Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 450: Không được đi!



Bạch Tiểu Thăng đặt điện thoại xuống xuống, vẻ mặt không vui không buồn.

Hắn tiên hắn phải gọi điện thoại cho Lâm Vi Vi, dù sao bên kia vẫn đang chờ.

- Anh Tiểu Thăng, thế nào ạ?

Lâm Vi Vi hỏi. Nàng mặc dù không biết Bạch Tiểu Thăng đang làm cái gì, nhưng lại có thể xác định, Bạch Tiểu Thăng nhất định đã nghĩ thấu đáo được chuyện gì đang diễn ra, nói không chừng đã có đối sách.

- Vi Vi, em trước tiên trấn an đoàn làm phim bên kia một chút để bọn họ vất vả, kiên trì đợi hai ngày đi.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Vâng.

Lâm Vi Vi lên tiếng, sau đó lập tức nói,

- Anh Tiểu Thăng, em đã nghĩ qua rồi, chuyện này chỉ sợ vẫn là phải tìm đến nhà đầu tư hạng mục để giải quyết vấn đề từ đầu nguồn. . .

- Anh đã tìm rồi.

Bạch Tiểu Thăng nhỏ giọng cắt ngang lời nói của Lâm Vi Vi.

- Nhà đầu tư của Quốc Tế Hạo Bắc là Trung Kinh Hạo Nhiên, đây là sản nghiệp của nhà họ Doãn.

Chỉ một câu nói nhẹ nhàng nhưng khiến cho Lâm Vi Vi sững sờ.

Là sản nghiệp của nhà họ Doãn ở Trung Kinh!

Vậy thì tất cả đã rõ ràng rồi!

Vài ngày trước Doãn Đông Phong, Doãn Đông Lôi bị mất mặt ở nhà cô nàng, Doãn Đông Phong lại bị cưỡng chế từ chức, bây giờ, nhà họ Doãn đang trả thù sao!

- Nếu không để em đi tìm người nhà họ Doãn nói chuyện. . .

Lâm Vi Vi nói.

Nàng luôn cảm thấy việc này không thoát khỏi liên quan với nàng.

- Không được đi!

Giọng điệu của Bạch Tiểu Thăng lập tức nặng thêm vài phần.

- Bọn họ muốn là chức vị tổng thanh tra chứ không phải em! Em đi ngoại trừ chịu nhục thì sẽ không làm được gì, còn nữa, đây chỉ là việc nhỏ, em thật sự cho rằng anh không có cách nào làm gì bọn họ sao! Hừ, anh chẳng qua là muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Nếu như bọn họ cuối cùng vẫn không muốn nhượng bộ thì anh chỉ có thể tuyên chiến cùng bọn họ thôi!

Trong giọng nói của Bạch Tiểu Thăng lộ ra vẻ lành lạnh.

- Tốt, em không đi. Em đi thông báo cho đoàn làm phim để bọn họ chờ đợi một chút.

Lâm Vi Vi ôn nhu trả lời.

Một tiếng bá đạo "Không được đi" kia của Bạch Tiểu Thăng làm cho Lâm Vi Vi chẳng những không có cảm giác ủy khuất, mà ngược lại có cảm giác ấm áp trong lòng.

Lời nói này thể hiện sự quan tâm của Bạch Tiểu Thăng đối với nàng.

- Em làm xong việc thì tranh thủ thời gian trở về, trà của anh còn không có người pha đây, giờ anh cũng đang đói bụng muốn ăn chút điểm tâm.

Giọng nói của Bạch Tiểu Thăng hơi dừng lại một chút.

Lâm Vi Vi lập tức cười ngọt ngào một tiếng đáp ứng.

Cúp điện thoại, Lâm Vi Vi đi tìm Cao Đại Chí, Thương Uyển Uyển, đem tình huống thông báo cho bọn họ.

Hai người này nghe thấy nhà đầu tư của cái hạng mục này vậy mà lại là nhà họ Doãn, đối phương lại có thù oán cùng Bạch Tiểu Thăng, thì hít vào một hơi.

- Chuyện này là sơ sẩy của tôi! Nếu như tôi sớm điều tra một chút, nếu như tôi có thể ký hợp đồng thì chuyện này không thành ra như thế!

Cao Đại Chí tự trách nói.

- Nếu người ta đã muốn thì dù ông có phòng bị cũng không thể hoàn toàn tránh thoát.

Lâm Vi Vi nói một câu an ủi nói.

- Bạch tổng của mọi người nói muốn giải quyết chuyện này như thế nào?

Thương Uyển Uyển hỏi.

- Tôi có chút nhân mạch, không bằng tìm mấy đại nhân vật ra mặt nói chuyện, không được thì tạo áp lực cho bọn họ!

Chỉ là một cái nhà họ Doãn ở Trung Kinh mà thôi, chả nhẽ lại có thể để bọn họ thúc thủ vô sách sao!

Thương Uyển Uyển cười lạnh.

Nhà họ Doãn nhất định cho rằng nàng sẽ vì chuyện này mà oán trách đoàn làm phim, oán trách truyền thông Trung Kinh, khiến sự việc đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, khiến cho Bạch Tiểu Thăng càng thêm khó làm?

Bọn họ mới là người không biết rõ tình huống!

Bạch Tiểu Thăng là người có thể gây sao!

Hắn không chỉ là tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh mà còn là bạn của Ngụy thiên hậu nữa!

Phía sau có năng lượng khổng lồ, một khi vận dụng thì nhà họ Doãn nho nhỏ chịu đựng nổi sao! Đúng là có mắt mà không biết Thái Sơn!

Thương Uyển Uyển thầm than, lần này nhà họ Doãn xui xẻo rồi, đây đúng là đang tìm đường chết a. . .

Lờ mờ giống chính mình lúc trước.

Nhưng mà chính mình vận khí thật tốt, về sau còn nghe nói Bạch Tiểu Thăng đối với phụ nữ sẽ không quá hung ác. . .

- Không cần, Bạch tổng nói anh ấy có biện pháp giải quyết, chúng ta chờ đợi là được.

Lâm Vi Vi trầm giọng nói, rất tin tưởng đối với lời nói của Bạch Tiểu Thăng.

Thương Uyển Uyển không nhịn được phải nhìn nàng thêm một chút.

Lại thêm một cô gái trúng độc của Bạch Tiểu Thăng rồi. . .

Nhưng mà, anh ta đúng là rất có mị lực!

Thương Uyển Uyển thầm nói.

Lâm Vi Vi bàn giao sự việc xong thì mang theo Thạch Vũ, Tống Giai Giai trở về truyền thông Trung Kinh.

Mà bây giờ Bạch Tiểu Thăng đang nằm sấp trên bàn, thần sắc không hoảng không loạn, trên tay cầm một cây bút viết lung tung gì đó lên một tờ giấy A4.

- Nhà họ Doãn Trung Kinh!

- Các người muốn cùng tôi khai chiến sao? Vậy thì cũng đừng trách tôi không khách khí! Nhấc lên tranh chấp là các người định đoạt, nhưng mà kết thúc thế nào thì là quyền lực ở tôi!

Bạch Tiểu Thăng tô tô vẽ vẽ, khi viết xong thì xem xét lại tường tận một phen, cũng hơi có chút do dự.

- Cái này có phải hay không quá ác? Hai bên cũng không có thâm cừu đại hận gì. . . Nếu không, mình lại cho bọn họ một cơ hội đi!

- Không đáng phải đuổi tận giết tuyệt a!

Bạch Tiểu Thăng lầm bầm xong, thầm than một tiếng,

- Mình quả nhiên là một người tốt!

Trung Kinh, khu biệt thự Nguyệt Hồ, trong nhà của Trần Cửu Tranh.

- Bạch Tiểu Thăng, tên hỗn đản hèn hạ vô sỉ, âm hiểm hạ lưu, không nghĩ tới vậy mà lại bị một cái nhà họ Doãn Trung Kinh nho nhỏ bắt được bảy tấc yếu huyệt! Cháu đúng là có chút phục!

Trần Trường Khoảnh nói một câu cảm khái với Trần Cửu Tranh.

Đánh giá của hắn đối với Bạch Tiểu Thăng, cùng đánh giá của Bạch Tiểu Thăng đối với mình hiển nhiên có chút khác biệt.

Không biết nếu Bạch Tiểu Thăng nghe được đánh giá rất "Chân thành" phát ra từ trong lòng của Trần Trường Khoảnh sẽ có cảm tưởng thế nào. . .

Trần Cửu Tranh khẽ gật đầu.

Liên quan tới sự tình nhà họ Doãn muốn hợp tác, Trần Trường Khoảnh đã nói với hắn.

Hai chú cháu đều không quá để ý.

Năm đó nhà họ Doãn có lẽ có chút thực lực, nhưng mà qua biến cố đứt gãy mắt xích tài chính hai năm trước thì nhà họ Doãn này giờ cũng không coi là một tồn tại lớn gì.

Lúc trước, thời điểm Trần Trường Khoảnh đến nhà chú mình làm khách, vừa lúc lĩnh giáo một chút công ty ở Trung Kinh thậm chí An Giang, Trần Cửu Tranh cũng đã nói tới nhà họ Doãn này, nhưng nó chỉ được nói đến như một đại diện mặt trái mà thôi.

Năm đó Doãn Hạo Nhiên quá phách lối, không biết chính mình có sức nặng bao nhiêu nên công ty xảy ra vấn đề là chuyện tất nhiên.

Chỉ là không nghĩ tới Doãn Hạo Nhiên sau hai năm tu tâm dưỡng tính, giờ vừa ra tay thì chơi Bạch Tiểu Thăng một vố.

Nhà họ Doãn sau khi đắc thủ đã cố ý thông báo cho Trần Trường Khoảnh, Trần Trường Khoảnh lại rất kinh ngạc, cố ý chạy đến cùng chú hai gặp một lần, thương lượng về chuyện này một chút.

- Kỳ thật, Doãn Hạo Nhiên nói quả thật không tệ!

Trần Cửu Tranh nói,

- Chúng ta cùng Bạch Tiểu Thăng dù sao cũng cùng thuộc về cùng một cái tập đoàn, làm việc không khỏi có chút bó tay bó chân, lại không thể làm quá mức rõ ràng, nhưng nhà họ Doãn là người ngoài nên không cần cố kỵ những chuyện này! Nếu nhìn như vậy thì bọn họ đúng là một quân cờ có giá trị!

Trần Cửu Tranh thừa nhận năng lực của nhà họ Doãn.

Trần Trường Khoảnh cười một tiếng,

- Trò này cùng trò đấu thú cũng không sai biệt lắm, voi khắc sư tử, nhưng lại bị một con chuột nho nhỏ uy hiếp.

- Cái thí dụ này của con có chút không thỏa đáng, Bạch Tiểu Thăng hắn không phải là voi, nhà họ Doãn cũng không chỉ là con chuột nhỏ, dù sao lạc đà gầy còn hơn ngựa béo a.

Trần Cửu Tranh cười một tiếng.

- Chú hai dạy bảo đúng.

Trần Trường Khoảnh cười một tiếng, thăm dò một câu.

- Vậy con đi liên hệ cùng nhà họ Doãn? Chỉ là chúng ta hợp tác như thế nào cho tốt. . .

Hợp tác như thế nào, hợp tác đến loại trình độ nào, đây cũng là một vấn đề, Trần Trường Khoảnh cố ý đến hỏi thăm Trần Cửu Tranh về vấn đề đó.

- Chuyện này trước không cần nóng nảy, cứ để bọn hắn giày vò tiếp đi!

Trần Cửu Tranh cười một tiếng,

- Về sau chú sẽ suy nghĩ thật kỹ phải làm sao để lợi dụng con cờ này. Người ta chạy đến đưa tới cửa, nếu chúng ta không cần thì quá có lỗi với bọn họ!

Trần Cửu Tranh cũng cần thương lượng với Trần Cửu Thiên một phen.

- Vâng ạ.

Trần Trường Khoảnh gật đầu.

Bên trong ánh mắt của hắn lấp lóe vẻ khoái ý.

Bạch Tiểu Thăng, để xem cậu làm thế nào!

Bạn cần đăng nhập để bình luận