Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 454: Nữ nhân này muốn đi



Sau khi Bạch Tiểu Thăng cúp điện thoại của Doãn Đông Lôi, lập tức gọi cho Lâm Vi Vi.

Mãi đến khi kết thúc cuộc gọi cũng không có người nghe.

Bạch Tiểu Thăng bình tâm tĩnh khí, lại gọi lại lần nữa.

Sau khi gọi hai cuộc liên tiếp vẫn không được, Bạch Tiểu Thăng tìm số điện thoại của Tống Giai Giai, gọi cho cô ấy.

- Alo?

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng của Tống Giai Giai.

- Tống Giai Giai, tôi là Bạch Tiểu Thăng, Vi Vi ở cùng với cô sao?

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Bạch tổng, tôi đang ở công ty mà, Vi Vi cùng chúng tôi đồng thời trở về, cô ấy không có tìm ngài sao?

Tống Giai Giai hiếu kỳ nói:

- A, đúng rồi, sau khi chúng tôi xuống xe, cô ấy tiếp một cuộc điện thoại, nói để cho chúng tôi đi lên trước.

Nghe được tin tức này, Bạch Tiểu Thăng nhướng mày.

- Được, tôi đã biết, cô làm việc tiếp đi.

Bạch Tiểu Thăng nói xong, cúp điện thoại.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng gọi tới cho Doãn Đông Lôi.

Hai mắt Doãn Đông Lôi đang nhìn chằm chằm điện thoại di động chờ đợi.

Cuộc gọi vừa đến, hắn liền bắt máy.

- Bạch Tiểu Thăng, mày rốt cục cũng gọi tới, thế nào, nghiệm chứng xong chưa, tao nói không sai a!

Doãn Đông Lôi cười lạnh.

Kỳ thật, hắn vừa có ý định, muốn cúp điện thoại của Bạch Tiểu Thăng.

Bất quá, hắn sợ cúp rồi, Bạch Tiểu Thăng trực tiếp gọi tới cho cha hắn, vậy liền lộ tẩy hết.

Trước khi thành sự, vẫn là không nên để cho cha biết mới tốt.

Doãn Đông Lôi cố nén ý muốn ‘trả thù’, không cúp điện thoại.

- Lâm Vi Vi ở đâu?

Bạch Tiểu Thăng một câu cũng không muốn nói nhảm với hắn, trực tiếp hỏi, thanh âm lãnh khốc.

- Cô ta đang ở một nơi an toàn, chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời, tao cam đoan cô ta không có việc gì.

Doãn Đông Lôi giống như ‘ăn no rửng mỡ’, dựa theo lời thoại phim truyền hình mà nói chuyện.

Lúc này, Lâm Vi Vi đã đi đến một quán cà phê náo nhiệt trong trung tâm thành phố, không phải rất an toàn sao.

- Mày muốn làm gì!

Bạch Tiểu Thăng lạnh giọng nói:

- Đừng nghĩ tôi sẽ có bất kỳ thỏa hiệp gì, tôi cho anh biết, Doãn Đông Lôi, hiện nay anh đang chọc giận tôi! Phẫn nộ của tôi, Doãn gia các người đảm đương không nổi đâu!

Bạch Tiểu Thăng nói rất bình tĩnh, nhưng loại an tĩnh này, lại ẩn chứa vô cùng kinh khủng, khiến Doãn Đông Lôi cũng nhịn không được rùng mình một cái.

Thằng ranh này, còn cmn đang uy hiếp mình!

Lúc này không phải là mình đang uy hiếp hắn sao!

Doãn Đông Lôi cảm giác bản thân một chút quyền chủ đạo cũng không có!

Quá kiêu ngạo!

Doãn Đông Lôi tức giận muốn điên rồi.

- Được, hôm nay chúng ta không bàn công việc, nói thù riêng, thế này, họ Bạch, một mình mày đến KTV Thịnh Quang Thiên đường Đại Thành, tao đợi mày ở chỗ này. Muốn Lâm Vi Vi không có việc gì, chỉ có thể đến một mình, tao đã phái người nhìn chằm chằm mày đấy, chớ giở trò!

Doãn Đông Lôi nói một hơi, tranh thủ thời gian cúp máy.

Cúp máy của Bạch Tiểu Thăng một lần, hắn rốt cục có chút thỏa mãn.

Kỳ thật, Doãn Đông Lôi dù được nuông chiều vô độ, cũng biết bắt cóc là tội lớn, cha hắn cũng không bảo vệ được hắn!

Cho nên, hắn dùng một chiêu diệu kế, khiến Bạch Tiểu Thăng không liên lạc được với Lâm Vi Vi, như thế đủ khiến Bạch Tiểu Thăng hiểu lầm, để cho hắn tới nơi hẹn ước!

Coi như bây giờ họ Bạch báo cảnh sát, hoặc là sau đó báo cảnh sát, Doãn Đông Lôi hắn cũng hoàn toàn không sợ!

Thực chất, Doãn Đông Lôi vẫn rất thông minh, chỉ bất quá trí thông minh này luôn dùng không đúng chỗ…

Đây cũng là chỗ Doãn Hạo Nhiên vẫn luôn tức giận đối với Doãn Đông Lôi…

Truyền thông Trung Kinh, văn phòng tổng giám đốc.

Bạch Tiểu Thăng không nói tiếng nào nhìn điện thoại, sắc mặt vô cùng âm trầm.

Lúc đầu, hắn vẫn luôn rất xoắn xuýt, Doãn gia cùng hắn chỉ là tranh giành lợi ích, nếu chân chính khai chiến toàn diện thì có chút quá dáng, đem người ta đẩy vào chỗ chết.

Nhưng lúc này, Bạch Tiểu Thăng liếc qua tờ giấy A4 toàn những nét vẽ nguệch ngoạc trên mặt bàn kia, ánh mắt lạnh dần.

Sau đó không lâu, Bạch Tiểu Thăng ra khỏi văn phòng, đi thẳng đến thang máy đối diện vừa lúc gặp được Tống Nhất Minh.

Gần đây, Tống Nhất Minh cũng là nhiệt huyết dâng trào, làm việc tràn đầy hăng hái, khâm phục của hắn đối với Bạch Tiểu Thăng ngày càng tăng vọt, đã thành trợ thủ đắc lực của Bạch Tiểu Thăng.

- Bạch tổng, ngài muốn đi ra ngoài sao? Những danh sách điều cương vị này sau cùng cần ngài đến…

Tống Nhất Minh nói.

- Anh quyết định đi!

Bạch Tiểu Thăng không giải thích, ngắt ngang lời của hắn:

- Tôi phải đi ra ngoài một chuyến!

- Nhưng…

Tống Nhất Minh còn có chút do dự.

Đây không phải một chuyện nhỏ!

- Anh quyết định, sau đó trực tiếp tuyên bố, tôi tin anh!

Bạch Tiểu Thăng vỗ vỗ bả vai Tống Nhất Minh, cất bước rời khỏi.

Tống Nhất Minh không kiên trì nữa, bất quá trong ánh mắt có một tia kích động.

Lời nói này của Bạch Tiểu Thăng, đại biểu cho trợ lý tổng giám đốc tiền nhiệm là hắn, chân chính đạt được sự thừa nhận cùng tín nhiệm!

Tống Nhất Minh vô cùng cung kính, đưa mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng rời khỏi.

Sau đó, hắn cầm tờ giấy kia, thần sắc vô cùng nghiêm túc như là đối đãi với một chuyện rất trang nghiêm.

Hắn cầm đâu chỉ là một phần danh sách, đây là một phần tín nhiệm thật sâu a!

Từ nay về sau, hắn ắt sẽ không phụ lòng của Bạch Tiểu Thăng!

Bạch Tiểu Thăng trong lúc vội vàng đã vô tình thu được một phần nhân tâm, mà hắn đang lo sợ không yên còn chưa phát giác, thần thái vội vàng trước khi xuất phát.

Hắn muốn nhanh chóng đi cứu Lâm Vi Vi trở về, về phần Doãn gia, hắn sẽ để bọn chúng trả giá đắt!

Doãn Hạo Nhiên đánh chết cũng sẽ không nghĩ tới, người chọc giận ‘địch nhân’, khiến hắn điên cuồng lại là con của lão…

Giờ phút này, Doãn Đông Lôi đang nở nụ cười đầy mặc, bồi tiếp Lôi Nghênh, còn mở một chai Bách Nhạc Đình trị giá 2 vạn.

Lôi Nghênh cũng không khách khí, trực tiếp cầm chai lên, trực tiếp đặt mồm lên miệng chai ‘ừng ực’ uống thả cửa.

Cử động này nếu đổi thành người khác, vừa có vẻ thô lỗ lại vô lễ, Doãn Đông Lôi nhất định sẽ lửa giận tăng vọt.

Nhưng mà Lôi Nghênh làm như thế, ngược lại làm cho hắn có loại cảm giác ‘hào khí can vân’, khiến Doãn Đông Lôi hâm mộ không thôi.

- Tên khốn kia lập tức tới ngay, đến lúc đó còn cần Lôi ca xuất thủ, thay tôi hung hăng giáo huấn hắn!

Doãn Đông Lôi lấy lòng nói:

- Có thân thủ này của ngài, tôi tuyệt đối tin tưởng, sau khi chuyện thành công, ngài muốn bao nhiêu tiền, tôi cũng…

- Rầm!

Chai rượu đột nhiên được đặt lên bàn, phát ra một tiếng vang trầm, cắt ngang lời nói của Doãn Đông Lôi.

Khiến hắn giật mình.

- Làm cho rõ ràng, tôi không phải tay chân anh mời tới! Tôi cùng người kia, không thù không oán, chỉ muốn so tài một phen, thắng bại điểm đến là dừng. Tôi cũng không muốn dây vào chuyện của các người!

Ánh mắt Lôi Nghênh như đao, làm Doãn Đông Lôi nhìn đến rụt cổ lại.

- Vâng vâng, Lôi ca nói đúng!

Doãn Đông Lôi không dám có một tia bất mãn, cũng không có bất kỳ thất vọng gì.

Quyền cước không có mắt.

Đọ sức? Không bị thương, ai mà tin!

Coi như toàn bộ đều chuẩn bị đầy đủ, thể lực của tên Bạch Tiểu Thăng kia đoán chừng cũng bị tiêu hao sạch sẽ, đến lúc đó, bên hắn còn có hai mươi cao thủ!

Bạch Tiểu Thăng lần này có chắp cánh cũng khó thoát!

Doãn Đông Lôi mặc sức tưởng tượng, sau khi thắng lợi làm sao nhục nhã Bạch Tiểu Thăng như thế nào!

Hắn càng nghĩ càng khoái ý.

Giờ này khắc này.

Lâm Vi Vi đang chờ đợi trong quán cà phê.

Ở vị trí này, xác thực là Doãn Đông Lôi đã hẹn, nhưng bọn họ lại không có ở đây.

Lâm Vi Vi đợi vài phút, thần sắc có mấy phần hồ nghi, sau đó lấy điện thoại di động ra, muốn liên hệ với Doãn Đông Lôi. Điện thoại trong tay, Lâm Vi Vi bỗng nhiên phát giác không phải là của mình!

Cái này rõ ràng là hàng nhái!

Lâm Vi Vi sững sờ loay hoay một phen, phát hiện bên trong ngay cả cái sim cũng không có.

Cô biến sắc, vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài.

Đối diện quán cà phê có cửa hàng vật dụng thể thao, Tiểu Vũ cầm một cây gậy tròn tựa hồ muốn mua, nhưng khi nhìn qua thấy thân ảnh của Lâm Vi Vi thì biểu tình đại biến:

- Không tốt, nữ nhân này đã phát hiện, cô ta muốn đi! Phải làm sao bây giờ?

Tiểu Vũ nghĩ đến lời nhắc nhở của Doãn Đông Lôi, cắn răng một cái.

- Không tiếc bất cứ giá nào, ngăn cản cô ta!

Bạn cần đăng nhập để bình luận