại, em nhớ kỹ lời của em vừa nói! Nếu không làm được, anh cũng không thể nào cứu được em!

- Đúng vậy, em nhớ kỹ lời nói của em, em nhớ kỹ lời cha nói, em sẽ nhớ thật kỹ.

Doãn Đông Lôi lại bần thần.

Cha nói một tuần, vậy liền một tuần, ngược lại trong khoảng thời gian này mình vừa phải tìm một vài cao thủ, thời gian cũng vừa chuẩn đến khi mình động thủ lần nữa mọi thứ sẽ thật chu toàn. Cha đã có chuyện phải làm cũng sẽ không hỏi tới mình! Doãn Đông Lôi thầm nghĩ.

Mấy năm đầu thời điểm Doãn Hạo Nhiên làm việc bá đạo ngang ngược lại vừa thích nói đạo lý. Chỉ có khi nào nắm được đạo lý, sau đó cho dù có phạm phải sai lầm lớn hơn nữa, hắn cũng sẽ bỏ qua chuyện cũ.

Đối với chuyện này Doãn Đông Lôi khắc sâu ghi nhớ, cũng bởi vì nó có lợi cho hắn.

Doãn Đông Phong không nghi ngờ gì, càng không nghĩ đến lần này em ruột mình lại cùng mình ba hoa, hoa ngôn xảo ngữ.

- Anh đi đây.

Doãn Đông Phong còn muốn tìm cha mình nói chuyện một chút.

Doãn Đông Lôi cười đùa đưa mắt nhìn anh hắn rời đi, quay đầu chui vào phòng của mình.

. . .

Sau đó, liên tiếp mấy ngày.

Bạch Tiểu Thăng cũng trong công ty, chuyên tâm xử lý công việc.

Công việc trước mắt hết thảy đã đi vào quỹ đạo, năm cái chế độ làm thử, trong đó có hai cái đã có thêm một bước phát triển mới.

Truyền thông Trung Kinh chưa bao giờ có sức sống tràn trề, dùng hết tốc độ tiến về phía trước như bây giờ.

Trước đây, Bạch Tiểu Thăng cũng có nghĩ qua, vì cái gì mà hành trình trở thành người kế thừa sự nghiệp của mình lại phải đi từ tầng dưới chót lên.

Người chú ruột của hắn nghĩ như thế nào hắn cũng không rõ.

Bất quá, hiện tại Bạch Tiểu Thăng cũng cảm nhận được một chút chỗ tốt!

Đó chính là hắn theo tầng lớp nhân viên từng bước một đi lên, phi thường rõ ràng, một cái công ty chỉ cần dựa vào nền móng vững chắc, thì một, hai hay nhiều quản lý cao tầng cũng không làm loạn được.

Cái gì là căn cơ, nhân viên! Cái gì là kiên cố, nhân viên biết suy nghĩ, thống nhất suy nghĩ của nhân viên!

Điểm này nếu thật sự làm được. Vậy thì hắn vững vàng nắm lấy được tâm nhân viên, sau đó thì mặc hắn quyết đoán cải cách, kiếm chỉ nơi nào lòng người đều hướng về nơi đó.

Cho nên, chỉ có Bạch Tiểu Thăng hắn mới dám nhanh chân cải cách như thế, cho nên, chỉ có hắn mới có thể thành công như thế!

Đối với nhân viên mà nói, ngươi cùng bọn hắn đàm luận rộng lớn, đàm luận lý tưởng, đàm luận sự nghiệp, cũng chỉ là lưu manh!

Thậm chí không bằng ba năm thưởng tiền một lần!

Cho nên mỗi một cái chế độ mà Bạch Tiểu Thăng đưa ra cũng đều lấy chữ lợi làm đầu, doanh thu của công ty,cũng sẽ được chia cho nhân viên, nếu không thu được lợi, thì tìm biện pháp ban thưởng khác, tiền sẽ có khả năng ít nhưng nhất định phải có!

Có sự khích lệ này, mỗi người cũng sẽ hăng hái tràn đầy!

Những ngày gần đây, Bạch Tiểu Thăng bởi vì chế độ có thành tựu hiệu quả mà thu hoạch được kha khá.

Hắn đã có thêm sáu điểm, trước mắt tổng điểm ở cấp tổng giám đốc là 25 điểm, khoảng cách thăng chức người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, còn có bảy mươi lăm điểm!

Tốc độ đạt được, vốn nên theo chức vụ đẳng cấp lên cao mà giảm xuống, nhưng hiện nay, Bạch Tiểu Thăng mạnh mẽ để nó so với quá trình thăng cấp phó tổng giám đốc còn nhanh hơn, những điều này cũng nhờ vào Bạch Tiểu Thăng tích cực chủ động sáng tạo cơ hội.

Không có nhiệm vụ, không sao, ta chủ động tìm nhiệm vụ nha.

Bạch Tiểu Thăng đã nếm được ngon ngọt nên rất đắc ý.

Lâm Vi Vi bưng tới một ly trà cho Bạch Tiểu Thăng, mắt thấy tâm tình của hắn không xấu, cũng rất vui vẻ.

- Đúng rồi Vi Vi, người bạn kia của em, Tống Giai Giai đó trong khoảng thời gian này làm việc thế nào rồi?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Mặc dù mới mấy ngày mà thôi, nhưng nhìn năng lực cá nhân của cô có đôi khi cũng bằng người ta làm việc quanh năm suốt tháng.

- Tống Giai Giai so với em còn mạnh hơn!

Lâm Vi Vi tán thưởng bạn của mình một câu.

- Nàng tiếp tục học cao hơn em, xuất ngoại đào tạo chuyên sâu lại ở công ty lớn nước ngoài thực tập qua, tiếp xúc với rất nhiều chuyện mới. Lúc mới bắt đầu có chút luống cuống tay chân, em có đi qua giúp nàng một tý, phát hiện cái gì khi nàng đã học xong thì làm rất nhanh! Hiện tại làm được rất tốt.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

- Tống Giai Giai, anh cũng đã nói chuyện qua với nàng, đối với nàng cũng có chút hiểu biết. Lúc ấy anh có ý nghĩ là, nàng sau khi thích ứng hoàn cảnh công ty chúng ta anh sẽ cho nàng chuyên phụ trách chế độ quản giáo. Cái chế độ quản giáo mà anh nói này so với lúc trước có khác biệt, cần phải quản giáo nhiều chế độ hơn, còn phải xâm nhập vào tầng lớp của nhân viên lấy được những tin tức chính xác nhất, khách quan nhất.

Bạch Tiểu Thăng nói ra suy nghĩ của mình.

- Người trong công ty không được, bọn họ ở đây thời gian cũng quá dài, quen quá nhiều người không nói đến việc có muốn hay không nhưng cũng sẽ có phương diện lo lắng cho người khác, với lại cương vị của bọn họ hiện tại làm cũng không tệ. Cho nên nếu phải dùng thì phải dùng người mới mà tài giỏi như thế này. Em cảm thấy thế nào? !

- Rất tốt!

Đôi mắt của Lâm Vi Vi sáng lên, nhịn không được khen ngợi một câu.

- Anh Tiểu Thăng, anh thật là biết suy nghĩ sâu xa! Với lại có Tống Giai Giai quan sát, chúng ta cũng có thể buông tay một ít, không cần phải quản cả những chuyện nhỏ nhặt!

Bạch Tiểu Thăng nghe xong âm thầm hổ thẹn.

Cái gì mà suy nghĩ sâu xa, hắn là muốn để cho người ta chuyên phụ trách chế độ quản giáo, không muốn chính mình lại mệt mỏi như vậy, không ngờ lại khiến cho Lâm Vi Vi khen hắn như thế, hắn cũng có chút ngượng ngùng. . .

- Đúng rồi Vi Vi, phòng truyền hình điện ảnh bên kia quay phim như thế nào rồi.

Bạch Tiểu Thăng nói sang chuyện khác.

Hiện nay, hắn đã đã bị "lệnh cấm", không được đi dò xét các ban, để tránh ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người.

Bạch Tiểu Thăng có đôi khi thật tò mò, thật muốn đi nhìn lại không thể không nghe ý kiến nhân sĩ chuyên nghiệp thật là khó sử.

- Ai nói là làm đại lãnh đạo thì có thể một tay che trời, còn không phải để cho người ta xua đuổi, để cho người ta chê cười sao. . .

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được cảm thán về số phận làm tổng giám đốc của mình.

- Hôm qua em có đi một chuyến sang bên kia để dò xét các ban, vừa đúng lúc cùng Cao Đại Chí tổng thanh tra trò chuyện cũng biết được tình huống đại khái.

Lâm Vi Vi biết rõ Bạch Tiểu Thăng chú ý đến sự tình bên kia nên đã sớm tìm hiểu giúp hắn.

Đối với việc này, Bạch Tiểu Thăng vô cùng khen ngợi.

Lâm Vi Vi trời sinh là để làm một người trợ lý đắc lực.

- Bọn hắn sớm đã dự định ở nơi đó hai tuần, tới hiện tại thì tiến độ cũng đã được một nửa, trước mắt hết thảy thuận lợi, sĩ khí cũng rất cao.

Lâm Vi Vi đem tình huống đại khái trình bày một phen.

Bạch Tiểu Thăng liên tiếp gật đầu. Liên quan tới hiện trạng, hắn rất hài lòng.

Bất quá, chẳng biết tại sao, Bạch Tiểu Thăng lại nghĩ tới ngày đó hắn bị người ta đánh cắp điện thoại, nghĩ đến mấy cái tên ác ôn kia, còn có vị Chu Bát Bình kia, mặt những người này lần lượt chạy qua trong đầu của hắn.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được nhíu nhíu mày, hắn cảm thấy mơ hồ có chút bất an.

- Được rồi, có lẽ là do mình suy nghĩ nhiều.

Bạch Tiểu Thăng âm thầm an ủi chính mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận