Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 452: Hảo hán dừng bước!



- Còn có người muốn lên sao?

Lúc hán tử trên đài lãnh khốc nói ra câu này ánh mắt quét qua đám người bên dưới.

Dưới đài đều lặng ngắt như tờ.

Một màn vừa rồi mọi người đều nhìn thấy.

Ten gia hỏa này còn là người sao, trước đó là đơn đấu nhưng một giây đã chiến thắng, sau đó là một đấu với một đám để bọn họ lên cùng một lúc.

Những người đó thường ngày ở đây đều là cao thủ hung mãnh, bây giờ từ bốn phương tám hướng bổ nhào về một chỗ.

Nhưng chỉ hai phút đồng hồ sau đều đã bị người kia đánh cho nằm la liệt!

Không phải nói song quyền không địch nổi tứ thủ sao, hảo hán không chịu nổi nhiều người sao? !

Câu châm ngôn này đặt trên người tên hán tử này căn bản là không áp dụng được.

Hắn giống như một cơn lốc chỉ có một chữ ‘nhanh’, với lại quyền cước phi thường nặng.

Một tráng hán cao hai mét, bắp thịt đầy người vậy mà hắn chỉ cần dùng một quyền trực tiếp có thể đánh bay người đó ra xa vài mét!

Đây rõ ràng là máy móc hình người!

Trên đài, tên hán tử kia nhìn tất cả mọi người trong chốc lát không thấy có động tĩnh gì lập tức thất vọng đến cực điểm, ánh mắt nhìn vào cái bàn phía xa xa trên mặt hiện rõ sự mất hứng.

Hắn đã đánh xong ba trận liên tiếp, bây giờ đánh tiếp cũng không có ý nghĩ gì.

- Thiệt thòi cho mình nhất thời ngứa nghề, muốn chơi tốt một chút, cùng nhau chém chém giết giết một phen, đáng tiếc toàn là hạng người vô năng.

Hán tử kia than nhẹ một tiếng, quay người đi xuống lôi đài.

Vô số ánh mắt kính sợ và nhiệt tình nhìn hắn.

Chờ hắn vừa mới xuống dưới vô số người đã vây quanh hắn.

- Người anh em, cậu có cần người đại diện không, nếu cần hãy tìm tôi, tôi có thể giúp cậu!

- Huynh đệ, đừng nghe hắn, cậu hỏi thăm mọi người ở đây một chút không ai mà không biết lão Từ ta, nếu cậu muốn hãy tìm tôi.

- Đại ca, cậu chỉ cần đến chỗ này của chúng tôi, chúng tôi có thể đáp ứng mọi điều kiện của cậu.

- Đến chỗ chúng tôi đi chúng tôi cũng sẽ đáp ứng mọi điều kiện của cậu.

Một đám người đại diện vô cùng kích động.

Còn có một số ít người chân mang giày tây, đeo vàng, đeo bạc đầy người hai mắt tỏa ánh sáng, trực tiếp nhét danh thiếp vào người hắn!

Những người đó nói bằng rất nhiều ngôn ngữ nhưng tổng kết lại thì có thể hiểu là họ muốn thuê tên hán tử này.

Hán tử này mày nhăn lại, một bộ mặt lãnh sương không vui.

Rốt cục hắn cũng đứng vững trở lại.

Người xung quanh càng thêm nhiệt tình, mấy chục tấm danh thiếp tận dụng mọi hướng nhét trước mặt hắn.

- Cũng cho ta. . .

- Lăn!

Đại hán mặt không biểu tình, trầm giọng quát một tiếng.

Một tiếng này, như là cửu tiêu kinh lôi!

Những người ở gần hai cái lỗ tai kêu lên ông ông, hai mắt như không thấy đường.

Người ở ngoài xa cũng bị dọa cho trái tim nhảy loạn. Những người ở phía xa nữa thì hai tay vỗ ngực lấy lại bình tĩnh.

- Tên gia hỏa này, không phải là có luyện qua công phu Sư Tử Hống chứ! Một giọng nói này những người nào mà yếu tim có thể bị hù chết người a!

Những người muốn đi tới đưa danh thiếp không dám tiến lên nữa. Hán tử kia mặt không biểu tình, tiếp tục đi ra ngoài.

Phía đối điện bỗng nhiên xuất hiện hai thân ảnh cản đường hắn.

Một người trẻ tuổi và một người trung niên khoảng 40 tuổi, vẻ mặt tên trung niên có chút hèn mọn.

Người trẻ tuổi là Doãn Đông Lôi, người còn lại tự nhiên là vị đại diện họ Dương.

Doãn Đông Lôi là do lão Dương cứng rắn kéo tới, bắt hắn tới đây để cho ông ấy tăng thêm lòng dũng cảm. . .

Mấu chốt là, tôi cũng sợ a. . .

Lão Dương hoảng sợ nhìn đại hán, nhìn thấy ánh mắt âm lãnh đó lời nói đến khóe miệng cũng nuốt trở vào, lại nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, có chút e sợ.

Doãn Đông Lôi cũng khẩn trương.

Hán tử kia khí trường thực sự quá mạnh, chính diện đối mặt để cho người ta nhịn không được cảm thấy lưng rét run.

Hán tử kia đối với bọn họ nhìn như không thấy, trực tiếp nghênh ngang đi tới.

- Doãn thiếu gia chúng ta vẫn là thôi đi! Người này, người này sợ là không thể bởi vì tiền mà đáp ứng ngài đâu!

Lão Dương nhịn không được thấp giọng khuyên một câu, hắn có kiến thức rộng rãi, nhận thức rất chuẩn.

Hán tử này toàn thân tản ra bá khí, ánh mắt vô cùng kiệt ngạo, với lại chỉ là đánh lôi đài, không lấy tiền tài.

Dạng này người, có thể bị tiền điều khiển sao.

- Ta tự có chủ trương!

Doãn Đông Lôi rít mấy chữ trong hàm răng.

Lúc tên hán tử kia đi đến càng lúc càng gần, trên chóp mũi Doãn Đông Lôi đã đầy mồ hôi mịn.

- Vị đại ca này, ta biết rõ là ngươi muốn tìm cao thủ để so chiêu! Ta có cao thủ! Ta muốn mời ngươi đối phó với tên cao thủ kia!

Doãn Đông Lôi gấp giọng nói tiếp.

- Một mình hắn có thể đánh với năm người.

Hán tử kia thì như không nghe thấy vẫn như trước từng bước đi tới gần.

- Năm người kia trong tay có vũ khí còn hắn vẫn là tay không tấc sắt.

Hán tử kia nhíu mày lại nhưng vẫn không ngừng bước.

Mắt nhìn thấy tên hán tử chỉ còn cách mình có mấy bước, Doãn Đông Lôi bị khí trường của đối phương đàn áp không tự chủ được hai chân nhỏ bé phát run.

Hắn thậm chí có cảm giác như đứng trước mặt mình không phải là người mà là mãnh thú.

- Năm người kia cũng là hảo thủ, còn là phục kích hắn, hắn chỉ dùng ba phút là có thể hạ gục tất cả! Hắn không kém hơn ngươi!

Doãn Đông Lôi nhịn không được kêu to.

Chờ hắn kêu xong mới phát hiện bước chân của đối phương đã dừng lại.

- Có chút ý tứ.

Tên hán tử kia rốt cục cũng mở miệng.

Doãn Đông Lôi cảm giác trên người mình đầy mồ hôi, lão Dương vẫn còn ở bên cạnh hắn, sở dĩ lão không có chạy là do hai chân run rẩy đến đứng còn không vững làm sao có thể chạy được.

- Là hạng người gì?

Hán tử kia hỏi một câu.

- Là một kẻ hèn hạ vô sỉ, âm hiểm hạ lưu, bội tình bạc nghĩa là người xấu.

Doãn Đông Lôi gấp gáp trả lời.

- Ngươi tốt nhất không nên gạt ta!

Hán tử kia cười lạnh một tiếng.

Tiếng cười này khiến Doãn Đông Lôi cảm thấy cả người run rẩy, thậm chí có chút hối hận với những gì vừa nói.

- Dẫn ta đi gặp hắn.

Hán tử tiếp tục nói.

- Vâng, vâng!

Doãn Đông Lôi tranh thủ thời gian gật đầu.

Hán tử kia im lặng không lên tiếng nữa đi qua người hắn, Doãn Đông Lôi vội vàng hỏi.

- Đại ca, ngài xưng hô như thế nào?

Đối phương im miệng không nói, một lát sau chỉ nói ra hai chữ.

- Lôi Nghênh.

- Lôi ca!

Doãn Đông Lôi nhu thuận kêu một tiếng.

Sau đó, hắn hạ giọng phân phó cho lão Dương.

- Ngươi tranh thủ thời gian, lại tìm cho ta mười người, à không, hai mươi người cao thủ nữa! Tiền ta cho ngươi gấp đôi!

- Vâng, được ạ!

Nghe đến tiền gấp đôi, mắt lão Dương sáng lên vội vàng rời đi.

Doãn Đông Lôi bước nhanh đuổi theo Lôi Nghênh, trong con ngươi của hắn, lộ ra một vòng quang huy!

Có cao thủ vô cùng cường hãn như Lôi Nghênh!

Bạch Tiểu Thăng. . . Tính là cái gì chứ!

Vấn đề là, làm sao đem Bạch Tiểu Thăng dẫn ra ngoài. . .

Khóe miệng của Doãn Đông Lôi nhịn không được hiện lên một vòng ý cười, hắn vừa nghĩ ra một cách!

. . .

Doãn Hạo Nhiên, Doãn Đông Phong chỉ sợ sẽ không nghĩ tới, phía bên mình tình kế vây khốn Bạch Tiểu Thăng. Doãn Đông Lôi cũng khua chiêng giống trống đến giúp đỡ, bất quá hắn không có ý định dùng văn đấu, mà là dùng võ đấu. . .

Nếu như mà Doãn Hạo Nhiên biết rõ những gì con mình làm nói không chừng sẽ tức đến mức phun máu.

. . .

Lúc Doãn Đông Lôi tìm được cao thủ bên Quyền Thị thì xe của nhóm người Lâm Vi Vi cũng mới ra khỏi hạng mục.

Đi được nửa đường, Lâm Vi Vi lại nghĩ tới điều gì đó, kêu tiểu Phùng lái xe nhanh hơn một chút.

Việc đã đến nước này cũng không vội trở về, Lâm Vi Vi bỗng nhiên nghĩ đến Bạch Tiểu Thăng ưa thích uống trà, vừa may ở phụ cận có một cửa hàng bán trà rất ngon. . .

. . .

Bên ngoài truyền thông Trung Kinh, có một thân ảnh trên đường dành cho người đi bộ ló đầu ra nhìn xung quanh…

Doãn Đông Lôi sớm đã an bài cho hắn ở đây nhìn chằm chằm.

Khi xe của bọn người Lâm Vi Vi tiến vào công ty, người kia trông thấy biển số xe, lập tức gọi điện thoại.

. . .

Lâm Vi Vi mới từ trong xe bước xuống thì điện thoại vang lên.

Nàng kêu Thạch Vũ, Tống Giai Giai đi trước, chính mình dừng lại nghe điện thoại.

- Lâm tiểu thư sao?

- Đúng là tôi, xin hỏi ai ở đầu dây vậy?

Lâm Vi Vi hỏi lại, nàng có cảm giác giọng nói trong điện thoại có chút quen tai nhưng lại không nhớ ra được là ai.

- Tôi là Doãn Đông Lôi a.

Nghe được cái tên đó Lâm Vi Vi bất giác nhíu mày lại, giọng nói lập tức trở nên lạnh lùng.

- Doãn tiên sinh, ngươi gọi điện thoại cho ta không biết có gì không!

Hiện tại Lâm Vi Vi đối Doãn gia hoàn toàn không có hảo cảm.

- Là như thế này, tôi muốn mời cô uống ly cà phê, ngay bây giờ, địa điểm là lầu hai quán cà phê ở trung tâm thành phố.

- Không có hứng thú!

Lâm Vi Vi trực tiếp từ chối, muốn tắt điện thoại.

- Tôi ở đây cùng anh của tôi, chúng tôi muốn nói với cô về chuyện đoàn làm phim bên kia! Nếu cô đến thì chúng ta có khả năng nói chuyện, đương nhiên, đàm phán thành công hay không còn chưa biết được. Cô đừng nói với Bạch Tiểu Thăng, hắn rất bá đạo, chúng tôi chịu không được!

Doãn Đông Lôi cười nói.

- Thế nào? Huống hồ, quán cà phê ở trung tâm thành phố kia người nhiều như vậy, chúng tôi cũng không có khả năng làm gì cô a.

Lâm Vi Vi khẽ nhíu mày nghĩ nghĩ, nhìn về hướng cao ốc Trung Kinh một chút, ngóng nhìn cửa sổ văn phòng của Bạch Tiểu Thăng.

Nàng đang do dự.

- Tôi có thể đi xem một chút.

Lâm Vi Vi đáp ứng.

Mặc dù anh Tiểu Thăng không cho phép nhưng mà có thể thay anh ấy giải lo cũng tốt!

Giống như Doãn Đông Lôi nói quán cà phê kia có rất nhiều người, nàng có thể có nguy hiểm gì chứ.

Giờ phút này bên ngoài truyền thông Trung Kinh, có một người đang lén lút đang theo dõi Lâm Vi Vi.

Hắn nhìn thấy Lâm Vi Vi đi ra, tranh thủ thời gian gọi một cuộc điện thoại.

- Ông chủ, nàng đã đi ra.

Người kia hạ giọng báo cáo tình hình.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Doãn Đông Lôi.

- Cùng đi theo nàng, một lát tìm cơ hội lấy trộm điện thoại của nàng cho tôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận