Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 451: Hắc Quyền Thị trường



Bạch Tiểu Thăng đang tự hỏi, phải dùng loại thủ đoạn đến trình độ nào để tiến hành phản kích thì mới thích hợp.

Trần Trường Khoảnh, Trần Cửu Tranh vui khi Bạch Tiểu Thăng đối mặt với khốn cục, đang mong đợi màn tiếp theo.

Cha con Doãn Hạo Nhiên, Doãn Đông Phong lại đang suy nghĩ đến chuyện bước tiếp theo phải làm như thế nào để thu được lợi ích lớn nhất.

Tại Trung Kinh, Bắc Tứ Hoàn có một địa phương được gọi là Tứ Phong Cầu.

Nơi này không giống như những nơi khác nhà cao san sát nhau, cũng không có những công trình đang xây tượng trưng cho dấu hiệu của sự sống.

Nơi đây đã được lên kế hoạch cải tạo nhưng chưa thi hành thì đã bị bỏ quên, phong cảnh nơi này vô cùng hoang tàn, tựa như nó phải gánh chịu dấu vết của năm tháng rất nhiều, vượt xa những nơi khác.

Bất quá nơi này có rất nhiều xe hơi sang trọng qua lại, mặc kệ cấp độ hay là số lượng, thậm chí so với thành thị trung tâm còn khoa trương hơn!

Rất nhiều kẻ có tiền đi đến đây!

Nguyên nhân rất đơn giản.

Nơi này có một tòa hắc quyền thị trường (thị trường đấm bốc ngầm dưới lòng đất) lớn nhất Trung Kinh, thậm chí cả tỉnh An Giang.

Tên gọi tắt là Quyền Thị.

Cái từ “Thị trường” này được bắt nguồn từ thời cổ xưa đó là nơi để người ta cố định thời gian hoặc địa điểm tiến hành giao dịch.

Trên đời này, có thị trường bán hoa quả rau quả, có thị trường bán trang phục dụng cụ, vừa có thị trường bán hoa, chim, cá, sâu.

Nhưng nơi này là thị trường bán quyền cước!

Tứ Phong Cầu, có một lớn ba nhỏ, bốn phía toàn là các thị trường đặc thù.

Sớm tối bày quầy bán hàng bán đồ ăn, đến thời gian nhất định thì đóng cửa kéo hàng rào, bên trong biến thành "nơi chốn diễn xuất", mở từng cái lôi đài, tiến hành tranh tài không hạn chế cấp bậc.

Có đôi khi ngay cả số người cũng không hạn chế, ba năm người đánh một một cũng thường xuyên xảy ra.

Nhưng loại lôi đài này cũng có quy củ.

Không cho phép mang theo đồ sắt, không cho phép gây đánh tàn phế, đánh phục thì thôi, cũng có cả trọng tài.

Rất nhiều cao thủ vật lộn chân chính, đã từ là thành viên trong dong binh đoàn trở về cũng ở chỗ này xuất ra quyền cước. Kẻ có tiền sẽ đến đây xem tranh tài, đánh cược một phen, có một số người giàu có đến đây để tìm hộ vệ cho mình.

Giờ này khắc này, tại một cái trường lớn nhất bên trong Tứ Phong Cầu, nghìn người đông nghịt, xúm lại mười chỗ khác nhau.

Đó là mười cái lôi đài.

Có một người hơn bốn mươi tuổi ở đây được xem là "Người đại diện". Ông ấy họ Dương đang tươi cười tiếp đón một người thanh niên đi vào trong. Người thanh niên đó chính là Doãn Đông Lôi.

Nói đến lý do tại sao hai người này quen biết nhau thì họ cũng coi như bạn nhậu của nhau.

- Anh Vương, lần này anh có thể tuyển cho tôi mấy cao thủ không!

Doãn Đông Lôi nói.

- Cần bao nhiêu cao thủ?

Lão Dương cười nói.

- Những người này có người thì thân thể hư yếu, có người nhìn thì cao to tưởng rất khỏe mạnh, thật ra khi đánh nhau có lẽ ngay cả một quyền cũng không chịu được. Một người bình thường cho dù cường tráng đến đâu đánh với một hai người đã không tệ, nhưng với ba bốn người thì chẳng khác gì đống cát. Cho nên, cậu không cần nghe người khác nói tuyển cao thủ gì, mà phải dùng người, chọn năm sáu người có tố chất thân thể tốt là đủ rồi! Số lượng có thể bù chất lượng!

Thuê nhiều thêm một người, lão Dương tự nhiên là có thêm một phần tiền.

Doãn Đông Lôi liếc mắt nhìn hắn, có chút tức giận nói.

- Tiểu Vũ đứa cháu này của ông chắc là chưa nói cho anh biết chuyện này đúng không.

Tiểu Vũ là người tại Hạo Bắc Quốc Tế trộm điện thoại của Bạch Tiểu Thăng.

Bị đánh gãy nửa cái răng.

- Tôi đã vài ngày không thấy nó, nói thế nào rồi?

Lão Dương hiếu kỳ hỏi.

- Có năm người bao gồm cả Tiểu Vũ cầm gậy gỗ, ống sắt đối phó với một người. Sau năm phút, tôi đi qua xem xét. Thì thấy được toàn bộ nằm bò dưới đất!

Doãn Đông Lôi cười lạnh nói.

- Đối phương thì chỉ có một người, tay không tấc sắt. Tay không tấc sắt không nói lại còn là một tên mặt trắng nhìn thư sinh văn nhược!

- Anh nói cho tôi biết, trên thế giới này không còn cao thủ sao? Đồ khốn khiếp! Người chỗ anh không có thì tôi đi tìm người khác!

Doãn Đông Lôi hừ lạnh một tiếng, cất bước rời đi.

Lão Dương sững sờ, lập tức cười một tiếng đuổi theo.

- Trên thế giới này tự nhiên là có cao thủ, bất quá đối phó với người bình thường mà dùng cao thủ như thế sẽ xảy ra chuyện, với lại cao thủ cũng nên có phong phạm của cao thủ, sẽ không dễ dàng xuất thủ đâu!

Lão Dương sờ sờ chòm râu dê của mình, giống như chính mình là cao thủ ẩn thế.

- Bao nhiêu tiền!

Doãn Đông Lôi nghiêng qua nhìn hắn một chút, hừ lạnh một tiếng.

Phí lời như vậy, còn không phải cần giá tiền sao.

- Gấp mười lần trở lên, tùy người mà có giá khác nhau. Cao thủ đặc biệt lợi hại, đặc biệt quý.

Lão Dương cười nói.

Hắn không phải là không muốn giới thiệu cao thủ cho cố chủ, chỉ bất quá, cao thủ loại này tâm cao khí ngạo, ra giá rất cao, tính tình lớn không phục ước thúc ra tay không nhẹ không nặng, thực tế là không ổn định.

Cho nên không phải mối khách cũ, lão Dương sẽ không đề cử cao thủ cho bọn họ, dù sao hắn cũng cần khách hàng quen.

Với lại cao thủ chân chính, người ta không tiếp những việc làm công chân tay hạ giá như thế này.

Đương nhiên, tiền đủ nhiều thì lại khác. . .

- Mang tôi đi nhìn một chút.

Doãn Đông Lôi bĩu môi.

- Tiền không là vấn đề!

- Tốt, tốt!

Lão Dương tranh thủ thời gian dẫn đường.

Nơi này có mười cái lôi đài, có một cái là của hắn, cao thủ “dưới trướng” hắn sẽ ở nơi đó tiếp nhận khiêu chiến, biểu hiện ra thực lực của mình.

Người của lão Dương vừa biết sẽ có một phiên giao dịch khi thằng sẽ được số tiền rất lớn.

Liên quan đến thắng thua, dính đến tiền, lão Dương tự nhiên sẽ đem cao thủ mạnh nhất mà mình có được lên sân khấu.

Thời điểm lão Dương mang Doãn Đông Lôi đi qua, ngoài ý muốn phát hiện cái lôi đài của hắn đã bị rất đông người vây xem số lượng lớn hơn gấp mấy lần lúc trước, ngược lại, hai cái lôi đài kế bên vậy mà không có mấy người?

Lão Dương sững sờ, nhưng lại âm thầm cao hứng.

Nhiều người thì tiền đặt cược nhiều, hắn lừa cũng nhiều.

Với lại những quần chúng vây xem này đều là những kim chủ ẩn tàng nếu mà người phú hào giàu có nào đó nhìn trúng vị cao thủ kia, thì tiền hoa hồng của hắn sẽ kiếm được một vố lớn.

- Có nhìn thấy không, cái lôi đài này của tôi rất là được hoan nghênh, điều này nói rõ ràng cái gì, nói rõ ràng là cao thủ của tôi cao siêu!

Lão Dương đẩy đoàn người ra, từ thông đạo mang theo Doãn Đông Lôi đi qua.

- Để tôi kể cho cậu nghe, cao thủ có thể lên đài này của tôi, một chọi bốn năm người cũng không thành vấn đề, tuyệt đối thỏa mãn nhu cầu của cậu, người cậu muốn đối phó so với bọn hắn, hừ...

Lão Dương một đường khoác lác.

Doãn Đông Lôi vội vã nhìn cao thủ gật gật đầu.

Khi hai người đi qua, nhìn thấy tình huống trên đài, lão Dương trợn tròn mắt, nghẹn họng nhìn trân trối.

Doãn Đông Lôi cũng trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày sau mới chỉ lên đài hỏi.

- Cái này là cao thủ trong tay ông sao?

Trên lôi đài có bảy tám người nằm ngổn ngang lộn xộn, có người ở trần, có người mặc quần áo luyện công, còn có người mặc quần áo phổ thông. Trên tay bọn họ đều buộc một dãy băng màu tím bằng gấm đại biểu cho thân phận là người của lôi đài này.

Giờ phút này bọn họ đều nằm trên đất rên rỉ.

Đứng trên đài là một hán tử cao lớn, khuôn mặt phi thường lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như đao như kiếm, quần áo trên người sạch sẽ, không giống bộ dáng của người đã từng đánh nhau với người khác.

- Má ơi!

Lão Dương nhịn không được rên rỉ một tiếng, nhìn những người nằm trên đài, ánh mắt cũng trừng lên.

- Luyện Taekwondo, Thái Quyền, tán đả, vận động viên cấp chuyên nghiệp đã xuất ngũ, còn có dong binh về nước, toàn bộ đều ngã xuống, là người kia làm sao? !

Bên cạnh, có người xem liếc lão Dương một cái.

- Vừa rồi là ông không nhìn thấy, bọn hắn cùng một chỗ ra tay, vây công người đàn ông này, kết quả không tới hai phút đồng hồ, toàn bộ đều gục xuống!

- Đại hán này, đã đánh qua bao nhiêu cái lôi đài, toàn bộ đều là để mọi người xông lên cùng một lúc!

- Đúng vậy a, quá khỏe mạnh!

Không ngừng có người xen vào bàn tán.

Lão Dương hoảng sợ im lặng đứng nghe.

Hai con ngươi Doãn Đông Lôi, dần dần sáng lên như đuốc.

- Đây chính là cao thủ mà tôi muốn tìm a! Có hắn ở đây, tên họ Bạch kia chết chắc rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận