Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 458: Đem hai chân nó đánh gãy cho ta



Sau một giờ người của Doãn gia cũng đến.

Người tới là Doãn Đông Phong. Sắc mặt của hắn hiện giờ rất khó coi.

Một giờ trước.

Doãn Đông Phong bị cha của mình kêu tới, ông ấy ở ngay trước mặt hắn đem cái chặn giấy Sư Tử Thủy Long Văn mà mình yêu thích nhất đập lên bàn bể tan nát. Bàn tay bị những mảnh vỡ cứa chảy đầy máu tươi cũng không hề hay biết.

Có thể thấy được là ông ấy đang bực bội đến chừng nào!

Doãn Đông Phong sau khi biết chuyện gì xảy ra cũng trợn tròn mắt, đứng yên tại chỗ.

Doãn Đông Lôi, vậy mà lại lập kế hoạch bắt cóc Lâm Vi Vi, vậy mà lại tụ tập một đám tay chân đối phó với Bạch Tiểu Thăng!

- Thằng đó bị ngu sao!

Ngay trước mặt cha mình, Doãn Đông Phong nhịn không được mắng em ruột của mình một câu như thế.

Lúc trước bọn họ đã tính kế Bạch Tiểu Thăng thành công.

Bạch Tiểu Thăng đang nghĩ cách giải vây, theo bọn họ nghĩ, Bạch Tiểu Thăng phải rất nỗ lực, xuất ra đại giới mới có thể giải quyết xong chuyện đó!

Nhưng mà bây giờ Doãn Đông Lôi lại đưa tới cửa, cho người ta nắm lấy nhược điểm của mình!

Cái này ngay cả người ngu xuẩn cũng làm không được!

Doãn Hạo Nhiên tu tính không tu tâm, đấu cùng Bạch Tiểu Thăng còn có thể tỉnh táo, nhưng khi đóng cửa lại thì râu tóc đều dựng đứng, nổi trận lôi đình.

May là Doãn Đông Lôi không có ở đây nếu không ngay cả tâm ý đánh chết con mình ông ta cũng có!

- Người thì phải đem trở về nhưng không thể nháo đến công ty! Lần này thằng ranh con đó đã phạm vào đại sự! Còn bị người ta bắt ngay tại trận! Bạch Tiểu Thăng cho nó ngồi tù, chúng ta cũng không có cách nào!

Doãn Hạo Nhiên cảm thán một hồi.

Bọn hắn có thể tìm luật sư có tiếng nhưng hắn tin tưởng Bạch Tiểu Thăng bên kia cũng có thể tìm người tốt hơn! Mà không phải chỉ có một người!

- Huống hồ, mặt mũi của Doãn gia, không thể hủy hoại trong tay nó được!

Doãn Hạo Nhiên cắn răng nói.

Tình thế bây giờ Doãn gia đã chịu không nổi giày vò. Còn có thanh danh của hắn, cái thứ nhìn như vô hình này, kì thực là vô giá, một khi bị hủy sẽ tạo phản ứng dây chuyền vô cùng đáng sợ. Ảnh hưởng đến sinh ý của công ty, ngân hàng bên kia lại ép một cái bọn hắn coi như xong.

- Bạch Tiểu Thăng có đưa ra một số điều kiện, con đi giải quyết đi.

Doãn Hạo Nhiên phân phó cho Doãn Đông Phong.

Vừa rồi ông ta đã nói rõ tất cả sự việc cho Doãn Đông Phong.

- Vâng!

Doãn Đông Phong gật đầu. Chuyện này so với đại cục là một chuyện vô cùng nhỏ không đáng để xoắn xuýt.

- Còn có!

Trước nay hiếm thấy Doãn Hạo Nhiên do dự như vậy, suy nghĩ một lúc sau đó ông ta cắn răng một cái, thần sắc dữ tợn nói.

- Sau khi đưa Đông Lôi trở về. . . Con, con đánh gãy chân nó cho ta!

Một nửa câu sau, Doãn Hạo Nhiên nói đến nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt đáng sợ đến cực điểm.

Đánh gãy chân Doãn Đông Lôi? !

Doãn Đông Phong bị dọa đến nheo mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ khó có thể tin!

- Cha, người nói cái gì. . . Đánh gãy chân nó, cái này, cái này. . .

Giọng nói của Doãn Đông Phong có chút run rẩy, cùng cha của mình cầu tình cho đứa em trai.

- Đông Lôi là con ruột của người mà! Cho dù nó có phạm phải sai lầm lớn đi chăng nữa thì người sao có thể hung ác như thế! Cái này cái này. . .

- Cái này cái gì!

Doãn Hạo Nhiên bỗng nhiên vỗ bàn một cái, kiềm chế cơn phẫn nộ sắp bộc phát, thần sắc lại mang theo mấy phần bi ai nói,

- Nó không có đầu óc, ngu đến mức chính diện cùng người mình đấu không lại đọ sức. Ngu đến mức không để ý đến đại cục, không biết đại cục. Càng ngu đến mức bất chấp hậu quả, không từ thủ đoạn, bắt cóc, tụ tập đánh nhau, cái này là chuyện nhỏ sao! Nếu như không phải tên họ Bạch kia mà là một người khác có tâm địa hung ác thì em trai ngươi còn mạng sao!

- Ta đối với anh em các ngươi nghiêm khắc, nhưng lại nhiều lần che chở cho các ngươi, mặc cho nó làm ẩu, hiện tại xem ra là ta sai rồi!

- Nếu ta không khiến cho nó khắc sâu ấn tượng một lần, nó sẽ từ bỏ cái tính tình đó sao! Nếu không sau này nó sẽ giết người, phóng hỏa cho ngươi xem!

- Đến lúc đó mới thật sự là con đường chết của nó!

- Chính bởi vì nó là con ruột của ta nên ta mới không thể lại khiến nó tiếp tục mắc sai lầm như thế!

Doãn Hạo Nhiên phẫn nộ gào thét một phen sau đó thở hổn hển.

Hổ dữ cũng không ăn thịt con a.

Đưa ra quyết định lần này Doãn Hạo Nhiên cũng đau lòng không thôi.

Bất quá, dù sao cũng tốt hơn Doãn Đông Lôi càng lún càng sâu đến nổi mất đi mạng sống.

- Ta tình nguyện nuôi một tên phế nhân cả một đời, cũng không muốn nó mua dây buộc mình, có đi mà không có về.

Doãn Hạo Nhiên nhắm mắt lại ủ rũ nói một câu đó.

Doãn Đông Phong nhìn cha của mình, thần sắc dần dần buồn, cúi đầu xuống cuối cùng lên tiếng.

- Vâng!

Những lời nói này của Doãn Hạo Nhiên, hắn không thể phản bác được, hắn thống hận Doãn Đông Lôi bị nuông chiều quá mức. . .

Sau một giờ.

Mọi chuyện đã được xử lý thỏa đáng, Doãn Đông Phong đến KTV gặp mặt Bạch Tiểu Thăng.

- Cái này là cha tôi để cho tôi giao cho ngài, đây là hợp đồng tất cả sản nghiệp sân bãi dưới tên Doãn gia tùy ý đoàn làm phim sử dụng. Còn cái này là thẻ ngân hàng bên trong có một triệu, mật mã là tám số tám. Cái này là. . .

Cảm xúc của Doãn Đông Phong rất thấp, đem đồ vật từng cái một giao cho Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng thì ở một bên kiểm kê.

- Được rồi, ngươi có thể mang người về, trở về, hảo hảo giáo dục một chút!

Bạch Tiểu Thăng lạnh giọng nói.

Câu nói này khiến Doãn Đông Phong nheo mắt lại, hắn yên lặng nhìn Bạch Tiểu Thăng trong ánh mắt đó chứa đầy cừu hận.

- Chuyện này, cũng không nhọc đến Bạch tổng quan tâm!

Trong giọng nói của Doãn Đông Phong thậm chí có từng tia cừu hận.

Bạch Tiểu Thăng cũng không biết, Doãn Đông Lôi trở về sẽ gặp vận rủi gì nếu biết rõ tất nhiên hắn sẽ trợn mắt há hốc mồm.

Phương thức giáo dục của Doãn gia thật đúng là đặc biệt!

Doãn Hạo Nhiên đối với con trai của mình cũng đủ hung ác!

Đối với thái độ của Doãn Đông Phong, Bạch Tiểu Thăng chỉ cười trừ.

Hắn cùng Doãn gia, còn lâu mới xong được!

Doãn Đông Phong không nói một lời mang theo Doãn Đông Lôi rời khỏi. Khi đi Doãn Đông Lôi nhìn Bạch Tiểu Thăng trong ánh mắt đều mang vẻ sợ hãi. Chỉ có khi được chứng kiến tận mắt Bạch Tiểu Thăng cuồng hóa như mãnh thú, cùng Lôi Nghênh và hai mươi người chém giết mới biết được cái người thường ngày điềm đạm nho nhã này có bao nhiêu đáng sợ!

Doãn Đông Phong phía trước dẫn đường, nhìn cũng không nhìn em trai mình một cái, hắn có chút không đành lòng.

Đông Lôi còn không biết rõ, sau khi trở về chờ đợi hắn sẽ là cái gì!

Anh em Doãn gia vừa đi, lão Dương cũng mang đám người với khuôn mặt xám xịt rời khỏi.

Hai mươi người kia, người bị thương nhẹ thì đỡ người bị trọng thương, đi đến trước mặt Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh đều phải cúi đầu nhìn mũi chân, không dám nhìn thẳng hai người kia.

Bọn hắn là chân chân chính chính bị đánh cho sợ.

Người phụ trách theo dõi Tiểu Vũ cũng lẫn trong đám người chuẩn bị chuồn đi.

- Ngươi không thể đi!

Lôi Nghênh bước nhanh đến phía trước bắt tên đó trở về.

- Không, chuyện này không liên quan đến tôi, tôi chỉ là nghe lời làm việc thôi!

Tiểu Vũ bị dọa phải gọi to.

- Người kia có phân phó cho ngươi là dùng gậy tròn đánh người sao?

Lôi Nghênh hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn hỏi một câu.

Hai con mắt của Lôi Nghênh như ánh mắt của dã thú, tựa như muốn ăn thịt người.

Tiểu Vũ sợ đến nổi tè ra quần.

- Thật xin lỗi, Lâm tiểu thư, cũng là lỗi của tôi, tôi, tôi xin lỗi cô!

Tiểu Vũ nhìn thấy Lâm Vi Vi bỗng nhiên thét lên.

Lâm Vi Vi hé miệng định bảo hắn đi đi.

- Nào có dễ dàng như vậy! Xin lỗi là giải quyết xong mọi chuyện sao!

Lôi Nghênh trừng lớn mắt, giơ nắm đấm lên.

Nắm đấm của hắn lớn như cái nồi đất, ở chỗ các khớp xương dày đặc các vết chai, một quyền này có thể đập chết người!

- Tôi, tôi. . .

Tiểu Vũ quơ lấy bình rượu trên bàn.

Còn muốn động thủ? Lôi Nghênh cười lạnh.

- Lâm tiểu thư, thật xin lỗi!

Tiểu Vũ quát to một tiếng, xoay tròn chai rượu, đập lên đầu mình, chai rượu nát bấy.

Sau đó, máu me đầy mặt, mắt Tiểu Vũ trợn trắng lên, ngã xuống đất hôn mê.

- Không sai, có chút ngộ tính.

Lôi Nghênh cười một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng cười lắc đầu, hắn không có chủ trương, cũng không có ngăn lại.

Không buông tha một người xấu nào đó là nguyên tắc của hắn.

Lâm Vi Vi thấy vậy có chút không đành lòng, thở dài.

- Về thôi.

Bạch Tiểu Thăng nói một câu, sau đó đưa tay đem tấm thẻ ngân hàng kia đưa cho Lâm Vi Vi.

- Vi Vi cái này cho em làm tiền thuốc men nè, em cầm đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận